Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 780: Phu nhân tông chủ chết thảm




Lúc này, Diệp Thiên đã thu kiếm về.

Thi triển kĩ thuật lớn tổn hao công lực nhất, đặc biệt là vượt qua cảnh giới thi triển kĩ thuật. Một chiêu giáng xuống Diệp Thiên đã kiệt sức, trông vô cùng yếu ớt, đứng thôi cũng cảm thấy rất vất vả, hai chân mềm nhũn ra.

“Ba, ba không sao chứ?” Đóa Đóa lập tức chạy đến đỡ Diệp Thiên.

“Ba không sao.” Diệp Thiên lắc lắc đầu.

“Quá tốt rồi!”

Trương Diên Niên lúc này cũng phản ứng lại, vui mừng nói: “Thầy, vẫn là thầy lợi hại, chỉ là hóa thần cảnh quá hoàn hảo, chém hết tất cả chân tiên của trung kì Hợp Đạo Đại Thành, có vẻ như không quá đáng sợ.”

“Cái gì!”

Giang Ánh Tuyết vốn đã rất kinh sợ, nghe thấy lời của Trương Diên Niên lại càng sợ hơn, che miệng nhìn vào mắt Diệp Thiên với sự kinh sợ tột độ. Rất nhiều biểu cảm khó mà tin tưởng như chấn động, đáng sợ, kinh hoàng.

Hóa thần chém chân tiên?

Thật hay giả?

Điều này là quá kinh khủng!

Nghĩ đến đây, cô ấy thấy ánh mắt Diệp Thiên càng nóng hơn.

Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy một người đàn ông mạnh mẽ như vậy.

“Lẽ nào...Đóa Đóa nói anh ta là Diệp Bắc Minh, chẳng lẽ anh ta thật sự là Diệp Bắc Minh chuyển thế, nếu không sao có thể mạnh như vậy được?” Trong lòng cô ấy chợt nảy sinh một suy nghĩ kì lạ.

“Tứ trưởng lão đó vẫn chưa chết, chỉ là bị tôi chém thành hai nửa rơi xuống biển mà thôi, rất nhanh sẽ lành lại, vậy nên...”

Diệp Thiên chỉ vào Vương Hiếu Hiền đang trơ như phỗng trên không trung, nói: “Đi giết chết ông ta, sau đó cùng đi đến tửu lâu trước đó xem phu nhân tông chủ đến chưa.”

“Vâng.”

Trương Diên Niên đáp rồi gọi Tiên Phẩm Thần Binh ra chém Vương Hiếu Hiền đang đờ đẫn.

“Ôi mẹ ơi!”

Vương Hiếu Hiền lập tức bừng tỉnh, lạch bạch rút lui, đồng thời còn lấy ra đá truyền âm trong sự chấn động không gian, gào khóc: “Bát trưởng lão, mau đến cứu tôi, không phải quỷ hoạn mà là Trương Diên Niên của Hắc Phong Vực và một người tên Diệp Thiên, Tứ trưởng lão bị chém rồi, nhưng Diệp Thiên đó hình như bị phế rồi, ngài gọi Hợp Đạo Đại Thành đến là đủ rồi.”

Trương Diên Niên định tiếp tục đuổi nhưng nghe thấy lời của Vương Hiếu Hiền lập tức không đuổi nữa, trở về mặt đất nói với Diệp Thiên: “Tên khốn Vương Hiếu Hiền đó cầu cứu Kim Hà tông, chúng ta mau rút thôi, nếu không người của Kim Hà tông đến chúng ta không còn đường chạy đâu!”

Đúng lúc Diệp Thiên định đồng ý thì phu nhân tông chủ tới.

“Diệp Thiên, mau lấy Kim Ô huyết đi, tuy tôi phát hiện cậu lừa tôi, nhưng lúc này tôi không tính toán với cậu, cậu mau rút ra khỏi Kim Lăng thành, tôi vừa nghe thấy Vương Hiếu Hiền lại cầu cứu Kim Hà tông.”

Nói đoạn, bà ta nhét một lọ Kim Ô huyết vào tay Diệp Thiên.

“Cám ơn bà!”

Diệp Thiên nắm chặt lọ Kim Ô huyết trong tay.

“Chết tiệt, cảm ơn cái gì chứ, đợi cậu mạnh hơn thì hãy tìm một phòng, cho tôi thêm năm ngày năm đêm là lời cảm ơn lớn nhất đối với tôi rồi.” Phu nhân tông chủ đập vào ngực Diệp Thiên một cái, õng ẹo nói như nữ tử trong thanh lâu.

Đóa Đóa: “...”

Giang Ánh Tuyết: “...”

Phu nhân tông chủ cũng thật phóng đãng nhỉ!

“Thầy, mau lên đây.” Trương Diên Niên lúc này gọi, dùng Tiên Phẩm Thần Binh làm thanh kiếm bay.

“Sau này gặp lại.”

Diệp Thiên nói lời từ biệt với phu nhân tông chủ rồi gọi Đóa Đóa và Giang Ánh Tuyết lên thanh kiếm bay.

“Này, cậu mang theo hai mỹ nữ thì cũng mang theo tôi luôn đi.” Phu nhân tông chủ nói.

“Đây là con gái tôi, kia là một chị gái mà con gái tôi quen, không như bà nghĩ đâu, không tiện đem theo bà.” Diệp Thiên trả lời.

Một giây sau.

Vụt!

Thanh kiếm bay nhanh chóng bay vụt lên.

“Hừ, biết ngay lừa tôi trả lại con gái. Quỷ mới tin, chê tôi tàn thì nói thẳng ra đi, đúng thật là.” Phu nhân tông chủ đảo mắt về phía Diệp Thiên đang rời đi càu nhàu rồi quay người chuẩn bị rời đi.

Lúc bà ta quay người, cả người đều đơ ra. Bởi vì bà ta phát hiện Tứ trưởng lão không biết từ lúc nào đột nhiên xuất hiện đằng sau.

“Ông ông ông...” Phu nhân tông chủ vô cùng sợ hãi.

“Phu nhân, cuộc nói chuyện của các người, tôi vừa trốn trong vách tường hẻm núi đều đã nghe thấy hết rồi.” Tứ trưởng lão lạnh lùng nói.

“Hả?”

Tim phu nhân tông chủ đập mạnh: “Tôi...Tôi đã nói gì?”

“Bà nói đợi cậu ta mạnh lên, hãy tìm một phòng, cho bà thêm năm ngày năm đêm là lời cảm ơn lớn nhất đối với bà rồi, còn nói muốn cậu ta đem bà đi, tôi hỏi bà, cậu ta có phải là Diệp Bắc Minh không?” Tứ trưởng lão hỏi một cách kì quái.

Năm mươi nghìn năm trước, phu nhân tông chủ đã ở cùng Diệp Bắc Minh năm ngày năm đêm, ồn ào đến mức cả thành đều biết chuyện này, chỉ cần từ lúc đó đến bây giờ vẫn còn tu sĩ chưa chết thì đều biết chuyện đó, Tứ trưởng lão đương nhiên cũng biết.

Mà phu nhân tông chủ nói với Diệp Thiên, đợi anh mạnh hơn, cho anh năm ngày năm đêm, điều này khiến ông ta nghi ngờ Diệp Thiên chính là Diệp Bắc Minh. Hơn nữa phu nhân tông chủ còn làm cho Diệp Thiên Kim Ô huyết, Đẩy Diệp Thiên rời đi, sợ Diệp Thiên xảy ra chuyện.

Nhiều dấu hiệu cho thấy Diệp Thiên rất có thể là Diệp Bắc Minh!

“Ông ông ông... nói linh tinh!” Phu nhân tông chủ vừa căng thẳng vừa sợ hãi giống như bị bắt gian dâm.

“Tôi có nói linh tinh hay không, không quan trọng, quan trọng là tông chủ tin hay không tin lời tôi nói.” Tứ trưởng lão nói rồi nắm lấy cánh tay phu nhân tông chủ bay về hướng Kim Hà tông.

Rất nhanh đã gặp Vương Hiếu Hiền và hai vị trưởng lão, bốn vị thần tướng.

“Tứ trưởng lão, Trương Diên Niên và Diệp Thiên đó đâu?” Vương Hiếu Hiền hỏi.

“Bay về hướng kia rồi.” Tứ trưởng lão chỉ rồi nói: “Diệp Thiên đó rất có thể là Diệp Bắc Minh, các người đuổi theo trước đi, tôi đi bẩm báo với tông chủ.”

“Cái gì, Diệp Bắc Minh?” Vương Hiếu Hiền, hai vị trưởng lão, bốn vị thần tướng đều kinh ngạc.

“Tứ trưởng lão, thật hay giả vậy, nếu đã là Diệp Bắc Minh, bảo tôi đuổi theo không phải là tìm chỗ chết hay sao?” Một vị trưởng lão rụt rè nói.

“Diệp Bắc Minh này không còn là Diệp Bắc Minh trước đây nữa, tôi đoán là đã đầu thai chuyển thế, chiêu vô cùng lợi hại cũng không giết chết được cậu ta. Mọi người nhất định không được sợ, mau đuổi theo, đừng để cậu ta chạy mất.” Tứ trưởng lão thúc giục.

“Vâng.”

Một đám người lập tức đuổi về hướng Tứ trưởng lão chỉ.

Còn Tứ trưởng lão tiếp tục đi về hướng tông môn.

Rất nhanh đã bắt được phu nhân tông chủ về tông môn, đem những lời vừa nghe được nói cho tông chủ.

Tông chủ vừa nghe, lập tức nổi trận lôi đình, tát vào mặt phu nhân một cái thật đau.

“Con khốn nhà mày, cấu kết với Diệp Bắc Minh, dám lấy công pháp không tu luyện được để lừa tôi, lợi dụng lúc tao nghiên cứu công pháp, lén lút lấy máu Kim Ô dâng cho Diệp Bắc Minh, may mà Diệp Bắc Minh và Vương Hiếu Hiền xảy ra công kích, không thì lúc này mày lại thân mật với Diệp Bắc Minh, đội mũ xanh cho tôi đúng không.”

“Tông chủ, không như ngài nghĩ đâu, là Tứ trưởng lão vu cáo hãm hại tôi, ông ta bị Diệp Thiên chém một kiếm trong lòng căm tức, đúng lúc thiếp giao dịch với Diệp Thiên, nên...nên ông ta sợ Diệp Thiên liền lấy tôi ra trút giận.” Phu nhân tông chủ tự biện minh cho mình.

“Nói láo.”

Tông chủ quát lên: “Tứ trưởng lão một lòng trung thành với tôi, tôi thà rằng tin lời Tứ trưởng lão cũng không tin những lời xằng bậy của loại khốn nạn như mày.”

“Năm mươi nghìn năm trước, tôi đã cứu mày một mạng, năm mươi nghìn năm sau mày lại nỡ lòng đội mũ xanh cho tao, giữ mày còn có tác dụng gì nữa? Đi chết đi con khốn!”

Trong lúc tức giận ông ta đập bàn tay xuống, dễ như bóp chết một con kiến nghiền nát phu nhân, đến linh hồn cũng tan nát.

“Tức chết tao mất! Tức chết tao mất!”

Tông chủ điên cuồng hét lớn: “Đi, thông báo cho bá chủ Thiên Sơn vực, chặt đứt đường lui về Hắc Phong vực của Trương Diên Niên, phái thêm người đuổi theo bắt Diệp Bắc Minh, nhớ là phải bắt sống, tôi muốn ép cậu ta giao ra tất cả công pháp, sau đó nghiền cậu ta thành tro bụi, rửa hận đội mũ xanh.”

“Vâng, thưa tông chủ!”

Tứ trưởng lão lập tức rời đi.

Sau khi tông chủ bình tĩnh lại, nhìn thấy một vũng máu trên đất rồi lại nhìn lòng bàn tay mình, bất lực ngồi thụp trên ghế.

Nhận ra bản thân nhất thời kích động, đã giết chết người vợ tốt nhất, nhất thời cảm thấy trong lòng trống rỗng, thậm chí bắt đầu hối hận rằng không nên ra tay quá nặng như thế.

Một lúc sau, ông ta thở dài một hơi. “E rằng không bao giờ tìm được người thứ hai giống bà ta, người phụ nữ khiến cho tôi vô cùng hứng thú.”

...

Lúc này, nhóm Diệp Thiên đã vào trong Thiên Sơn vực.

“Không được rồi, phía trước đã bị chặn.”

Sắc mặt Trương Diên Niên thay đổi, lập tức dừng thanh kiếm bay lại.

Bởi vì anh ta phát hiện phía trước chi chít toàn là tu sĩ.

“Phía trước chẳng phải bá chủ Hắc Phong vực Trương Diên Niên sao, tôi chính là bá chủ Thiên Sơn vực Lưu Thiên Sơn phụng lệnh tông chủ đến để ngăn cản các người, thức thời thì mau khoanh tay chịu trói, nếu không tôi sẽ theo lệnh, nhất định đợi các người thịt nát xương tan ở đây.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.