Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 795: Đại quân Ma giáo đến viện trợ!




Cùng với giọng nói của Khâu Thụy Đào, gần năm mươi tu sĩ trên cấp Hợp đạo, ngay từ bốn phương tám hướng, cửa trời được mở ra phía bên trên trận pháp, đều tung ra nhiều đòn tấn công năng lượng về phía Tô Lạc Thiền.

Mỗi một đòn tấn công đều có sức công phá vô cùng kinh sợ.

Tô Lạc Thiền ngay lúc này đang dùng Kiếm Vũ Quyết, giây sát hàng ngàn Hóa thần xung quanh cửa trời, cùng với một vài Chân thần của Tiểu Thành Cảnh.

Cảm nhận được một nguồn năng lượng đáng sợ đang tiến đến, nói thầm một tiếng không ổn, rồi ngay lập tức lao lên trên không trung hàng vạn mét.

Giây tiếp theo.

Ầm ầm ầm!

Hàng chục luồng năng lượng va chạm tại xung quanh cửa trời, tạo thành một loạt vụ nổ lớn, đất trời rung chuyển dữ dội, băng ở xung quanh trận pháp rung chuyển tạo thành những vết nứt như một mạng lưới lan rộng ra cả mấy triệu kilomet.

Rung chuyển dữ dội! Kinh hãi vô cùng!

“Thật kinh khủng đúng không Tam trưởng lão!”

Tam trưởng lão của giáo phái Ám Dạ thần cùng đoàn tùy tùng của mình, lúc này vưà mới đến Huyền Băng cung hàng chục kilomet, toàn thân bị tê liệt bởi một cơn chấn động kinh hoàng, hàng nghìn người áo đen không tránh khỏi sửng sốt.

“Thật sự là có chút ác liệt.” Tam trưởng lão cũng biểu lộ cảm xúc.

“Tam trưởng lão.” Có một thủ lĩnh vừa mới gia nhập đoàn tùy tùng của tam trưởng lão, đến bên cạnh tam trưởng lão, chỉ ngón tay vào Huyền Băng cung nói: “Đây chính là Huyền Băng cung, tương truyền rằng cung chủ của Huyền Băng cung, chính là người phụ nữ được tiên đế Bắc Minh sủng hạnh – vị thần minh mà giáo phái Ám Dạ thần chúng ta tôn thờ, chính là một thành viên của chính đạo. Không biết tại sao Chính đạo vì cớ gì lại tấn công cô ta, nhưng cô ta lại được các vị thần tín ngưỡng của chúng ta ưu ái, có phải là nên giúp cô ta hay sao?”

“Đó chỉ là tin đồn truyền miệng, không thể nào là thật được. Huống hồ sức mạnh của chính đạo vô cùng mạnh mẽ, chỉ dựa vào bọn người như chúng ta, qua đó chính là tìm cái chết. Chúng ta tốt hơn hết là chờ bọ họ đến rồi nói sau đi.”

Tam trưởng lão nói xong, sau đó hét lớn với truyền âm: “Tả Sứ Tả Sứ, nhắm đến Huyền Băng cung, tạm thời chưa phát hiện ra yêu hỏa, bên Chính đạo thực lực vô cùng mạnh mẽ, chúng tôi còn đang chờ quân đội đến, còn bàn định như thế nào?”

“Được rồi, chúng tôi đang cách Huyền Băng Cung không xa, rất nhanh sẽ đến nơi, đến lúc đó sẽ bàn định sau.” Tả Sứ đáp lời.

Vào lúc này, sau khi năng lượng nổ đã qua, Khâu Thụy Đào hét lên: “Nhị trưởng lão, ngài đem mấy người tiến vào cửa trời bắt sống Diệp Thiên, những người còn lại đi lên để giết Tô Lạc Thiền!”

“Vâng.”

Rất nhanh sau đó Nhị trưởng lão cùng với mười mấy vị Chân thần tiến vào cửa trời, Khâu Thụy Đào cũng dẫn theo ba mươi mấy Chân Thần.

Tô Lạc Thiền nhìn thấy có người tiến vào cửa trời, cắn răng, hung dữ lao xuống, cầm kiếm giết đoàn tùy tùng của nhị trưởng lão Kim Hà Tông

“Nhận lấy nhát kiếm của tôi.” Tô Lạc Thiền hét lớn.

Nhất định phải ngăn chặn bọn người này tiến vào cửa trời, nếu không hậu quả sẽ không thể nào lường được.

Chỉ trong chớp mắt, một thanh Kiếm Mang cuồng bạo, thanh kiếm sắc nhọn đã chạm đến đỉnh đầu của nhị trưởng lão và những người khác.

“Không xong rồi! Mau tránh ra.” nhị trưởng lão kinh sợ hét lên.

Trong giây lát, tất cả mười mấy người đều nhanh chóng tránh ra.

Bọn họ đều là tu vi Đại Thành cảnh, sức lực vô cùng mạnh mẽ, phản xạ vô cùng nhanh, nên sẽ không bị tấn công dễ dàng đến như vậy.

Rất nhanh, Tô Lạc Thiền đã đến độ cao mười trượng so với cửa trời.

“Giết cho tôi!”

Khâu Thụy Đào hét lớn, trước tiên dùng bàn tay khổng lồ, dùng sức lực lớn như núi Thái Sơn đè đầu, đánh thẳng vào đầu Tô Lạc Thiền.

Những người còn lại cũng lần lượt ra tay, đủ loại năng lượng tấn công về phía Tô Lạc Thiền.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Diệp Thiên vô cùng sửng sốt.

Cũng chính vào lúc này Dương Tử Hi hoảng sợ hét lên: “Diệp Thiên, Tả Sứ cùng mấy người hộ pháp của đá truyền âm đều đang bận, không thể phát truyền âm ra ngoài.”

Các thủ lĩnh của giáo phái Ám dạ thần vẫn luôn nghe theo lệnh điều động của Tả Sứ, đá truyền âm đang ở trạng thái truyền âm, cô ta đang phát truyền âm ra bên ngoài nhưng tự nhiên lại không thể truyền âm được.

Cũng giống như trái đất, số điện thoại bạn đang gọi đang thực hiện cuộc gọi, chính là một quy luật.

Diệp Thiên nghe vậy liền vội vàng hét lên: “Thiền nhi! Mau lùi lại!”

Lời vừa nói ra, Diệp Thiên ngay lập tức biết rằng đã không kịp nữa rồi.

Ngay lúc đó, Tô Lạc Thiền đang đưa thanh kiếm lên trời, chống lại bàn tay khổng lồ của Chu Khâu Thụy Đào, xung quanh cô ta là hàng chục năng lượng, để cô ở trung tâm, tấn công vào.

Vào lúc câu nói của Diệp Thiên vang lên trong tích tắc.

Ầm ầm ầm!

Hàng chục luồng năng lượng đập vào Canh khí hộ thể do Tô Lạc Thiền phát ra.

Trong phút chốc, Canh khí hộ thể bị đánh nát.

Tiếp theo đó.

Ầm ầm ầm!!!

Hai phần ba năng lượng còn lại được bắn phá vào phòng thủ của Thiên thổ chi tâm.

Bụp!

Phòng thủ của Thiên thổ chi tâm thật vững chắc.

Nhưng!

Gần năm mươi Hợp đạo Đại Thành cùng với hai mươi Chân thần đỉnh cao Hợp đạo, ngoài ra còn có cuộc tiến công toàn lực của hai hợp đạo Chân thần đỉnh cao. Thiên thổ chi tâm chỉ là cấp năm của Tiên phẩm. Mặc dù là pháp bảo cao nhất của phòng thủ Thiên thổ chi tâm nhưng lại không chống lại được cuộc tấn công mãnh liệt như thế này. Thiên thổ chi tâm ngay lập tức bị vỡ tung.

Phòng thủ của pháp bảo bị phá vỡ. Lại có thêm một vài tiếng nổ lớn.

Một vài đạo còn lại không còn năng lượng mất đi đều nổ trên cơ thể của Tô Lạc Thiền.

Máu phun ra từ miệng của Tô Lạc Thiền, cơ thể ngay lập tức biến mất.

Thanh kiếm khổng lồ đưa ra chống đỡ Khâu Thụy Đào cũng bởi vì mất năng lượng chống đỡ mà trở nên nhỏ đi. Bàn tay của Khâu Thụy Đào ngay lập tức roi xuống dưới với tốc độ một vạn mét trên giây.

“Chị gái Cung chủ!!!”

“Cung chủ!!!”

“Chị Lạc Thiền!!!”

Đóa Đóa, Trương Diên Niên, Dương Tử.., Giang Ánh Tuyết cùng với hàng chục ngàn đệ tử của Huyền Băng Cung đều hét lên kinh hãi.

“Đi.”

“Diệp Thiên không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa, ngay lập tức thần niệm, Hắc Liên ẩn trong lòng bàn tay sớm đã được lấy ra, ngay lập tức hóa thành một vầng sáng đen, vào lúc bay ra khỏi cửa trời, tâm của hoa sen đã mở ra một lỗ hỏng, hướng về phía chân của Tô Lạc Thiền, rồi toàn bộ hoa sen ngay lập tức biến to ra một triệu lần, và Tô Lạc Thiền ngay lập tức bị lỗ hỏng trên bông hoa sen nuốt vào trong.

Lại một âm thanh kinh trời khác vang lên.

Phần đế của hoa sen đập mạnh vào đại trận hộ tông, tạo ra một “làn sóng” kinh hoàng.

Tu vi của Hợp đạo đều bị chấn động từ mười đến một ngàn kilomet, cơ thể của tất cả Hóa thần đều bị nổ tung, một số Hóa thần có tu vi thấp đến ngay cả nguyên thần đều bị vỡ nát.

Đùa thôi, đây là một pháp bảo cao cấp tiên phẩm, luồng sóng xung kích tạo ra kinh khủng đến múc nào bọn họ căn bản không thể tưởng tượng đến.

Nhưng Diệp Thiên không quan tâm đến những chuyện này, ngay lập tức giơ tay lên, một lực hút xuyên vào lỗ hở của đế Hắc Liên.

Giây tiếp theo Tô Lạc Thiền bị hút vào đài hoa sen. Bay về phía cửa trời được Diệp Thiên ôm lại trong lòng.

Vẫn may trong tình hình cấp bách Diệp Thiên vẫn đủ tỉnh táo để nghĩ ra cách này, để cho bàn tay khổng lồ của Khâu Thụy Đào đập lên Hắc Liên thay vì đập vào đầu của Tô Lạc Thiền.

Giống như một con kiến rơi vào trong cốc, hãy dùng tay vỗ nhẹ và vỗ vào vòng tròn trên cùng của cốc, nếu bạn không thể vỗ vào bên trong thì con kiến tự nhiên cũng sẽ không bị vỗ trúng.

Khâu Thụy Đào cũng đập Tô Lạc Thiền dựa trên nguyên tắc này.

Nếu Tô Lạc Thiền không có phòng bị, nhất định sẽ bị đánh trúng ắt sẽ bị nổ tung.

“Thiền nhi, em sao rồi?”

Dệp Thần ngay lập tức đóng tâm hoa sen vào đế, vội vàng hỏi.

Tô Lạc Thiền chớp mắt nhìn Diệp Thiên, ánh mắt dịu dàng vô hạn, khóe miệng đày vết máu, vô cùng yếu ớt nói: “Vẫn được anh ôm vào lòng như thế này, thật tốt!”

“Vẫn còn được ôm em, thật tốt.”

Diệp Thiên không kiềm được càng ôm chặt Tô Lạc Thiền.

Anh đã bị làm cho sợ hãi.

Nếu như muộn một giây thôi, anh sẽ không thể nào được ôm Tô Lạc Thiền vào lòng như thế này nữa, cũng sẽ chẳng thể nghe được giọng nói của cô ta, vì vậy cho dù đã ôm cô ta vào lòng nhưng trái tim anh thậm chí vẫn còn đạp dữ dội, cho thấy khi nãy anh đã hồi hộp và căng thẳng đến độ nào.

Tô Lạc Thiền áp sát khuôn mặt tái nhợt của mình vào lòng Diệp Thiên, giống điệu bộ của một chú mèo nhỏ lười biếng, hé môi nói: “Em sống lại rồi, anh đừng quên để em mang thai một đứa con, đứa con gái bảo bối thuộc về anh và em.”

“Anh không quên, đợi vết thương em ổn lại, anh sẽ để em sinh một đứa.” Diệp Thiên hôn lên trán cô ta một cái, ánh mắt vô cùng ôn nhu. Ánh mắt Tô Lạc Thiền ánh lên niềm hạnh phúc và mong chờ.

“Đúng rồi.” Tô Lạc Thiền đột nhiên hỏi: “Truyền âm ra được chưa?”

Diệp Thiên sững sờ.

Tô Lạc Thiền đã bất chấp tính mạng của mình để giành lấy cho được thời gian truyền âm, nhưng truyền âm lại không hề truyền đi, nếu như cô ta biết được thì nhất định sẽ vô cùng thất vọng.

Dương Tử Hi cũng cúi thấp đầu xấu hổ.

“Mọi người đã cố gắng hết sức rồi.” Tô Lạc Thiền mỉm cười nhẹ an ủi.

Cô ta có thể nhìn thấy từ biểu hiện trên gương mặt anh rằng truyền âm không phát được.

“Ừm.”

Diệp Thiên gật gật đầu.

“Đều là lỗi của anh.”

Dương Tử Hi đột nhiên òa khóc lên: “Tôi vừa nãy đã lãng phí thời gian vào việc truyền âm cho sứ thần và hộ pháp mà không trực tiếp truyền âm cho Tả Sứ và những người hộ pháp, dẫn đến việc cuối cùng truyền âm cho Tổng đàn, vừa phát đi thì cửa trời đã đóng lại. Tôi có lỗi. Xin lỗi Diệp Thiên, xin lỗi chị Lạc Thiền.”

Dương Tử Hi tự trách bản thân rất nhiều.

Truyền âm của Tổng đàn vừa mới phát đi, Tô Lạc Thiền lại trở lại trận pháp. Điều khiển trận pháp sợ có người bước vào, ngay lập tức đóng lại cửa trời, dẫn đến việc không đủ thời gian, không kịp truyền tin.

“Tử Hi, em đừng tự trách mình, chị chẳng phải đã vừa nói rồi hay sao, chúng ta đã cố hết sức mình rồi.” Tô Lạc Thiền an ủi Tử Hi.

“Nhưng mà…”

Dương Tử Hi định nói điều gì.

Đột nhiên một trận hỗn loạn nổi lên.

“Các anh em, giết cho tôi.” Bất chợt tam trưởng lão và những người khác dẫn theo hàng ngàn quỷ, giống như đội quân dơi, hướng về phía đại quân chính đạo mà tới.

Bọn họ vốn định đợi Tả Sứ để bàn bạc, kết quả lại nhìn thấy Hắc Liên của Hửu Sử, liền biết được rằng Hữu Sứ đã bị mắc kẹt trong Huyền Băng cung.

Hơn nữa yêu hỏa của Hữu Sứ là một trong những người có năng lực lọt vào mắt xanh của Ma vương, đã gia nhập vào Giáo phái Ám Dạ thần mới chỉ bốn năm nhưng đã được Ma vương cất nhắc lên Hữu Sứ cùng với Tả Sứ trở thành trợ thủ đắc lực của Ma vương, cũng chính là cấp trên của bọn họ.

Cấp trên gặp khó khăn, bọn họ há chẳng lẽ lại có thể không lưu tâm đến an nguy mà không đi cứu hay sao?

Vì vậy cũng không đợi Tả Sứ nữa, việc cứu Hữu Sứ là chuyện cấp bách trên cả.

“Đó là Tam trưởng lão, Lục trưởng lão, Hộ pháp Trấn Bắc, nhất định là bọn họ đã nhìn thấy Hắc Liên, tôi bị vây hãm ở Huyền Băng cung, đến để giúp chúng ta, quân tiếp viện của chúng ta đến rồi, quá tốt rồi.”

Dương Tử Hi ngay lập tức ngừng khóc bật cười, nhảy cẫng lên sung sướng, niềm vui sướng không thể nói thành lời.

“Hu hu hu.”

Đóa Đóa ở bên cạnh cũng vui mừn nhảy cẫng lên sung sướng: “Bạn của chị gái áo tím đến rồi, chị gái áo tím không cần phải tự trách mình nữa rồi, quá tốt rồi.”

Tiếp theo đó.

Lại một trận hỗn loạn nổi lên.

“Các anh em, mọi người nhìn xem Hắc Liên của Hữu Sứ xuất hiện trên không trung của Huyền Băng cung, cho thấy rằng Hữu Sứ chưa chết, tam trưởng lão bọn họ đã giúp đỡ Hữu Sứ rồi.

“Tất cả đều ở đây.”

Dương Tử Hi nhìn, rồi hét lên kinh ngạc: “Là Tả Sứ! Anh ta đã dẫn theo chủ lực của Ám dạ Thần đến để viện trợ cho chúng ta!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.