Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 781: Gặp lại Dương Tử Hi (vì chị gái xinh đẹp mỹ miều mà thưởng thêm nhiều ngọc bội!)




Trương Diên Niên nghe xong thì sắc mặt bỗng thay đổi, sau đó liền quay đầu nhìn sang Diệp Thiên, sốt sắng hỏi: "Thầy, xét về sức mạnh thì Lưu Thiên Sơn hơn hẳn con, cấp bậc cũng ngang hàng cỡ Tứ trưởng lão của Kim Hà Tông, bây giờ phải làm sao đây?

Diệp Thiên có thể cảm nhận được phía đối phương ít nhất cũng có khoảng mười tôn chân tiên, một vạn hoa thần, thế trận không phải là quá lớn mạnh nhưng kiên quyết xông vào đánh trực diện thì chắc chắn là đánh không lại.

Đột nhiên, anh nghĩ ra gì đó, liền nhỏ giọng nói: "Thầy sẽ hét lớn là người của Ám Dạ Thần Giáo đến rồi. Lúc này, con ngay lập tức chuyển hướng của thanh kiếm, nhằm về phía Bắc mà đi, năm đó thầy đã từng đến Thiên Sơn vực và biết được rằng ở đấy có một khu rừng rậm vô cùng rộng lớn, tới lúc đó chỉ cần ẩn nấp trong khu rừng này, lấy khu rừng rậm rạp làm bức bình phong che chắn, thì bọn họ sẽ không dễ dàng gì tìm thấy chúng ta."

"Vâng thưa thầy!" Trương Diên Niên gật gật đầu.

"Nếu các người vẫn không khoanh tay chịu trói, vậy thì tôi đành phải ra tay tàn sát rồi!"

Lưu Thiên Sơn ở phía đối diện một lần nữa buông lời đe dọa.

"Cẩn thận!"

Diệp Thiên đột nhiên hét lớn một tiếng, chỉ tay về phía sau nhóm người Lưu Thiên Sơn và nói: "Người của Ám Dạ Thần giáo đến rồi!"

"Cái gì!"

Lưu Thiên Sơn và những người khác sắc mặt lập tức biến đổi, đồng loạt quay đầu nhìn về phía sau.

"Ở đâu, người của Ám Dạ Thần giáo ở đâu?"

Mấy vạn thiên binh vạn mã vô cùng nhốn nháo, hết quay về bên trái nhìn lại quay về bên phải nhìn, trên gương mặt mỗi người đều vô cùng ngơ ngác.

"Không hay rồi!"

Lưu Thiên Sơn bỗng nhiên nói lớn: "Chúng ta trúng kế rồi!"

Nói xong liền quay đầu nhìn lại!

Quả nhiên!

Đến cả một bóng người cũng không còn thấy tăm hơi đâu nữa!

Thế là, Lưu Thiên Sơn lập tức hạ lệnh:

"Hướng này! Mau đuổi theo cho tôi!"

Lưu Thiên Sơn la lớn một tiếng, sau đó nhằm về hướng Bắc mà truy đuổi.

Đuổi mãi đuổi mãi thì tình cờ gặp Vương Hiếu Hiền và hai vị trưởng lão của Kim Hà Tông, cùng với bốn vị thần tướng khác.

"Lưu Thiên Sơn, có tin tức gì không?" Vương Hiếu Hiền ngay lập tức hỏi.

"Con mẹ nó!"

Lưu Thiên Sơn tức giận nói: "Vốn dĩ là chặn được bọn chúng rồi, kết quả lại có người hét toáng lên là người của Ám Dạ Thần giáo đến rồi, bây giờ đang là thời ma quỷ nhiễu loạn, quân tôi cũng sợ hãi kiếp nạn ma này, thế là bị bọn chúng nắm được điểm yếu, sau đó thì đã để bọn chúng chạy thoát mất tiêu, tôi đã dùng thần niệm để truy tìm thì phát hiện bọn chúng chạy về hướng này."

"Vậy thì chúng ta mau dồn toàn lực truy sát!" Vương Hiếu Hiền lớn giọng nói.

Thế là toàn quân dồn lực nhắm về hướng Bắc mà truy đuổi. Với tốc độ của tu sĩ Hợp Đạo cảnh thì trạng thái tốt nhất có thể đạt đến một ngàn vạn dặm.

Còn về Trương Diên Niên, sau khi sát hại hai vị chân tiên Hợp Đạo xong thì lại nhận được một chưởng vô cùng lợi hại của Kim Hà Tông Tứ trưởng lão, nên đã bị tiêu hao khoảng ba phần công lực, do đó tốc độ cũng chậm hơn khoảng ba trăm dặm.

Nhưng những vị chân tiên Hợp Đạo này, ngoài Vương Hiếu Hiền ra thì số còn lại đều công lực tràn trề, tốc độ đạt đến một ngàn vạn dặm, vì vậy chẳng mấy chốc mà đã đuổi kịp, đã nhìn thấy Trương Diên Niên ở ngay trong tầm mắt phía trước.

"Ha ha! Trương Diên Niên! Các người không chạy được nữa rồi!"

Vương Hiếu Hiền đắc ý nói, dường như chỉ trong một tích tắc là đã đáp xuống ngay trước mặt của Trương Diên Niên, sau đó quay sang định bắt Diệp Thiên đưa về cho ông ta luyện đơn.

Nhưng mà ngay lúc này, Trương Diên Niên cùng với nhóm của mình đã nhanh hơn một bước, đã kịp thời bay vào trong khu rừng rộng mênh mông để ẩn nấp.

"Sắp vào rừng rậm rồi, không được đáp xuống đất, rừng sâu rất dễ ẩn nấp, giảm dần tốc độ lại, trong lúc bay tiếp về phía trước cố gắng không chạm vào cành cây càng nhiều càng tốt, tránh tạo ra bất kỳ động tĩnh gì sẽ làm bọn chúng phát giác." Diệp Thiên căn dặn mọi người.

Trương Diên Niên đáp lại một tiếng vâng, và ngay lập tức giảm tốc độ rồi bay thấp xuống, sau đó bay vào khu rừng. Anh ta bay là là ở trên độ cao khoảng hai trượng so với mặt đất, sau đó dần dần chuyển hướng với một tốc độ chầm chậm.

Chẳng mấy chốc, Vương Hiếu Hiền và những người khác, tổng cộng có mười tám vị chân tiên, đã bay đến và dừng ở khoảng không bên trên khu rừng rậm.

"Mẹ nó chứ, có vẻ như là bọn chúng đang ẩn nấp trong khu rừng rậm này, khí tràng cao nhất có đến mấy vạn, ước tính rằng đều là yêu thú, bây giờ khí tràng của bọn chúng đang hoà lẫn vào với yêu thú, không thể phân biệt rõ đâu đó là bọn chúng, đâu là yêu thú. Vả lại, khu rừng rậm mịt mờ này rộng hơn năm ngàn mẫu, tìm thấy bọn chúng còn khó hơn cả mò kim đáy biển, không dễ dàng gì." Lưu Thiên Sơn nói.

"Khu rừng rộng lớn như vậy nhưng một chút động tĩnh cũng không có, chứng tỏ tốc độ của bọn chúng rất chậm, không hề đụng vào cây cối xung quanh, chúng ta mau tăng tốc chia nhau ra tìm kiếm, chú ý không được động vào cây cỏ càng ít càng tốt, một khi ai phát hiện ra tung tích của bọn chúng thì lập tức hô lớn tiếng báo hiệu, khu rừng này rộng lớn như vậy, phải lớn tiếng để mọi người dù đang ở đâu cũng có thể nghe thấy được mà lập tức bay đến để hợp lực tiêu diệt bọn chúng." Một vị trưởng lão lên tiếng nói.

"Rõ!"

Rất nhanh chóng, mười tám vị chân tiên đã bay xuyên qua khu rừng.

"Lục trưởng lão, tu vi của tôi đã bị tổn hao nghiêm trọng, nên tốt nhất chắc vẫn phải bay sát bên của ngài."

Sau khi tiến vào rừng, Vương Hiếu Hiền đã bay lại gần và nói với Lục trưởng lão.

Ông ta lo sợ chẳng may bản thân tìm thấy đám người Trương Diên Niên vậy thì sẽ phiền phức to rồi.

"Được."

Lục trưởng lão gật gật đầu.

Sau đó mười tám người đã phân thành mười bảy nhóm, nhằm hướng đó mà tỏa ra đi tìm kiếm.

Còn về phía Diệp Thiên, nhóm người của anh lúc này đang ẩn nấp bên cạnh một gốc cây đại thụ, đang chuẩn bị âm thầm nhằm theo hướng Tây mà rời khỏi khu rừng.

Chu Thiên Hạc đã được Diệp Thiên cho uống đan dược nên bây giờ đang trong quá trình hồi phục sức lực, đợi đến lúc sau khi ra khỏi khu rừng thì sức lực của Chu Thiên Hạc sẽ gần như là hồi phục giống trạng thái bình thường, đến lúc đó sẽ đổi thành ngự kiếm, khi đấy tốc độ có thể đạt đến một ngàn vạn dặm, đám người kia dù có muốn đuổi cũng không đuổi theo kịp.

"Diệp Thiên, ban nãy anh xuất kiếm dũng mãnh như vậy, tại sao không cho mỗi người bọn chúng nếm sự lợi hại bởi kiếm của anh rồi khiến bọn chúng tổn hao nguyên thần, sau đó bá chủ có thể đánh bại bọn chúng rồi, hà tất phải để chọn chúng đuổi đến mức phải tháo chạy chứ?" Giang Ánh Tuyết thắc mắc hỏi.

Diệp Thiên cười vẻ khổ sở: "Một kiếm đó là tôi đã vượt qua cảnh giới của mình mà xuất chiêu, chỉ mới một nhát mà đã khiến tôi mệt đến mức thở không nổi rồi, phải uống một bình hồ lô tiên đan, đến bây giờ mới hồi phục sáu phần công lực, làm sao có thể tiếp tục xuất chiêu, nếu như không phải thế thì tôi sớm đã cho bọn chúng chết không toàn thây rồi."

"À…"

Giang Ánh Tuyết chỉ có thể ậm ừ sau đó nói tiếp: "Vậy tại sao anh không cho bá chủ uống thứ mà nãy anh vừa cho tôi uống, bá chủ một khi nâng cao tu vi rồi thì không phải sẽ có thể giết chết bọn chúng một cách nhẹ nhàng hay sao?"

Diệp Thiên lại cười một cách khổ sở nói: "Thứ này quả thật là chỉ dùng cho các tu sĩ ở cấp Hợp Đạo trở xuống mà thôi, từ cấp Hợp Đạo trở lên uống vào thì cũng chỉ như uống một bát nước lã, một chút hiệu quả cũng không có, nếu không thì tôi sớm đã cho lão Trương và lão Chu uống rồi. Đâu cần phải chờ đến lúc cô nhắc nhở chứ."

"À…"

Giang Ánh Tuyết chỉ đành phải ngậm miệng lại, không nói nên lời.

Còn về phía Đoá Đoá, có ba ở bên cạnh nên cô một chút cũng không hề sợ hãi, tay cô níu chặt cánh tay của ba mình, sau đó ghé đầu vào gần vai cha hỏi: "Ba, chiêu thức ban nãy ba vừa dùng gọi là gì vậy ạ, có vẻ rất là lợi hại."

Diệp Thiên từ tốn nhẫn nại giải thích cho Đoá Đoá nghe: "Chiêu vừa nãy gọi là Hư không Thánh kiếm Quyết chiêu thức thứ bảy Tinh Thần Toái, vừa nãy ba chỉ dùng ba phần uy lực để đánh ra chiêu thức này mà thôi, nếu như là cảnh giới Hợp Đạo, dùng toàn bộ mười phần công lực để xuất chiêu thì một chiêu đánh ra sẽ có uy lực vô cùng lớn, oanh tạc cả một tinh cầu to như trái đất."

"Mạnh như thế sao?"

Đoá Đoá kinh ngạc đến mức bất giác cất giọng hỏi.

Diệp Thiên cười, nói: "Nếu như là học đến chiêu thức thứ chín, thì còn có thể một kiếm mà chém đứt cả tinh cầu to cỡ Mặt Trời."

Đoá Đoá trợn to mắt, nói: "Mặt Trời to gấp một trăm ba mươi vạn lần trái đất, một nhát kiếm làm sao chém đứt được ạ?"

"Đương nhiên có thể, Đoá Đoá, con chỉ cần chuyên tâm tu luyện thì sau này sẽ biết được thôi." Diệp Thiên nhẹ nhàng xoa xoa đầu của Đóa Đoá và nói.

Đoá Đoá gật gật đầu ngoan ngoãn như chú chim nhỏ.

"Thầy, thầy xem kìa! Hình như là Hắc Liên!" Trương Diên Niên đột nhiên nói.

Diệp Thiên nghe xong liền quay đầu nhìn sang hướng mà anh ta chỉ, quả nhiên phía trước mấy mươi dặm có phản chiếu hàng ngàn vạn ánh sáng màu cam, giống hệt với ánh sáng của Đoạt mệnh Hắc Liên.

"Trời! Có vẻ thật sự là một kiệt tác của Hắc Liên mà chị gái áo tím hay dùng rồi!"

Đoá Đoá ngạc nhiên nói: "Lẽ nào chị gái áo tím cũng ở đây sao?"

"Qua đó xem sao." Diệp Thiên nói.

Trương Diên Niên đáp lại một tiếng sau đó lập tức đi về hướng bên đó, rất nhanh đã đến được cận kề khu vực ánh sáng cam ấy.

Nhưng chỉ nhìn thấy một khu vực vòng tròn, bán kính xung quanh mấy dặm đều bị xới tung, chỉ có một đóa Hắc Liên đang lơ lửng trên không trung, phía dưới đóa Hắc Liên này còn có một vị đạo trưởng, cơ thể đang bị treo nối liền với Hắc Liên, máu thì đang không ngừng chảy ra như suối.

Ở khu vực xung quanh Hắc Liên còn có một vị lão đạo, đang trong cuộc giao chiến khốc liệt với một vị nữ sĩ xinh đẹp mặc áo choàng màu đen.

Vị nữ sĩ xinh đẹp không phải ai khác, mà chính là Dương Tử Hi.

Lúc này, cô ta đang trong thế bất lợi, khóe miệng không ngừng chảy máu, rõ ràng là đánh không lại vị lão đạo này.

"A! Đó thật sự là chị gái áo tím!"

Đoá Đoá kêu lên một cách vui mừng.

Dương Tử Hi nghe thấy xong, liền không nhìn về phía ánh sáng cam mà nhìn về phía này và đã nhìn thấy Diệp Thiên, trong tích tắc cô ta vừa tức giận lại vừa tuyệt vọng.

Vốn dĩ lão đạo này rất khó đối phó, bây giờ lại còn xuất hiện thêm oan gia, cô ta cảm thấy bản thân mình e là phải bỏ mạng tại đây rồi.

"Đạo hữu! Bần đạo là Thất trưởng lão của Kim Hà Tông! Mau nghĩ cách đến đây cứu bần đạo với! Hoặc không thì hãy giúp Ngũ trưởng lão của tôi đánh chết nữ ma đầu này đi! Đến lúc đó Kim Hà Tông bọn tôi nhất định sẽ cảm tạ các người một cách long trọng!"

Dưới Hắc Liên, vị lão đạo đang bị ánh sáng màu cam xuyên qua cất tiếng nói.

Dương Tử Hi nghe xong càng thêm tuyệt vọng, thế là liền một phút bất cẩn, đã bị Ngũ trưởng lão Kim Hà Tông đi một cước vào bụng, cả người bay xa cả dặm.

Còn Ngũ trưởng lão, quay đầu lại thì đã bay sang vách đá bên kia.

Nhìn theo hướng vách đá, mắt của Diệp Thiên lập tức bừng sáng lên.

Trên vách đá kia có một cây Linh Chi đang phát ra ánh hào quang chín màu.

Đây còn không phải chính là Cửu Thái Thiên Chi mà anh đang tìm kiếm hay sao?

"Ha ha!"

Diệp Thiên đột nhiên không thể nhịn được mà bật cười thành tiếng: "Tốn công đi tìm thì lại không thấy. Chợt quay đầu nhìn lại thì lại phát hiện ra Cửu thái thiên chi đang nằm ngay trên vách đá, ha ha ha!!!"

"Nói như vậy, chỉ cần có thể hái cây Cửu thái thiên chi này xuống, thì thầy có thể đến Huyền Băng Cung, tìm cung chủ lấy hoa Tu Di. Sau đó luyện đan, vậy thì có thể tu thành chánh quả, trở thành vị chân tiên rồi sao?" Trương Diên Niên hỏi một cách kinh ngạc.

"Ừ!" Diệp Thiên gật gật đầu.

Mà lúc này, ngay vào lúc Ngũ trưởng lão đang chuẩn bị hái Cửu thái thiên chi thì Dương Tử Hi lại vừa bừng tỉnh dậy, liền chém một nhát kiếm về phía ông ta.

"Ả ma nữ đáng chết này!"

Sắc mặt của Ngũ trưởng lão vô cùng tức giận, liền xoay mình lại đánh nhau với Dương Tử Hi.

Lúc này, Thất trưởng lão đã lên tiếng: "Đạo hữu, chúng tôi phải lấy cửu thái thiên chi, mọi người vẫn nên là đừng chú ý tới Cửu thái thiên chi nữa, mau giúp chúng tôi giết ả ma nữ này, sau đó cùng chúng tôi đi gặp Kim Hà Tông, nhất định sẽ có một phần thưởng hậu hĩnh dành cho của mọi người."

"Giúp cái đầu ông ấy!"

Diệp Thiên mắng một tiếng, và quay sang Dương Tử Hi hét lên: "Em gái Hoả yêu, chúng ta cũng coi như là không đánh không quen biết, bọn tôi sẽ giúp cô giết chết hai kẻ này, còn Cửu thái thiên chi thì giao lại cho bọn tôi, như thế nào hả?"

"Không được!"

Dương Tử Hi đáp lời: "Ma vương của chúng tôi cần phải dùng Cửu thái thiên chi, nếu như anh giúp tôi tiêu diệt bọn chúng thì tôi sẽ không tính toán món nợ cũ, nhưng Cửu thái thiên chi phải thuộc về tôi!"

"Đạo hữu! Mọi người đừng giúp cô ta!" Thất trưởng lão vội vàng hét lên: "Cô ta không đưa Cửu thái thiên chi cho các người, thì mọi người giúp cô ta chi bằng giúp bọn tôi đi, ít nhất thì bọn tôi có thể cho các người những thứ tốt nhất trong thiên hạ mà cô ta không thể cho các người được!"

"Giúp các người à, các người nghĩ hay lắm."

Diệp Thiên khẽ nói: "Cô ấy là nữ nhân của tôi, giúp cô ấy, tôi có thể đưa cô ấy về nhà ôm nhau đi ngủ, việc gì mà phải giúp các người chứ? Huống hồ, bọn tôi cùng với Kim Hà Tông của các người còn có một mối thâm thù, vì vậy các người nhất định phải chết!"

"Cậu muốn làm gì?" Thất trưởng lão lập tức biến sắc.

"Tôi sẽ giúp các người thịt nát xương tan, hồn lìa khỏi xác tại đây."

Diệp Thiên mỉm cười lạnh lùng, khởi động thần niệm, khống chế Đoạt mệnh Hắc Liên.

Trong nháy mắt, Đoạt mệnh Hắc Liên liền liền xoay vòng vòng với tốc độ gần như cả ngàn vòng trong tích tắc, trong lúc này, thiên đao đạo kim quang cũng bị trói vào một sợi dây, còn Thất trưởng lão của Kim Hà Tông thì bị trói lơ lửng ở trên không trung, bị siết chặt đến mức chảy máu, ngay cả ma thần cũng bị đánh bật ra.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Dương Tử Hi không nén khỏi kinh hãi mà thốt lên:

"Trời ạ! Sao anh ta có thể điều khiển được cả Đoạt mệnh Hắc Liên chứ?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.