Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 782: Vợ chồng đồng lòng, sức mạnh kinh hồn!




Hắc Liên Đoạt Mệnh không giống những pháp bảo tầm thường khác, cần phải dùng thần chú mới có thể sử dụng được.

Mà câu thần chú bí mật này đã được Ám Dạ Ma Vương truyền cho cô ta, ngay cả tả sứ, hộ pháp và trưởng lão cũng không biết câu thần chú là gì, nhưng không ngờ người đàn ông này lại biết câu thần chú.

Điều này khiến cô ta quá đỗi kinh ngạc!

Chỉ là cô ta không biết, Hắc Liên Đoạt Mệnh là do Diệp Thiên tạo ra, thần chú cũng là do Diệp Thiên đặt ra, chỉ có anh mới có thể thay đổi thần chú, ngay cả Ma Vương cũng không thể thay đổi được.

Bởi vì muốn thay đổi thần chú cần có một lớp thần chú khác. Chỉ khi biết cả hai loại thần chú này mới có thể thay đổi được.

Mà khi Diệp Thiên tặng Hắc Liên Đoạt Mệnh cho Dương Đỉnh Thiên, chỉ nói với anh ta câu thần chú dùng để vận hành, nhưng không hề nói câu thần chú dùng để thay đổi thần chú vận hành. Vì vậy, câu thần chú vận hành của Hắc Liên Đoạt Mệnh vẫn luôn giữ nguyên như trước, Diệp Thiên đương nhiên biết thần chú là gì, và cũng có thể sử dụng nó.

Tuy rằng không thể hoàn toàn khống chế Hắc Liên Đoạt Mệnh, nhưng vẫn có thể khống chế phần nào, nếu có thể khống chế hoàn toàn, có một đóa Hắc Liên trong tay, thiên hạ vô ngã.

Tất nhiên, thiên hạ ở đây là chỉ Tiên Thổ.

Ít ra thì ở Tiên Thổ, anh chưa từng thấy loại pháp bảo nào lợi hại hơn Hắc Liên Đoạt Mệnh.

"Thất trưởng lão!!!"

Lúc này, Ngũ trưởng lão phát hiện Thất trưởng lão đã chết thảm dưới tay Hắc Liên, hét lên một tiếng, mắt đỏ ngầu như tứa máu, ánh mắt nhìn Diệp Thiên đầy lửa giận, tàn bạo, oán hận và thù địch.

"Mày còn dám giúp bọn ma quỷ làm điều ác, hại nhân sĩ chính đạo, vậy tao sẽ giết mày trước, sau đó giết ả ma nữ kia!"

Dứt lời, ông ta cầm kiếm sà xuống, hướng về phía Diệp Thiên chém tới.

"Ha ha ha!!!"

Dương Tử Hi thấy vậy, cũng không giúp Diệp Thiên mà trực tiếp ngẩng đầu cười lớn, sau đó xoay người bay về phía Cửu Thái Thiên Chi trên vách đá.

Cô ta không quan tâm đến chuyện sống chết của Diệp Thiên, động một tí lại nói cô ta là người phụ nữ của anh, luôn lợi dụng cô ta, lại không phải người đồng đạo, anh chết cô ta lại càng vui.

"Yêu Hỏa! Em thật không có nghĩa khí gì cả! Chờ anh bắt được! Xem anh đánh mông em thế nào!"

Diệp Thiên khó chịu hét lên một tiếng, nhưng không hề trách cứ Dương Tử Hi, dù sao cô ta cũng đã nhập ma, đã đánh mất bản thân rồi, anh tin rằng sau khi trừ bỏ ma chướng, Dương Tử Hi sẽ trở lại là Dương Tử Hi lương thiện chính nghĩa ngày xưa.

Lúc này, đối mặt với một kiếm kinh người, mặc dù Trương Diên Niên không dám thể hiện bản lĩnh, nhưng anh ta vẫn còn có khả năng né tránh, dù sao thì thực lực giữa anh ta và vị Ngũ trưởng lão này cũng cách biệt không lớn.

Thế là anh ta điều khiển Phi Kiếm, một thân lướt qua, dẫn vài người tránh khỏi phạm vi của thanh kiếm đang chém tới.

Giây tiếp theo!

Oành!

Một thanh kiếm chém xuống đất, trên mặt đất bằng phẳng hiện ra một khe hẹp kéo dài cả trăm cây số.

"Mau tránh ra!"

Một trưởng lão của Kim Hà Tông kéo Vương Hiếu Hiền ra.

Ầm ầm!!!

Một vực sâu ngang trời xuất hiện bên cạnh họ.

"Đây là..."

Trái tim Vương Hiếu Hiền run lên: "Lục trưởng lão, họ muốn đánh úp chúng ta sao?"

"Có thể lắm."

Lục trưởng lão gật gật đầu, quát lớn: "Đến đây hết đi, bên này xảy ra chuyện rồi!"

Sau vài giây!

Xoạch xoạch xoạch!!!

Trong vòng hai mươi giây, mười mấy bóng người tập trung lại một chỗ.

"Tình hình thế nào rồi?"

Lưu Thiên Sơn cau mày hỏi.

"Đột nhiên xuất hiện một hẻm núi ngang trời, đoán chừng là do chân tiên tạo nên, có lẽ là do Trương Diên Niên hoặc là Diệp Thiên kia đang tấn công tôi và Lục trưởng lão."

Vương Hiếu Hiền nói.

"Đúng là chết tiệt!"

Lưu Thiên Sơn lập tức khó chịu nói: "Mọi người cùng nhau men theo hẻm núi này tiến về phía trước, bọn chúng nhất định là đang ở đầu bên kia của hẻm núi. Nếu bắt được bọn chúng, tôi nhất định sẽ rút gân lột da chúng ra!"

Nói xong, ông ta liền dẫn đầu mọi người đi dọc theo hẻm núi về phía trước.

"Đi theo tôi!"

Lục trưởng lão hất tay một cái, mười mấy vị chân tiên vội vàng tiến lên.

Mà lúc này, ở tận cuối hẻm núi.

"Thu về!"

Cửu Thái Thiên Chi đã quay về trong tay, Dương Tử Hi cũng không có ý định tiếp tục dây dưa với những người này nữa, muốn thu lại Hắc Liên Đoạt Mệnh rồi rời đi.

"Không được thu lại!"

Diệp Thiên điều khiển Hắc Liên, không cho Dương Tử Hi lấy về.

Cửu Thái Thiên Chi đang ở trong tay cô ta, nếu để cô ta chạy mất thì không biết phải đợi đến khi nào mới có thể tìm được một cây Cửu Thái Thiên Chi khác.

Vì vậy, anh muốn giữ Dương Tử Hi ở lại, hợp lực với Dương Tử Hi giết chết Ngũ trưởng lão, sau đó nhân lúc Dương Tử Hi không đề phòng tạo cho cô ta một ấn hàng ma, sau đó bắt trói cô ta đi.

Như thế vừa có thể có được Dương Tử Hi, vừa có thể lấy được Cửu Thái Thiên Chi, có thể gọi là vẹn cả đôi đường.

"Anh muốn chết sao?"

Dương Tử Hi không lấy được Hắc Liên về, tức khắc cả người liền cảm thấy vô cùng cáu kỉnh.

Diệp Thiên không để ý tới cô ta, mà quay sang hét lớn với Ngũ trưởng lão đang chuẩn bị tấn công anh: "Cửu Thái Thiên Chi đã bị cô ta hái mất rồi, ông còn không mau chặn giết cô ta, để cô ta chạy mất, ông muốn lấy Cửu Thái Thiên Chi cũng khó."

Ngũ trưởng lão nghe vậy, quay đầu nhìn về phía vách đá, thấy Cửu Thái Thiên Chi đã bị hái mất, liền không màng đến việc giết chết Diệp Thiên nữa, trực tiếp cầm kiếm lao về phía Dương Tử Hi, hét lớn: “Ma nữ! Giao Cửu Thái Thiên Chi ra đây, tôi sẽ để cô đi!"

"Đừng có mơ!"

Dương Tử Hi không lấy lại được Hắc Liên Đoạt Mệnh cũng không biết làm sao, chỉ có thể từ bỏ việc lấy lại Hắc Liên, nâng kiếm nghênh đón Ngũ trưởng lão, đồng thời không quên hét lớn: "Chờ tôi giải quyết xong cái lão già chết tiệt này, tôi sẽ tìm anh tính sổ!”

Diệp Thiên đang định đáp lại Dương Tử Hi.

Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ phía sau.

"Trương Diên Niên, tên họ Diệp kia, các người không chạy được đâu!"

Nghe vậy, Diệp Thiên mạnh mẽ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy mười mấy tên tu sĩ, hoặc là đạo phù, hoặc là giáp vàng, hoặc là giáp bạc, đang khí thế cuồng bạo xông tới truy sát họ.

"Không ổn rồi! Bọn chúng tới rồi!"

Gương mặt Diệp Thiên kinh ngạc biến sắc.

Xem khí trường của những tu sĩ này, đều thuộc về tu vi đạo cảnh, có đại thành, có tiểu thành, nhập môn cũng có.

Có thể nói là một đội hình dũng mãnh!

Cho dù liên thủ với Dương Tử Hi, hiện tại anh vẫn ở thế yếu.

"Làm sao đây thầy, chạy sao?"

Trương Diên Niên hoảng hốt hét lớn.

Đương nhiên anh ta có thể thấy được thực lực hùng mạnh của đội hình đối phương, bọn họ chỉ có vài người, hoàn toàn không thể ngăn cản, nếu không chạy mà để bị bao vây, nhất định sẽ chết không còn nghi ngờ gì nữa.

"Ha ha! Các người chạy đâu cho thoát!"

Lưu Thiên Sơn cười lớn, la lên: "Giết bọn chúng!"

Lời vừa dứt!

Trong chớp mắt, ánh kiếm, bóng quyền, cầu năng lượng ... Mười tám loại nguyên tố ùn ùn ập tới.

"Không cần chạy, liều mạng với bọn họ!"

Diệp Thiên hét lên một tiếng, lập tức điều khiển Hắc Liên Đoạt Mệnh.

Trong khoảnh khắc, Hắc Liên Đoạt Mệnh giống như một ngọn núi lớn, ầm ầm rơi xuống giữa năm người Diệp Thiên và mười tám vị chân tiên ở phía đối diện.

"Ầm ầm ầm!!!"

Đủ loại năng lượng đều đánh thẳng vào Hắc Liên Đoạt Mệnh, đẩy Hắc Liên khổng lồ như núi lùi về phía sau ít nhất mười cây số.

Năm người Diệp Thiên cũng theo đó lùi về sau.

Tuy nhiên, Hắc Liên vẫn vô cùng kiên cố vững chắc.

Với tu vi của những chân tiên này, vẫn không đủ tư cách để phá nát pháp bảo tiên phẩm cấp chín.

Dường như nghe thấy động tĩnh lớn, Ngũ trưởng lão và Dương Tử Hi đang trong trận đấu kịch liệt cũng không tự chủ dừng lại, quay đầu lại nhìn.

"Ha ha ha!!!"

Nhưng nhìn thấy đó là người của phía mình, Ngũ trưởng lão liền phá lên cười hào hứng.

"Lục trưởng lão, các người tới rồi. Đúng là ông trời giúp tôi, mau cử mấy người qua đây, giúp tôi đối phó với yêu nữ Yêu Hỏa này!"

Nghe vậy, Lục trưởng lão cùng vài người nữa đưa mắt nhìn theo giọng nói, nhìn thấy đó là Ngũ trưởng lão, Lục trưởng lão lập tức hét lớn: "Cậu, cậu, cậu, cả cậu nữa, cùng tôi hỗ trợ Ngũ trưởng lão tiêu diệt Yêu Hỏa. Còn Lưu bá chủ, bọn người Trương Diên Niên tôi giao cho các người đó!"

"Được rồi Lục trưởng lão, yên tâm đi đi, có tôi ở đây, bọn chúng đừng hòng có ai trốn thoát!"

Lưu Thiên Sơn đáp lại một câu.

Không bao lâu sau, Lục trưởng lão mang theo bốn vị chân tiên đi về phía Ngũ trưởng lão.

Thấy vậy, Dương Tử Hi tức giận nói: "Đều tại mấy người, nếu không tôi đã rời khỏi đây từ lâu rồi, làm gì có chuyện đợi đến khi viện binh của bọn chúng kéo tới!"

Tức giận thì tức giận, nhưng chưa lấy được Hắc Liên Đoạt Mệnh, cô ta cũng sẽ không rút lui.

Nhưng cô ta cũng nhận ra tình thế không ổn, lập tức bắt một cái pháp quyết, lửa quỷ trên người nổi lên phừng phực, sau lưng lập tức xuất hiện một hình người đầu bò.

"Giết!"

Cô ta hét to một tiếng. Hình người đầu bò ấy cầm trong tay một cây đinh ba hừng hực ma khí, mạnh mẽ đâm thẳng vào Ngũ trưởng lão.

Đây là đại chiêu của cô ta, tiêu hao rất nhiều thể lực, không đến tình thế cấp bách không còn cách nào khác thì cô ta sẽ không dùng đến đại chiêu, mà bây giờ cô ta đã tung ra đại chiêu, có thể thấy rằng cô ta cũng quyết liều mạng rồi.

Đối mặt với cây đinh ba đang lao tới, Ngũ trưởng lão cũng không dám trực diện tiếp chiêu, thân thể chợt chấn động, nhưng thần tướng gấp rút đến cứu viện phía sau ông ta thì thảm rồi.

Ầm ầm mấy tiếng!

Pháp bảo phòng ngự trên người thần tướng bị đánh tan, thân pháp bị xuyên thủng trong chốc lát, ma khí lập tức bao phủ cơ thể ông ta, xâm nhập vào máu huyết, cơ bắp và thần hồn.

"A!!!"

Thần tướng thét lên một tiếng tê tâm liệt phế, tĩnh mạch toàn thân nổ tung, hai mắt dần trở nên đỏ ngầu, đau đớn đến cùng cực.

"Không ổn rồi!"

Vẻ mặt của Lục trưởng lão lập tức biến sắc: "Kim Vũ Thần Tướng đã bị ma khí xâm nhập vào cơ thể, sắp biến thành ma rồi, phải ngăn cản ma đầu này lại ngay lập tức!"

Dứt lời, ông ta cầm kiếm hướng về cây đinh ba đang ngùn ngụt ma khí mà chém.

Keng!

Vô cùng cứng cáp, một kiếm không thể chém đứt, ngược lại còn bị văng ngược trở ra.

"Yêu Hỏa! Ả ma nữ đáng hận này! Đi chết đi!"

Ngũ trưởng lão vô cùng tức giận, nhảy bật dậy, thanh đại kiếm mạnh mẽ đâm xuyên qua chân thân của Dương Tử Hi đang đứng trước quái vật hình người đầu bò kia.

Dương Tử Hi tay bắt pháp quyết, đứng yên không động đậy như một ngọn núi.

Tay còn lại của quái vật đầu bò bắt lấy thanh kiếm đang đâm đến, nắm chặt lấy nó, cho dù Ngũ trưởng lão có cố gắng vận sức thế nào cũng không thể đâm xuyên qua dù chỉ một chút.

"Giết!"

Bốn người Lục trưởng lão cố gắng cứu Kim Vũ Thần Tướng nhưng vô dụng, lập tức quay sang bắt đầu tấn công Dương Tử Hi.

"Gầm!!!"

Quái vật đầu bò gầm lên một tiếng, phun ra một cột lửa quỷ cuồn cuộn ngất trời, hướng về phía đám người Lục trưởng lão mà thiêu đốt, ngay cả Ngũ trưởng lão cũng bị nuốt chửng trong ngọn lửa quỷ.

Mặc dù không thể thiêu chết bọn họ, nhưng vẫn khiến bọn họ bị thương không ít, lũ lượt nhảy ra khỏi biển lửa, không dám đến gần, chỉ có thể đứng từ xa dùng tiên pháp tiếp tục tấn công.

Nhưng Dương Tử Hi có ma khí bảo vệ thân thể, tiên pháp căn bản không thể tấn công làm cô ta bị thương, nhưng dưới sự tấn công dữ dội của tiên pháp, ma khí cũng dần dần yếu đi.

"Gầm!!!"

Ngay lúc này, Kim Vũ Thần Tướng hoàn toàn gục ngã, bị ma hóa bởi ma khí, toàn thân gào thét, dưới sự khống chế của Dương Tử Hi, quái vật đầu bò thu lại cây đinh ba, Kim Vũ Thần Tướng lập tức quay sang truy sát đám người Lục trưởng lão.

"Không ổn rồi! Kim Vũ Thần Tướng bị biến thành ma rồi, Vương bá chủ, mau dẫn người khuất phục ông ta rồi cho ông ta ăn thuốc trừ ma!"

Lục trưởng lão kinh hoảng thốt lên.

"Được!"

Vương Hiếu Hiền la lên đáp lại và gọi hai vị chân tiên lao về phía Kim Vũ Thần Tướng.

"Muốn cứu người, trước tiên phải hỏi tôi có đồng ý hay không!"

Diệp Thiên lập tức khống chế Hắc Liên Đoạt Mệnh, vượt qua đầu đám người Vương Hiếu Hiền, phóng ra hàng ngàn hàng vạn tia sáng màu cam, bao vây bọn chúng ở bên trong, đồng thời xuyên qua thân pháp.

"A!!!"

Một tiếng hét thê lương vang lên.

"Đi chết đi!"

Hắc Liên Đoạt Mệnh bay lên không trung, mấy người Diệp Thiên bại lộ dưới con mắt của Lưu Thiên Sơn, ông ta dùng kiếm quét qua.

"Lão Trương, Lão Châu, lên đi cho tôi, kéo ông ta lại!"

Diệp Thiên hét lên.

Trương Diên Niên và Châu Thiên Hạc hô một tiếng đáp lại, lập tức quay sang nghênh đón Lưu Thiên Sơn đang xông đến tấn công.

Diệp Thiên điều khiển Hắc Liên Đoạt Mệnh, xoay chuyển nó, lập tức bóp chết hai vị chân tiên.

"Tốt lắm! Tiếp tục phối hợp!"

Dương Tử Hi thỏa mãn hét lên.

"He he!"

Diệp Thiên cười nói: "Vợ chồng đồng lòng, sức mạnh kinh hồn, sợ gì bọn chúng!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.