Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 796: Binh bại như núi đổ!




Nhìn đội quân Ma Giáo chi chít dày đặc, như thủy triều tuôn lên viện trợ, Dương Tử Hi vui chết đi được, kích động đến nước mắt lưng tròng.

Mặc dù cô ta đã khôi phục trở lại bình thường, không còn ma tính, nhưng vẫn nhớ những gì đã xảy ra sau khi trở thành Ma Hậu, trong bảy năm ở Ám Dạ Thần Giáo, cô ta và những người của Ma Giáo chung sống rất hòa hợp.

Bọn họ không có ham muốn, không ham mê cơ thể của cô ta, bọn họ không có lợi ích, không lục đục nghi kỵ lẫn nhau, bọn họ không có ham muốn cá nhân, không kết bè kết phái.

Bọn họ chỉ trung thành với Ma Vương, chỉ cần Ma Vương hạ lệnh, cho dù là hố lửa, bọn họ cũng không chút do dự nhảy vào, cho dù là chết.

Bọn họ đoàn kết một lòng, một bên gặp khó khăn thì tám bên chi viện, không tính toán hơn thiệt cá nhân, không màng an nguy cá nhân, không sợ bất cứ thế lực nào, chỉ biết đồng bọn gặp nạn, dù chết cũng phải giúp đỡ.

Ở cùng với bọn họ, cô ta rất vui vẻ.

Nếu như không phải ma không có tình yêu, hưởng thụ không được tình yêu của Diệp Thiên dành cho cô ta, cô ta thà trở thành ma, cũng không thành phật. Ít nhất trở thành ma, không cần lo lắng bị đồng bọn mưu tính, càng không cần lo lắng, càng không xuất hiện người như sư tôn của cô ta, vì lợi ích, mà bị tông chủ của mình ép chết.

“Đến thật đúng lúc!”

Diệp Thiên cũng không kìm được nở nụ cười trên mặt.

Đột nhiên nhìn những người của Ma Giáo, vừa mắt hơn rất nhiều.

Một là, bọn họ là thuộc hạ của thuộc hạ Dương Đỉnh Thiên của anh.

Hai là, bọn họ cũng là đồng bọn của vợ anh Dương Tử Hi.

Hơn nữa giờ phút rắc rối, bọn họ đến chi viện, anh có thể nhìn bọn họ không vừa mắt hay sao?

Nhưng người bên ngoài thì bực mình rồi.

“Mẹ nó! Sao đột nhiên lại nhảy ra nhiều giáo đồ Ma Giáo thế này?”

Sắc mặt Khâu Thụy Đào phút chốc trở nên nghiêm trọng.

Đây mẹ nó còn nhiều hơn người của Chính đạo rất nhiều, ít nhất có ba trăm ngàn người đó!

Mà những tướng sĩ của Chính đạo, sau khi anh vỗ một chưởng, đã từ một trăm năm mươi ngàn người, giảm xuống còn một trăm hai mươi ngàn người rồi.

“Nhiều giáo đồ Ma Giáo như vậy, phải làm sao mới tốt đây?”

Vừa nãy có vài ngàn giáo đồ Ma Giáo đến, mọi người còn cảm thấy không có gì đáng kể, không tới một khắc, thì có thể vây giết sạch hết bọn chúng rồi.

Nhưng mấy ngàn giáo đồ Ma Giáo còn chưa giải quyết xong, bỗng chốc lại túa ra một tốp, đạt đến mấy trăm ngàn người, không thể nói là không đáng sợ.

Rất nhiều tu sĩ đã run lẩy bẩy, không còn dũng khí đi đối mặt rồi.

“Mẹ nó, chẳng lẽ là Kim Khuyết Tông để lộ tin tức ra ngoài, muốn chúng ta bị vây giết, sau này trên Tiên Thổ, Kim Khuyết Tông bọn họ độc chiếm sao?”

Một vị trưởng lão dẫn đầu Kim Thánh Tông nghi ngờ nói.

“Có khả năng này!”

Nhị trưởng lão của Kim Đỉnh Tông nói: “Kim Khuyết Tông bọn họ tìm lý do không phái một binh một tốt nào đến, trong này đã có điều mờ ám rồi, bây giờ giáo đồ Ma Giáo huy động toàn bộ lực lượng ra, có thế như muốn nuốt chửng chúng ta, điều này quá bất thường rồi, chắc chắn là Kim Khuyết Tông mật báo rồi, nói chúng ta muốn giết Yêu Hỏa, cho nên Ma Giáo mới huy động toàn bộ lực lượng đến vây quét chúng ta.”

“Con mẹ nó!”

Sắc mặt của tông chủ Kim Hà Tông Khâu Thụy Đào đều đen lại: “Bởi vì Chính đạo có những phần tử cặn bã ích kỷ như thế này, nên Ma Giáo mới có thể càng ngày càng trở nên lớn mạnh. Tổn hại Tiên Thổ ngàn năm, Kim Khuyết Tông thật là tội nhân của Chính đạo, để lại tiếng xấu muôn đời.”

Ông ta nổi nóng hơn bất cứ ai.

Nhưng vẫn cắn răng nói: “Mọi người không cần sợ hãi, Ma Giáo mới thành lập được ngàn năm, mặc dù hiện giờ bọn họ nhiều người, nhưng người quyết định ở chất lượng không quyết định ở số lượng, tôi tin rằng chỉ cần mọi người đoàn kết với nhau, chắc chắn có thể đánh bại Ma Giáo, phá tan pháp trận, đạp đổ Huyền Băng Cung!”’

“Tông chủ Khâu, tôi khâm phục dũng khí của ông, cũng khâm phục sự gan dạ sáng suốt của ông, cũng tin tưởng giống nhau, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, chắc chắn có thể đánh bại Ma Giáo.”

“Nhưng mà, Kim Thánh Tông chúng tôi không muốn trúng kế của Kim Khuyết Tông bọn họ, chúng tôi lấy tính mạng ra thay trời hành đạo, Kim Khuyết Tông bọn họ ở sau lưng đâm một dao, trận chiến này tôi không muốn đánh nữa!”

Trưởng lão dẫn đầu Kim Thánh Tông nói.

Sau đó, ông ta vung tay lên, hét lớn: “Tất cả đệ tử của Kim Thánh Tông, nhanh chóng cùng trưởng lão ta rút lui!”

“Đừng! Đừng mà!”

Khâu Thụy Đào cuống cuồng.

Kim Thánh Tông rút lui, sức mạnh bên phía Chính đạo bị giảm mạnh, cho dù những người còn lại có đoàn kết với nhau, cũng đánh không lại người của Ma Giáo, làm sao còn bắt được Diệp Thiên ép khô Diệp Thiên, để Kim Hà Tông hưởng lợi ích chứ?

“Tông chủ Khâu, thông qua cuộc chiến này, tôi đã nhìn ra được, Kim Hà Tông các ông là có khí phách nhất. Đích thực là trừ ma vệ đạo, nhưng Kim Đỉnh Tông tôi cũng không cam tâm bị Kim Khuyết Tông bày mưu tính kế, để tránh cho sức mạnh của Kim Đỉnh Tông tôi bị giảm mạnh, bị Kim Khuyết Tông đạp dưới chân, cho nên xin thứ lỗi vì không đi cùng nữa.” Nhị trưởng lão của Kim Đỉnh Tông nói.

Sau đó, ông ta cũng vung tay, hét lên: “Đệ tử của Kim Đỉnh Tông, cũng nhanh chóng theo trưởng lão ta rút lui!”

“Đệt! Kim Thánh Tông và Kim Đỉnh Tông đều rút lui rồi, giờ còn đánh cái gì nữa nữa chứ, chúng ta cũng rút lui thôi!”

“Không còn Kim Thánh Tông và Kim Đỉnh Tông, không rút lui chắc chắn chết, nhanh chóng rút thôi!”

“Kim Khuyết Tông quá hiểm độc rồi, không muốn may áo cưới cho Kim Khuyết Tông, chúng ta mau rút!”

“……”

Từng người thuộc Tiên Tông cấp bậc hai ba và một số Chân Tiên thế gia, đều ào ào rút lui.

“Tông chủ, chúng ta cũng rút lui thôi, còn không rút nữa, bị Ma Giáo bao vây, chúng ta sẽ tiêu tùng toàn bộ ở đây rồi.” Nhị trưởng lão của Kim Hà Tông nói.

“Binh bại như núi đổ! Thật là binh bại như núi đổ!”

Khâu Thụy Đào suýt nữa đã nôn ra máu rồi.

Nhưng có không cam tâm đi chăng nữa, cũng không có cách nào, chỉ đành truyền lệnh rút lui, cùng với tất cả mọi người khẩn cấp rút lui.

“Thầy ơi, bọn họ vừa rút, Ma Giáo muốn chúng ta giao Hỏa Yêu ra. Nếu thầy không giao, bọn họ có khi nào vì cứu Hỏa Yêu, mà toàn lực tấn công pháp trận, giết vào đây không?” Trương Diên Niên vội vàng hỏi.

“Có khả năng này.”

Diệp Thiên cũng không ngờ rằng có nhiều người từ Ma Giáo đến đây như vậy, trực tiếp dọa người của Chính đạo chạy mất, mà Dương Đỉnh Thiên không tới. Anh nói anh là Diệp Bắc Minh, là thần linh mà Ma Giáo bọn họ tín ngưỡng, người của Ma Giáo cũng sẽ không tin.

Quả thực là quá nan giải.

“Diệp Thiên, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Dương Tử Hi nói với Diệp Thiên: “Người của Ma Giáo ai nấy đều rất coi trọng nghĩa khí, em sẽ nói là người của Chính đạo đã trừ đi ma khí trên người em, khiến cho tu vi của em bị tổn hại rất lớn, muốn giết em, là mọi người đã cứu em, mới gặp phải công kích của Chính đạo, như thế người của Ma Giáo không những sẽ không gây bất lợi cho mọi người, mà còn biết ơn mọi người vì đã cứu em.”

“Chẳng qua là em theo bọn họ quay về, chính miệng em nói với Ma Vương. Tôn Thượng Diệp Bắc Minh của ông ta ở đây.”

Diệp Thiên không thể không thừa nhận, đây quả thực là một cách hay.

“Vậy em nhất định phải cẩn thận.”

“Em sẽ cẩn thận.”

Dương Tử Hi cho Diệp Thiên một nụ cười yên tâm.

Vào lúc này, bên trên truyền đến âm thanh:

“Yêu Hỏa! Cô mất tích hơn hai mươi ngày rồi, bọn tôi đều lo chết đi được, cuối cùng cũng tìm được cô rồi!”

“Hữu Sứ đại nhân! Ngài không sao chứ?”

“Quá tốt rồi! Cuối cùng cũng tìm được Hữu Sứ rồi!”

“……”

Diệp Thiên bọn họ ngẩng đầu lên nhìn, là một đám người Ma Giáo, đội quân như dơi bông đứng xung quanh Hắc Liên, chi chít dày đặc, tất cả đều nhìn về phía Dương Tử Hi dưới pháp trận.

“Tả Sứ, bốn vị hộ pháp, tám vị trưởng lão, Yêu Hỏa không sao.”

Dương Tử Hi ngẩng đầu chắp tay nói.

“Ha ha ha!!!”

Người của Ma Giáo đều vui mừng cười lên.

“Mở pháp trận ra!”

Tả Sứ đại nhân nghiêm túc nói.

Dương Tử Hi nhìn về phía Diệp Thiên. Hướng về phía anh gật đầu, ra hiệu anh mở trận ra.

“Mở cửa sổ ra.”

Diệp Thiên hét lên một tiếng.

Rất nhanh, đã mở ra một cái cửa sổ.

Ngay lập tức, Tả Sứ, bốn vị đại hộ pháp, tám vị đại trưởng lão, mười ba vị cấp cao từ cửa sổ đi vào.

“Yêu Hỏa, ma khí trên người cô…”

Dương Đỉnh Thiên cau mày nói.

Dương Tử Hi cười khổ nói: “Tôi ở phía Nam thu thập thiên tài địa bảo, bị vài vị trưởng lão của Kim Hà Tông bao vây tấn công, hơn một ngàn huynh đệ mà tôi chỉ huy tất cả đều chết trận, tôi cũng bị trừ đi ma khí khiến cho tu vi bị tổn hại lớn.”

“Vào lúc tôi sắp bị giết, là Cung chủ bọn họ đúng lúc đi ngang qua đã cứu tôi, bởi vì trên người tôi đã mất đi ma khí, bọn họ không biết tôi là người của Ám Dạ Thần Giáo, liền đưa tôi về trị thương.”

“Sau đó người của Chính đạo, liền cho rằng Huyền Băng Cung cấu kết với Ám Dạ Thần Giáo, Cung chủ cũng bởi vì vậy mà bị đánh trọng thương, may mắn mọi người đến kịp, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.”

“Thì ra là vậy!”

Tả Sứ, các hộ pháp và trưởng lão, đều tin lời của Dương Tử Hi.

“Đại ân của Cung chủ, Ám Dạ Thần Giáo tôi suốt đời không quên, Tả Sứ Dương Côn tại đây cam đoan với Cung chủ, Ma Vương đang đột phá Thiên Ma Cảnh, một khi đột phá. Thì sẽ thống nhất Tiên Thổ, đến lúc đó tôi nhất định sẽ vì Cung chủ thỉnh công với Ma Vương, thưởng cho Cung chủ một mảnh Tiên Vực, vĩnh viễn tự trị, Ám Dạ Thần Giáo tôi tuyệt đối không xâm phạm!”

Tả Sứ chắp tay nói.

“Vậy thì xin đa tạ Tả Sứ đại nhân rồi.”

Tô Lạc Thiền được Diệp Thiên dìu, chắp tay nói.

“Cung chủ khách sáo rồi. Nên nói cảm tạ là bọn tôi mới đúng, nếu không bọn tôi đã không thấy được Yêu Hỏa rồi.” Tam trưởng lão cười nói.

Sau một màn hỏi han, Tả Sứ đề nghị đưa Dương Tử Hi rời khỏi.

Dương Tử Hi sợ sau khi rời đi, Chính đạo lại đến giết nữa, liền nói với Tả Sứ: “Tả Sứ, chúng ta mà đi. Người của Chính đạo có thể sẽ kéo nhau trở lại, vì an nguy của Cung chủ bọn họ, để lại thêm nhân mã giúp bọn họ canh giữ Huyền Băng Cung đi, đợi Ma Vương xuất quan, san bằng Chính đạo, bọn họ an toàn rồi mới rút lui. Ông cảm thấy thế nào?”

“Ừm.”

Tả Sứ gật đầu: “Vậy thì để lại nửa vạn nhân mã giúp Huyền Băng Cung đề phòng Chính đạo, tôi đưa cô về trước, đợi Ma Vương xuất quan, để Ma Vương trị thương cho cô, khôi phục tu vi ban đầu.”

Dương Tử Hi đáp một tiếng được, sau đó cùng với Diệp Thiên bọn họ lưu luyến chia tay.

Tất nhiên, tu vi của Dương Tử Hi bị tổn hại lớn, đương nhiên là lấy không được Hắc Liên, bèn để lại Thượng cung của Huyền Băng Cung, thời khắc then chốt đưa cho Diệp Thiên sử dụng rồi.

Sau khi cô ta đi, Diệp Thiên liền đi ra gia cố pháp trận, bởi vì tu vi có hạn, chỉ có thể gia cố sơ sơ một chút, không thể hoàn toàn tu sửa.

Nhưng mà có một trăm năm mươi ngàn giáo đồ Ma Giáo giúp đỡ canh giữ, đám người Tông môn kia kéo nhau trở lại, canh giữ đến Đan Thành vấn đề không lớn.

……

Mà lúc này, một trăm mấy ngàn liên quân Tiên Tông Chính đạo, đã rút lui khỏi vòng cực Bắc, dưới yêu cầu của Khâu Thụy Đào, dừng chân ở một nơi hoang dã.

Khâu Thụy Đào tức giận thở hồng hộc truyền âm cho Tông chủ Kim Khuyết Tông.

“Lý Tu Nhiên, ông có ý gì, ở sau lưng đâm bọn tôi một đao vui lắm phải không?”

“Khâu Thụy Đào, lời này của ông có ý gì?” Tông chủ Kim Khuyết Tông Lý Tu Nhiên rất khó hiểu.

“Hừ!” Khâu Thụy Đào nổi giận nói: “Kim Khuyết Tông các người không phái một binh một tốt nào, tôi đã cảm thấy có điều mờ ám, quả nhiên các người ác độc vô cùng, mật báo cho Ám Dạ Thần Giáo, nói Yêu Hỏa bị bọn tôi vây quét ở Huyền Băng Cung, Ám Dạ Thần Giáo huy động toàn bộ lực lượng đến đối phó với bọn tôi, nếu không phải bọn tôi chạy nhanh, thật sự sẽ mắc bẫy của các người rồi!”

“Ông con mẹ nó đánh cái rắm chó gì thế!” Lý Tu Nhiên giận tím mặt: “Bọn tôi mật báo cho Ám Dạ Thần Giáo khi nào chứ? Đừng tùy tiện đổ oan cho bọn tôi, nồi này Kim Khuyết Tông tôi không nhận!”

“Không nhận cũng phải nhận!” Khâu Thụy Đào tức giận bất bình nói: “Trừ khi đích thân ông dẫn một trăm ngàn nhân mã đến đây gấp rút tiếp viện, nếu không Kim Hà Tông tôi sẽ cùng với Kim Đỉnh Tông, Kim Thánh Tông hợp lại, san bằng Kim Khuyết Tông ông, để ông làm sao mơ giấc mơ ngư ông đắc lợi đẹp đẽ!”

“Ông dám!”

Lý Tu Nhiên không nén được cơn giận.

“Trong vòng ba ngày, không đích thân dẫn một trăm ngàn nhân mã đến, ông xem tôi có dám hay không!”

Nói xong, ông ta trực tiếp ngắt truyền âm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.