Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 792: Em đã không còn sạch sẽ!




Đóa Đóa cực kỳ vui mừng.

Năm ngày này, cô nhìn Dương Tử Hi thống khổ.

Sau mỗi lần đuổi ma, Dương Tử Hi tỉnh dậy đều sẽ dùng ánh mắt ác độc nhìn cô, như hận không thể ăn tươi nuốt sống Đóa Đóa, làm cho Đóa Đóa tim đập nhanh, không dám thở mạnh.

Nhưng lần đuổi ma này, ba nói chị gái áo tím thức dậy sẽ khôi phục lại bình thường, lúc ấy Đóa Đóa còn không dám tin tưởng tuyệt đối cho đến khi Dương Tử Hi gọi cô là Đóa Đóa, hơn nữa ánh mắt đã hoàn toàn thanh tỉnh, rốt cuộc, chị gái áo tím của cô đã trở lại bình thường!

"Chị gái áo tím, em ở đây."

Đóa Đóa không dám tới gần giường cho đến khi xác định Dương Tử Hi đã hoàn toàn khôi phục. Cô mừng rỡ chạy ngay đến bên cạnh Dương Tử Hi, nắm lấy tay cô ta, hỏi: "Chị gái áo tím, chị cảm thấy trong người thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?"

"Chị ổn, cảm ơn em."

Dương Tử Hi gật đầu, mỉm cười, dưới sự hỗ trợ của Đóa Đóa, cô ta ngồi dậy, dựa lưng vào gối đầu, suy nghĩ quay trở lại bảy năm về trước.

Lúc ấy, cô ta bị trầu bà xui khiến, khát khao đi tìm Diệp Thiên từ thiên hoang đến trái đất, hỏi xem liệu anh có thích cô ta hay không.

Nếu thích, cô ta nguyện ý bỏ qua phản cảm trong lòng, trở thành thành viên trong gia đình của anh, làm tiểu thiếp của anh.

Cô ta không hy vọng xa vời Diệp Thiên sẽ đối xử thật tốt với cô ta, cô ta cũng không hy vọng xa vời Diệp Thiên sẽ cưng chiều cô, cô ta chỉ muốn đến một nơi không hề cô độc, có thể cung cấp cho cô ta một nơi tu luyện thoải mái.

Từ nhỏ đến lớn, cô ta không theo một tông môn nào cả, người thân như phụ thân hay sư tôn cô ta cũng không có, cô ta cảm thấy mình tựa như một đứa trẻ bị trời cao vứt bỏ, cô muốn đến một nơi khiến cô không còn cảm thấy cô đơn nữa.

Nghĩ tới nghĩ lui, ngoài Diệp Thiên, hình như không ai có thể đáp ứng những gì cô ta mong muốn.

Vì vậy, lần đầu tiên của cô ta dành cho Diệp Thiên.

Tuy cô phản cảm một người nam nhân có nhiều nữ nhân bên cạnh như Diệp Thiên nhưng cô ta không thể không thừa nhận, Diệp Thiên xác thật ưu tú, anh có đầy đủ tiêu chuẩn của một người chồng mà cô ta muốn hướng tới, nếu anh còn độc thân, nhất định cô ta sẽ theo đuổi anh.

Nhưng đáng tiếc, anh không còn độc thân, nếu sư tôn không chết, cô ta vĩnh viễn sẽ không tiếp nhận một người nam nhân có nhiều nữ nhân như vậy.

Nhưng... sư tôn đã chết, mà cô ta thật sự mong muốn có một người bên cạnh, giúp cô ta vượt qua được nội tâm thống khổ, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Diệp Thiên.

Cho nên cô ta mới quyết tâm đi tìm Diệp Thiên, chỉ muốn anh nói một câu "Anh thích em", chỉ một câu thôi, cô ta sẽ cảm giác như cô có cả thế giới.

Nếu anh nói "Anh không thích em", vậy cô ta sẽ chọn cô độc cả đời.

Nhưng còn chưa gặp Diệp Thiên, cô ta đã gặp phải bọn dâm tặc, bị đánh trọng thương, cô ta cứ nghĩ cô sẽ chết, ai ngờ lại rơi vào một thế giới khác ngoài ý muốn.

Đó là một khu rừng rậm không thấy được ánh mặt trời, xung quanh chỉ toàn tiếng yêu thú gào rống, lúc ấy cô còn bị trọng thương, ở trong hoàn cảnh như vậy, cô ta cực kỳ sợ hãi, không biết chính mình phải đi đâu làm gì.

Lúc ấy, cô ta thật sự hy vọng Diệp Thiên có thể xuất hiện bên cạnh cô.

Nhưng cô ta ôm hai đầu gối khóc thút thít thật lâu, Diệp Thiên vẫn không có xuất hiện.

Cô ta cảm thấy mất mát, bất lực, sợ hãi...

Đi được vài bước chân, cô ta may mắn gặp một số vị tu sĩ. Trong tình trạng như vậy, cô ta còn có thể gặp được nhân loại tựa như thấy được ánh sáng từ đáy vực sâu thẳm, loại cảm xúc sung sướng này khó có thể diễn tả bằng lời.

Vì vậy cô ta chạy đến hỏi những người tu sĩ đó, đây là đâu, có thể dẫn cô ta ra ngoài không, làm sao để tìm y quán chữa thương.

Nhưng cô ta không nghĩ đến, đáp lại cô ta là tràng cười tà ác của những người tu sĩ đó, bọn họ công bố muốn thay phiên chiêu đãi cô.

Cô ta sợ hãi, xoay người chạy đi, không ngờ được bọn họ quá mức lợi hại, lập tức giam cầm cô ta, không cho cô động đậy, ấn cô ta ở trên bãi cỏ, dã man tàn bạo đè ở trên người cô.

Cô ta la to, khóc lớn, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay, loại tuyệt vọng này có bao nhiêu mãnh liệt cũng chỉ có mình cô ta hiểu rõ.

Lúc ấy, cô ta hy vọng cỡ nào Diệp Thiên có thể cứu cô.

Cho đến khi cô ta trần trụi, Diệp Thiên vẫn không xuất hiện.

Lúc này, tâm cô ta như tro tàn, chỉ muốn kết thúc cuộc đời, đi tìm sư tôn.

Ngay lúc cô ta chuẩn bị kết thúc sinh mệnh của mình thì có mấy người áo đen xuất hiện.

Chỉ một búng tay, bọn họ có thể hạ gục được đám tu sĩ kia trong nháy mắt, bọn họ không có mơ ước thân thể của cô ta, còn ném cho cô ta một áo khoác đen để cô che thân thể lại rồi hỏi cô ta có hận những người tu sĩ giả nhân giả nghĩa ra vẻ đạo mạo hay không?

Cô ta hận!

Cô ta cực kỳ hận bọn họ!

Chính những tu sĩ ra vẻ đạo mạo, giả nhân giả nghĩa đó đã bức tử sư tôn của cô ta.

Chính những tu sĩ ra vẻ đạo mạo, giả nhân giả nghĩa đó đã ngăn trở cô ta đi tìm Diệp Thiên, đưa cô ta đến đây.

Chính những tu sĩ ra vẻ đạo mạo, giả nhân giả nghĩa đó đã lột sạch cô ta, sử dụng hành vi man rợ.

Cho nên cô ta hận bọn họ thấu xương!

Sau đó người áo đen hỏi cô ta có muốn theo chân bọn họ hay không, trở thành người của bọn họ?

Khi đó cô ta đang không biết mình nên đi đâu, làm gì, cho nên khi nghe những lời đề nghị như vậy, cô ta không chút do dự gật đầu.

Vì thế, cô ta đã bị đưa tới một thế giới hắc ám. Tiếp thu ma giáo, mất đi bản thân, được Ma Vương bồi dưỡng, cô ta chỉ mất bốn năm đã có được ưu dị thành tích, được Ma Vương sắc phong làm hữu sứ, lấy danh hiệu yêu hỏa, ngang trời xuất thế, nghe và làm theo lời của Ma Vương.

Ba năm tiếp theo, trên tay cô ta dính đầy máu, nhiều đến nỗi cô ta không đếm được số lượng nữa rồi.

"Tử Hi, rốt cuộc em cũng khôi phục lại bình thường, thật tốt quá!"

Lúc này, Diệp Thiên bưng một chén thuốc, sắc mặt vui sướng chạy vào.

Sau khi chắc chắn ma chướng trên người Dương Tử Hi đã được loại bỏ sạch sẽ, anh liền đi nấu thuốc, đợi Dương Tử Hi tỉnh lại cho cô ta uống để bồi bổ thân thể.

Mới vừa nấu xong thì nghe thấy Đóa Đóa la hét ầm ĩ chạy tới báo tin cô ta tỉnh lại, anh nhanh chóng đổ thuốc ra rồi đem lên cho cô ta.

"Tử Hi, mở miệng to ra nào, đến giờ uống thuốc rồi."

Diệp Thiên múc từng muỗng, thổi vài hơi rồi đưa thuốc đến bên miệng Dương Tử Hi.

Nhưng không nghĩ đến, Dương Tử Hi nhìn chằm chằm anh vài lần rồi hất tay áo làm thìa và chén sứ vỡ tan tành trên mặt đất.

Loảng xoảng loảng xoảng!

Diệp Thiên, Đóa Đóa, Giang Ánh Tuyết, Trương Diên Niên đều sợ ngây người!

"Cô điên rồi sao!"

Tô Lạc Thiền bực bội nói: "Diệp Thiên muốn bổ dưỡng thân thể cho cô, mọi chuyện anh ấy đều tự mình làm, tự mình anh ấy xuống bếp nấu thuốc rồi nhóm lửa, chăm sóc cho cô toàn bộ quá trình. So với luyện đan cho bản thân mình còn quan tâm hơn nhiều, nhưng cô xem cô đi, hất một cái vỡ tan tành, công sức anh ấy dùng hai canh giờ để nấu ra được như vậy, lương tâm cô cho chó ăn rồi sao?"

Dương Tử Hi nhấp môi không lên tiếng.

"Không có việc gì, không có việc gì."

Diệp Thiên nhìn Dương Tử Hi cười ha ha, quay đầu nói với Tô Lạc Thiền: "Tử Hi vừa khôi phục lại bình thường, tính tình có chút thay đổi, em chịu khó ra ngoài đợi một lát đi."

"Hừ!"

Tô Lạc Thiền tức giận hừ một tiếng, xoay người rời đi, Trương Diên Niên cũng chạy trốn mất tiêu. Đóa Đóa lo lắng sốt ruột đứng nhìn từ xa, Giang Ánh Tuyết thu thập mảnh vỡ trên mặt đất.

Lúc này, Diệp Thiên lại nhìn về phía Dương Tử Hi, ôn hòa cười nói: "Không sao đâu Tử Hi, đừng tự trách bản thân mình, chỉ một chén thuốc mà thôi, anh ở lại nói chuyện với em, lát nữa anh gọi người sắc thuốc cho em."

"Em không cần anh sắc thuốc cho em!"

Dương Tử Hi đột nhiên đỏ bừng hai mắt nhìn Diệp Thiên quát lớn: "Vì sao anh lại muốn em khôi phục bình thường? Vì sao lại để em nhớ lại những ký ức kia? Vì sao anh lại tiếp tục xuất hiện trong thế giới của em? Vì sao vì sao vì sao!"

Vừa dứt lời, hai hàng nước mắt không ngừng rơi xuống.

Diệp Thiên đau lòng, nắm lấy tay cô ta, nói: "Vì anh thích em, anh muốn cho em một gia đình, anh muốn em làm nữ nhân của anh."

"Em không muốn làm nữ nhân của anh!"

Cô ta hất tay Diệp Thiên ra, nước mắt rơi như mưa, ngực phập phồng quát: "Anh biết rõ anh lấy đi lần đầu tiên của em. Cũng biết rõ em không còn sư tôn, không có tông môn, chỉ có hai bàn tay trắng, vì sao lúc đó anh không nói anh thích em, muốn cho em một gia đình, muốn em làm nữ nhân của anh?"

"Đều do anh sai, không hiểu được lòng em, để em phải chịu khổ." Diệp Thiên lại nắm lấy tay cô ta, chân thành nói: "Sau này em có anh rồi, anh sẽ yêu chiều em, hiểu em, bảo vệ em..."

"Bảo vệ em?"

Dương Tử Hi cười nhạo, tiếp tục hất tay Diệp Thiên ra, tức giận bất bình nói: "Em đi tìm anh, bị dâm tặc theo dõi, em đã thề sống chết cũng không từ bỏ. Bị người ta hành hung, khi đó anh ở đâu?"

"Em rơi vào một thế giới xa lạ, nơi đó toàn là yêu thú, em rất sợ hãi, khi đó anh ở đâu?"

"Em tìm người xin giúp đỡ, bị bốn tên tu sĩ bạo hành, em tuyệt vọng muốn tự tử, khi đó anh ở đâu?"

"Nếu không phải Tả Sứ vừa vặn đến rừng rậm tìm kiếm thiên tài địa bảo cho Ma Vương, tiện tay cứu em, thì trên thế giới này đã sớm không còn Dương Tử Hi!"

"Mạng sống của em là Ám Dạ Thần Giáo cho, bọn họ đối xử với em rất tốt, ở bên cạnh bọn họ, em rất vui vẻ, em phải làm cho bọn họ cảm nhận được sự trung thành của Hữu Sứ yêu hỏa, em muốn đi theo Ma Vương, em không muốn làm nữ nhân của anh, cũng không muốn ở lại bên cạnh anh!"

Sau khi nói xong, cô ta xốc lên chăn, phẫn nộ bước xuống giường, đi nhanh ra ngoài.

Đóa Đóa kinh ngạc đến ngây người, không biết phải làm sao, hai mắt đẫm nước.

Không phải ba ba nói chị gái áo tím sẽ không tức giận sao? Sao chị ấy lại tức giận với ba ba như vậy?

"Em đứng lại đó cho anh!"

Diệp Thiên đột nhiên hét lớn.

Dương Tử Hi nhất thời chấn động, không kìm lòng được mà dừng chân.

Diệp Thiên đi đến trước mặt cô, nhìn thẳng vào mắt cô, trên mặt anh đã không còn sự cợt nhả như vừa rồi nữa, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

"Đúng vậy, tuy rằng anh không hiểu hết em, nhưng khi anh biết em xảy ra chuyện thì lập tức liền đem thủ phạm làm thịt, lại giống như phát điên mà đào vạn mét đất tìm em, tiếc là không có tìm được, em cũng bởi vậy trở thành trong tiếc nuối cùng nhớ mong trong lòng anh.”

"Cho đến khi cách đây không lâu, anh đưa Đóa Đóa cùng Tuyết Nhi, Thần Hi đi tế bái em thì phát hiện truyền tống mở cửa, anh không nuối tiếc bỏ lại vợ con, chỉ mang Đóa Đóa tới tìm em, lúc gần đi, Tuyết Nhi còn ngàn vạn lần dặn dò nhất định phải đưa em về nhà, nghe cho rõ, là nhà!"

"Bởi vì tới tìm em, Đóa Đóa bị người ta hạ dược, suýt chút nữa đã không còn nguyên vẹn, nhưng Đóa Đóa không oán hận em lấy một lời, vẫn luôn kiên trì muốn tìm về chị gái áo tím của con bé năm đó."

"Hai ba con anh kiên trì không ngừng. Trải qua trăm cay ngàn đắng, suýt nữa bỏ mạng, rốt cuộc tìm được em, nhưng em lại trách anh, phải để em về làm Hữu Sứ của em, làm một ma đầu giết người không chớp mắt."

"Em làm như vậy, không sợ anh và Đóa Đóa thất vọng sao? Nhìn đi! Đóa Đóa khóc thương tâm như vậy!"

Dương Tử Hi nhìn về phía Đóa Đóa.

Quả nhiên cô ta thấy hai hốc mắt Đóa Đóa đỏ bừng. Nước mắt từng viên từng viên rơi xuống.

Cô ta tự trách bản thân muốn chết.

Nhưng không vì vậy mà cô ta xiêu lòng, cô ta nhìn Diệp Thiên nói: "Nhưng em đã bị vấy bẩn, bị bốn nam nhân làm bẩn, bọn họ xé quần áo em, nhìn thân thể của em, em đã không còn sạch sẽ, em không xứng làm nữ nhân của anh, cũng không còn mặt mũi gặp anh, cầu xin anh cho em trở về làm yêu hỏa, coi như Dương Tử Hi đã chết rồi không được sao?"

"Không được!"

Diệp Thiên nghiêm túc nói: "Anh mặc kệ những chuyện đó, anh chỉ biết, em là nữ nhân của anh, anh muốn đưa em về, yêu em, cưng chiều em, bảo vệ em!"

Dứt lời, Diệp Thiên ôm Dương Tử Hi vào lòng ngực, như hổ như sói đói, hôn lên đôi môi tái nhợt của cô ta.

"Ư ư..."

Cô ta kịch liệt phản kháng nhưng không tránh thoát được.

Dần dần, cô ta không phản kháng nữa, ôm chặt lấy Diệp Thiên, nắm lấy quần áo sau lưng anh, tiếp thu tiến công mãnh liệt của anh.

"Chị Ánh Tuyết, chúng ta đi mau."

Đóa Đóa lôi kéo Giang Ánh Tuyết đang đứng ngốc ở đó cùng nhau rời khỏi, đóng chặt cửa lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.