Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 784: Cung chủ Tô Lạc Thiền!




Diệp Thiên rất đắc ý, thế này không chỉ lấy được Cửu Thái Thiên Chi mà còn có thể trói Dương Tử Hi bắt về, loại trừ ma chướng trên người cô tôi đi, sau đó thưởng thức thân hình quyến rũ chết người của cô ta.

Nhưng Đóa Đóa lại giật mình đến mức che miệng, lộ vẻ không dám tin mà nói: “Ba, sao ba lại ra tay nặng như vậy với chị gái áo tím? Có khi nào đánh vỡ ngực của chị gái áo tím không?"

Giang Ánh Tuyết nhìn một cái mà rùng mình lạnh gáy, không nhịn được mà áp hai tay lên ngực mình.

Đánh nặng quá, muốn nổ tung rồi!

"Không đâu, ba giáng ma ấn rất chính xác, đánh vào ngay chính giữa, sẽ không đánh vỡ ngực cô ấy. Hơn nữa, dù có đánh vỡ thì ba vẫn có thể chữa khỏi cơ mà."

Diệp Thiên mỉm cười xoa xoa đầu Đóa Đóa.

Sau đó anh lấy ra sợi thừng trói tiên đã chuẩn bị từ sớm để trói Dương Tử Hi, hất tay áo một cái, dùng thừng trói tiên trói chặt Dương Tử Hi, dùng sức kéo cô tôi đến trước mặt anh.

"Đồ tiểu nhân đê tiện, lại dám đánh lén tôi, mau thả tôi ra!"

Cô ta vùng vẫy quyết liệt, vẫn không quên chửi bới.

Diệp Thiên mỉm cười tủm tỉm, vòng tay ôm lấy bờ vai thơm tho của Dương Tử Hi, chỉ cảm thấy vô cùng tinh tế sảng khoái: "Chỉ cần có thể bắt em về, cho dù có dùng thủ đoạn bỉ ổi hơn nữa thì cũng là cách tốt."

Nói xong, anh còn không quên dùng ánh mắt hỗn xược chọc ghẹo nhìn khắp người Dương Tử Hi một lượt.

"Đã nhiều năm không gặp, thân hình này thật tuyệt!"

Anh không khỏi cảm thán trong lòng.

"Tôi cắn chết anh!"

Dương Tử Hi tức giận đến mức lồng ngực run lên, nhe răng trợn mắt, lộ ra hai hàm răng trắng tinh, cắn về phía cổ Diệp Thiên.

Diệp Thiên nhanh tay nhanh mắt nắm lấy cằm của cô ta, vừa cười xấu xa vừa nói: "Em hung hăng như vậy, lại càng thú vị hơn."

Nói xong, anh còn hôn lên đôi môi đỏ mọng của Dương Tử Hi một cái, suýt nữa không bị cắn trúng.

Dương Tử Hi chỉ cảm thấy tức điên đến mức phổi như sắp nổ tung.

Nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể biến cơn thịnh nộ vô bờ bến của mình thành tiếng thở dốc hồng hộc.

"Ba, ba thật không biết xấu hổ."

Đóa Đóa không nhịn được liền che miệng cười.

"Ha ha!!!"

Diệp Thiên cười cười, cứ thế một tay ôm Dương Tử Hi, một tay véo cái cằm của cô ta, sau đó tập trung tinh thần, dùng thần niệm khống chế Hắc Liên Đoạt Mệnh.

Rất nhanh sau đó, ánh sáng màu cam trên đầu Trương Diên Niên và Chu Thiên Hạc biến mất, đồng thời mở ra hai ô cửa.

"Lão Trương, Lão Châu, mau nhảy ra từ trên đỉnh Hắc Liên."

Diệp Thiên hét lên.

Nghe thấy thế, Trương Diên Niên và Chu Thiên Hạc không kịp để tâm đến việc chữa vết thương trên người, lập tức bay ra từ ô cửa trời vừa mở ra.

"Không ổn rồi! Cậu ta sắp giết chết chúng tôi rồi!"

Vương Hiếu Hiền cực kỳ kinh hoàng hét lên.

Ngay khi Diệp Thiên muốn khống chế thần niệm để xoay chuyển Hắc Liên.

Đột nhiên!

Ngũ trưởng lão chợt nảy ra một ý.

Lấy ra một chiếc gương bát quái, ném lệnh pháp quyết lên.

Trong phút chốc, gương bát quái trở nên lớn hơn, dán vào bên dưới đài hoa sen.

Trong chớp mắt, ánh sáng màu cam xuyên qua cơ thể họ liền biến mất.

"Không ổn rồi!"

Diệp Thiên kinh ngạc biến sắc.

Bởi vì anh phát hiện gương bát quái này là một pháp bảo tiên phẩm có thể vừa tấn công vừa phòng thủ, uy lực của ánh sáng màu cam do tu vi của anh điều khiển tạo ra vẫn không đủ để xuyên qua pháp bảo tiên phẩm.

"Ha ha ha!!!"

Không còn bị trói buộc bởi ánh sáng màu cam, đám người Lưu Thiên Sơn liền cảm thấy nhẹ nhàng gấp bội, lập tức chữa lành những vết thương bị đâm trên người, tất cả đều bật cười vui mừng.

"Thì ra pháp bảo tiên phẩm có thể chặn được ánh sáng màu cam!"

"Sớm biết như thế, chúng tôi cũng không phải chịu đau đớn lâu như vậy!"

"Mạng vẫn còn, cũng chưa muộn, đến phiên chúng tôi làm cho bọn chúng chịu đau đớn rồi!"

"..."

Mười mấy vị chân tiên anh một câu tôi một câu, tâm trạng dường như rất thoải mái vui vẻ.

"Hừ!"

Lúc này Lưu Thiên Sơn tức giận nói: "Yêu Hỏa đã bị thương, Trương Diên Niên cũng bị thương giống như chúng ta. Chúng tôi cũng đã có cách để ngăn chặn Hắc Liên làm tổn hại. Lần này các người còn có thể làm gì để đối phó với chúng tôi nữa?"

"Nếu như không còn, các người hãy ở đó chờ chết đi!"

Dứt lời, ông ta bắt đầu triệu hồi thần binh tiên phẩm, một luồng sát khí lạnh lẽo dày đặc lập tức tỏa ra từ người ông ta.

Xoẹt xoẹt xoẹt!!!

Tất cả các vị chân tiên cũng bắt đầu triệu hồi pháp bảo hoặc thần binh của mình, phóng ánh mắt ngùn ngụt sát khí về phía đám người Diệp Thiên, từng bước từng bước tiến đến gần họ.

Diệp Thiên khống chế Hắc Liên Đoạt Mệnh di chuyển về phía trước, Ngũ trưởng lão cũng điều khiển gương bát quái tiến lên, chặn đứng hết ánh sáng màu cam, căn bản không thể thoát khỏi gương bát quái.

"Bây giờ thì hay rồi. Đánh tôi bị thương, lại còn chặn đứng tu vi của tôi. Các người cũng đừng mơ muốn sống."

Dương Tử Hi cười lạnh, nói.

Nhìn thấy đám người Diệp Thiên không ổn, nhất thời tâm trạng của cô ta cũng vui lên không ít.

"Chẳng phải do em làm loạn gây họa đó sao!"

Diệp Thiên hung hăng trừng mắt nhìn cô ta, lại còn hung hăng nhéo nhéo bờ vai thơm tho của cô ta.

"Anh..."

"Anh cái gì mà anh. Còn cười trên nỗi đau của người khác, cẩn thận anh lột da em!"

Diệp Thiên uy hiếp nói.

Dương Tử Hi nghiến răng ken két, quay đầu sang một bên.

“Thầy ơi phải làm sao bây giờ? Yêu Hỏa bị thầy đánh trọng thương, còn bị thầy trói lại, bọn họ vẫn còn mười sáu chân tiên hợp đạo. Nếu tính cả thầy, chúng ta chỉ có ba người. Chính là người ít không địch lại kẻ địch đông, hoàn toàn không có vốn chiến đấu."

Trương Diên Niên sợ hãi nói.

"Không sao, tất cả dựa sát vào tôi."

Diệp Thiên nói.

Anh có độn phù thần khí để trốn thoát, nhưng anh cũng không chắc chắn rằng mình có thể thoát khỏi bàn tay của bọn chúng hay không.

Dù sao ở đây cũng toàn là chân tiên, trình độ độn phù của anh không cao, nếu không thoát được tầm quét thần thức của bọn họ, sẽ rất dễ bị đuổi theo.

Mấu chốt là cả Trương Diên Niên và Chu Thiên Hạc đều bị thương nghiêm trọng, sợ rằng ngự kiếm không thể bay qua họ, nếu không vẫn có cơ hội chạy thoát.

Rất nhanh sau đó, Trương Diên Niên, Chu Thiên Hạc, Đóa Đóa và Giang Ánh Tuyết đều tiến lại gần Diệp Thiên, Dương Tử Hi thì bị Diệp Thiên ôm chặt, nếu không cô ta cũng sẽ không tiến lại gần.

"Sao thế, trước khi chết vẫn muốn sưởi ấm cho nhau à?"

Lưu Thiên Sơn cười lạnh, nói.

Vương Hiếu Hiền vội vàng nói: "Những người khác có thể giết, nhưng gã họ Diệp kia không được giết, tôi muốn đưa cậu ta trở về, cho cậu ta bị ngàn đao băm nát trước linh vị con trai tôi!"

Ông ta sợ Diệp Thiên bị đánh chết, như vậy đúng là “mất cả chì lẫn chài”, không được ích lợi gì cả.

"Tôi cho bọn chúng một kiếm trước rồi nói!"

Lưu Thiên Sơn vừa nói, một kiếm liền quét ngang qua.

Trong tích tắc, một đạo kiếm quang sáng chói rực rỡ hình trăng lưỡi liềm phóng tới, chém về phía đám người Diệp Thiên.

Khí thế hừng hực, hào quang chói lòa, mạnh mẽ như rồng như hổ, dường như có thể bổ đôi một ngôi sao, cực kỳ kinh người!

Thấy vậy, Diệp Thiên cũng không dám đón lấy mũi kiếm sắc bén này, lập tức lấy ra độn phù, chuẩn bị hét lớn thoát thân.

Đúng lúc này, một tiếng hét yêu kiều từ trên trời vọng xuống.

"Yêu nghiệt, không được lỗ mãng!"

Thình lình xuất hiện một bóng hình màu trắng, từ trên trời hạ xuống với tốc độ ánh sáng, đáp xuống ngay chính giữa đám người Diệp Thiên và mười mấy vị chân tiên, đối diện với mười mấy vị chân tiên, hất tay áo một cái.

Oành!

Một luồng năng lượng va chạm với ánh kiếm, nổ tung thành bụi, trời đất chấn động rung chuyển, uy lực của cái hất tay áo ấy tiếp tục không ngừng quét tới, đánh lên người Lưu Thiên Sơn, khiến Lưu Thiên Sơn chấn động thối lui về phía sau hơn chục bước.

Đột nhiên, tất cả đều rơi vào im lặng!

Ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào người con gái mặc áo trắng vừa xuất hiện.

Phía sau, đám người Diệp Thiên chỉ nhìn thấy một nữ tử với mái tóc trắng dài đến eo, chiều cao hơn một mét bảy mươi lăm, thân hình xuất chúng.

Phía trước, vì nữ tử này giơ cánh tay ngang trước mặt, dùng váy áo trắng che mất gương mặt, nên đám người Vương Hiếu Hiền cũng không nhìn rõ dung mạo của cô gái này.

Vì thế, tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết nữ tử này là ai.

Nhưng chỉ trong giây tiếp theo!

Đám người Vương Hiếu Hiền liền biết nữ tử này là ai rồi.

Bởi vì, hơn hai mươi nữ tử mặc áo trắng từ trên trời hạ xuống, đối mặt với bọn họ, đáp xuống phía sau cô gái áo trắng kia.

"Là cung chủ của Huyền Băng cung, Tô Lạc Thiền!"

Ngũ trưởng lão thảng thốt, buột miệng nói.

"Cái gì! Tô Lạc Thiền ư?"

Trương Diên Niên và Diệp Thiên đều cảm thấy kinh ngạc, lập tức đưa mắt nhìn nhau.

Ngay sau đó, khóe miệng Trương Diên Niên nhếch lên, không nhịn được bật cười.

"Ha ha!!!"

Tiếng cười của hắn khiến Diệp Thiên cũng thích thú.

"Ba, chú Trương, mọi người đang cười gì vậy?"

Đóa Đóa tò mò hỏi.

Trương Diên Niên nhỏ giọng thì thào: "Người tình cũ năm xưa của ba con đến rồi."

Đóa Đóa: "..."

Người tình cũ của ba sao lại nhiều thế này!

Nhưng Giang Ánh Tuyết đã bị kinh ngạc đến ngây người.

Cung chủ Huyền Băng cung chỉ có một người tình cũ, đó là Diệp Bắc Minh năm vạn năm trước, bá chủ lại nói Diệp Thiên là tình cũ của cung chủ Huyền Băng cung, vậy chẳng phải nói Diệp Thiên chính là Diệp Bắc Minh sao?

Trời ơi!

Nhớ lại lúc trước Đóa Đóa từng nói ba của con bé là Diệp Bắc Minh.

Chẳng lẽ là...

Diệp Thiên thực sự là Diệp Bắc Minh?

Trong thoáng chốc, ánh mắt cô ấy nhìn Diệp Thiên trộn lẫn nhiều thần sắc phức tạp, từ kinh ngạc, nghi hoặc, sửng sốt, chấn động, đến không thể tin nổi.

Lúc này, nữ tử tóc bạc áo trắng nghe thấy có người gọi tên mình, chậm rãi hạ cánh tay đang che ở trước mặt xuống.

Thoạt nhìn, cô chợt nhíu mày.

"Người của Kim Hà Tông?"

"Đúng vậy, Cung chủ, chúng tôi là người của Kim Hà Tông."

Ngũ trưởng lão tiến lên hai bước, khó hiểu nói: "Cung chủ sao lại ra tay với chúng tôi?"

"Chuyện này..."

Tô Lạc Thiền ngượng nghịu cười giải thích: "Bổn cung từ trên cao nhìn xuống, thấy một đạo kiếm ý bắn ra từ dưới Hắc Liên, mà Hắc Liên chính là pháp bảo chuyên dụng riêng của hữu sứ Yêu Hỏa của Ám Dạ Thần Giáo. Bổn cung tưởng rằng dưới Hắc Liên là người của Ám Dạ Thần Giáo, không ngờ lại là các vị, sơ suất, sơ suất rồi!"

"Ha ha!!!"

Ngũ trưởng lão chắp tay cười nói: "Người không biết thì không có tội. Cung chủ không phải tự trách. Chúng tôi đều là nhân sĩ chính đạo, vậy hãy cùng nhau liên thủ, diệt trừ những kẻ phản bội chính đạo đang đứng đằng sau cung chủ kia, và cả hữu sứ Yêu Hỏa của Ám Dạ Thần Giáo nữa."

Nghe vậy, Tô Lạc Thiền mới biết những người cô ta vừa bảo vệ hóa ra lại là kẻ địch của chính đạo.

Thế là, cô ta đột ngột xoay người lại.

Hơn hai mươi nữ tử sau lưng nàng nhanh chóng nhường đường.

Giây tiếp theo!

Một khuôn mặt quen thuộc đột nhiên xuất hiện in bóng nơi đáy mắt cô ta, khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô ta hơi thay đổi, đôi môi đỏ thắm lập tức mở lời hỏi:

"Trương Diên Niên, tại sao lại là anh?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.