Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 779: Các ngôi sao bị vỡ




Lời vừa nói ra, mọi người đều tìm kiếm âm thanh, chỉ thấy một đạo sĩ xuất hiện ở vùng trời phủ Bá Chủ, trịnh trọng nhìn xuống phía Diệp Thiên.

Trong phút chốc, phủ Bá Chủ nhốn nháo.

“Là Tứ trưởng lão của Kim Hà tông đến!”

“Bọn họ tiêu rồi, biến phủ Bá Chủ trở thành đống hoang tàn, Tứ trưởng lão tuyệt đối không tha cho họ đâu!”

“Nhất định sẽ đem bọn họ xuống hành quyết để chỉnh lại uy phong của Kim Hà tông!”

“...”

Cũng vào lúc này, một tiếng “ầm” trong phủ Bá Chủ, một bóng người từ dưới đất bay lên phía Tứ trưởng lão Kim Hà tông. Người này không phải ai khác mà chính là Bá Chủ Vương Hiếu Hiền.

“Tứ trưởng lão, cuối cùng ngài cũng tới rồi!”

Vương Hiếu Hiền dường như ôm lấy chân, suýt chút nữa không khóc thành lời.

“Hiếu Hiền, sao ông...lại trở thành thế này?”

Tứ trưởng lão nhìn thấy Vương Hiếu Hiền người đầy bùn đất, tóc tai rối bời như vừa đi đào quặng về, trông không ra hình dạng gì, không nhịn được cau mày nói: “Tất cả là do bọn chúng!”

Vương Hiếu Hiền tức giận chỉ Diệp Thiên: “Người này là thầy của bá chủ Hắc Phong vực nhiều năm, tôi đối đãi với họ rất nhã nhặn, mời họ ra ngoài ăn cơm, giúp họ hẹn phu nhân của tông chủ làm ăn.”

“Con trai tôi thích nhan sắc của con gái cậu ta, hành động không chính đáng, hạ thuốc con gái cậu ta, hành động này tuy ghê tởm nhưng không gây hậu quả nghiêm trọng, hơn nữa con ta đã mất đi mạng sống.”

“Nhưng cậu ta thì sao? Vừa về phủ Bá Chủ đã giết một thuộc hạ thân cận của tôi. Rồi lại muốn giao con tôi cho cậu ta xử lí, tôi nói là tôi sẽ dạy cho con tôi một trận nhưng cậu ta không đồng ý, nhất định phải giao cho cậu ta xử lí.”

“Tôi thân là bá chủ, mặc dù con tôi sai trước nhưng hậu quả không nghiêm trọng, tội không đến mức phải chết, sao tôi có thể giao con tôi cho cậu ta chứ?”

“Thế là cậu ta không vừa ý, động thủ với tôi, tôi đã đánh giá thấp sức mạnh của cậu ta, bị cậu ta một quyền đấm vào đất sâu nghìn mét.”

“Ở dưới đất tôi lại nghe thấy Trương Diên Niên muốn giết tôi, dùng linh tính lướt qua hai thuộc hạ của tôi đã bị Trương Diên Niên giết, con trai tôi cũng bị chúng băm thành thịt viên.”

“Tôi căm hận!”

“Nhưng tôi vốn bị nữ Yêu Hỏa đó đánh bị thương, lại bị một búa trọng thương, biết mình không phải đối thủ liền đánh một cái lỗ dưới đất tìm Kim Hà tông cứu binh, sau đó nghe thấy Tứ trưởng lão ngài đến.”

Nói đến đây, ông ta lại tiếp tục gào khóc: “Tứ trưởng lão, ngài nhất định phải làm chủ cho tôi, làm chủ cho phủ Bá Chủ, phải lấy lại bộ mặt cho Kim Hà tông!”

“Chỉ cần ngài giết Trương Diên Niên, Diệp Thiên đó giao cho tôi xử lí là được, tôi sẽ đích thân nghiền chúng thành hàng nghìn mảnh, báo thù rửa hận cho con tôi.”

Ông ta sợ Tứ trưởng lão ra tay tàn nhẫn giết cả Diệp Thiên, như vậy thì lợi bất cập hại.

Chỉ cần Diệp Thiên rơi vào tay ông ta , ép Diệp Thiên giao ra phương pháp luyện Khu Ma đan, chết một đứa con có là gì, dù sao ông ta vẫn còn nhiều con trai. Chẳng qua là lây thêm một người vợ lẽ, sinh thêm tám mười người con, có gì to tát đâu?

Điều mà tu sĩ không sợ nhất chính là đứa con trai chết, dù sao cũng sống thọ, chức năng còn mạnh, muốn sinh mấy đứa thì có mấy đứa.

Có được phương pháp luyện đan, làm giàu là điều quan trọng nhất.

“Đáng ghét! Thật sự đáng căm ghét!”

Nghe Vương Hiếu Hiền khóc lóc kể lể, Tứ trưởng lão thấy tức giận thay cho Vương Hiếu Hiền, lập tức chỉ vào Trương Diên Niên quát lớn: “Tội ác của cậu tày trời, tôi không quan tâm cậu là ai, cũng không quan tâm cậu theo môn phái nào, cậu ở trên địa bàn của Kim Hà tông, tàn bạo với bá chủ như vậy, tôi nhất định phải thay Kim Hà tông tiêu diệt cậu.”

Vừa dứt lời, ông ta niệm ra đạo thân pháp bốn nghìn tám trăm trượng, cao chừng mười sáu nghìn mét, bàn tay to duỗi ra, lòng bàn tay như một ngọn núi lớn, từng ngón tay giống như đỉnh núi, ép xuống đen nghịt.

Hầu hết các tu sĩ trong tiên giới khi kết thành kim đan, những kim đan được kết thành đều là kim đan thượng hạng, vì vậy trạng thái kim đan của họ là hai mươi tư trượng thân pháp, trạng thái nguyên hài là bốn mươi tám trượng, trạng thái biến thần là bốn trăm tám mươi trượng, trạng thái hợp đạo là bốn nghìn tám trăm trượng.

Cao hơn mười nghìn mét, thật đáng sợ!

“Không hay rồi!”

Nhưng khi nhìn thấy Tứ trưởng lão Kim Hà tông ra tay, sắc mặt Trương Diên Niên thay đổi: “Làm sao đây thầy? Tu vi của Tứ trưởng lão Kim Hà tông là trung kì Hợp Đạo Đại Thành cao hơn tôi một chút. Thầy cũng biết, ranh giới giữa một cõi và trời, mặc dù tôi ở sơ kì Hợp Đạo Đại Thành nhưng căn bản không phải đối thủ của ông ta!”

Vừa nói anh ta vừa xoay chuyển tiên pháp, hai tay đưa lên, hai luồng sáng màu cam từ lòng bàn tay phát ra bay lên trời, giống như hai cây cột lớn dội lại lòng bàn tay Tứ trưởng lão.

Như vậy có thể có thể trì hoãn chưởng mà Tứ trưởng lão đang giáng xuống tức thì, để cho Diệp Thiên có thời gian suy nghĩ, cũng là để cho mình có thời gian giải thích.

Quả nhiên, dưới sự chống đỡ của hai cột sáng màu cam, chưởng giáng xuống của Tứ trưởng lão giảm xuống còn mười mét mỗi giây.

Với tốc độ này, khoảng cách năm kilomet thì phải cần năm trăm giây, cho dù Tứ trưởng lão có thêm sức mạnh thì ít nhất nội trong một trăm giây mới có thể ấn lòng bàn tay xuống.

“Tứ trưởng lão, ông nghe tôi nói, là kế sách của Vương Hiếu Hiền ép tôi ra tay với ông ta, ông ta muốn trừ khử tôi, khống chế thầy tôi, để thầy tôi dạy ông ta luyện Khu Ma đan, người này chỉ ra vẻ đạo mạo, ông đừng để tên đạo đức giả đó lừa.” Trương Diên Niên ấn chặt lòng bàn tay đang ấn xuống của Tứ trưởng lão giải thích.

“Bỏ cái đồ cứt chó nhà mày!”

Vương Hiếu Hiền nghe vậy lập tức chửi: “Chết đến nơi rồi còn dám đổ nước bẩn lên người tao, mày tưởng Tứ trưởng lão của bọn tao sẽ nghe lời nhảm nhí của mấy người sao?”

Nói xong, ông ta cũng hô thân pháp, nhảy vọt lên trời rồi rơi xuống, nặng nề đứng trên lòng bàn tay Tứ trưởng lão đang ép xuống.

Ầm ầm!

Lúc này, lòng bàn tay Tứ trưởng lão lập tức ép xuống với tốc độ hơn một trăm mét mỗi giây.

Thấy vậy, Trương Diên Niên thất kinh: “Ông Chu, mau cùng tôi chống chọi, thầy mau nghĩ cách, nếu không có cách thì mau đưa tụi Đóa Đóa chạy đi. Ngày nào đó nếu thầy có thể vùng dậy, hãy nhớ báo thù cho con và ông Chu.”

Diệp Thiên sao có thể để mặc bọn họ được?

Đây không phải tính cách của anh.

Chỉ thấy anh nghiến răng hô ra Tiên Khấp Kiếm, hóa thành đường vòng cung từ trong lòng bàn tay bay lên không trung, tế ra sáu trăm sáu mươi trượng thân pháp thành Hư Không Thánh Kiếm Quyết, khiến Tiên Khấp Kiếm tăng vọt lên một triệu lần.

Trong phút chốc, mây gió nổi lên, tạo thành một vòng xoáy mây đen khổng lồ bao quanh thanh kiếm dài hàng triệu mét, trong vòng xoáy có tiếng sấm rền vang. Những tia điện lập lòe khiến trời đất chuyển màu.

“Trời! Đây là chiêu gì vậy?”

“Có vẻ rất đáng sợ!”

“Không biết sức mạnh của nó thế nào?”

Vô số người dân ở Kim Lăng thành nhìn thấy đều kinh sợ.

Một giây sau!

Diệp Thiên khóa chặt mục tiêu Tứ trưởng lão Kim Hà tông, tạo thành một đường hai điểm với chính mình, thanh kiếm khổng lồ trong tay cứ thế chém xuống một cách tàn nhẫn.

Hư Không Thánh Kiếm Quyết dạng thứ bảy, các ngôi sao bị vỡ.

Không tồi, là dạng thứ bảy.

Anh đã vượt qua cảnh giới phát huy chiêu này. Cũng chỉ có chiêu này mới có thể phá giải nguy cơ trước mắt.

Tuy anh vẫn chưa có cách nào phát huy tối đa chiêu này, chỉ có thể phát huy ba phần uy lực, nhưng cũng đủ để gây thiệt hại nặng nề cho đối phương, giải quyết lúc yếu thế.

Lúc anh dùng thanh kiếm này chém xuống, vòng xoáy mây đen khổng lồ quanh thanh kiếm hình thành nên một năng lương hủy diệt thế giới lao xuống cùng với thanh kiếm khổng lồ.

“Trời! Một chiêu thật khủng khiếp!”

Tứ trưởng lão ngước mắt nhìn lên, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng thu hai lòng bàn tay về thành hai nắm đấm khổng lồ như ngọn núi, đánh về phía năng lượng hủy diệt màu đen quanh thanh kiếm.

Âm!

Năng lượng bị đánh vỡ.

Lúc này, nắm đấm khổng lồ của Tứ trưởng lão cũng bị đánh tan thành từng mảnh, kéo dài tới tận nách.

Có thể nói là cả cánh tay đều bị nát.

“Ôi mẹ ơi! Đáng sợ quá!”

Tứ trưởng lão phát hiện cả cánh tay đã bị nổ tan, ông ta kinh ngạc mở to mắt, đúng lúc định tránh thanh kiếm.

Kết quả, thanh kiếm đã chém mạnh vào trán.

Ầm!

Pháp bảo trên người và quần áo đều nổ tung thành từng mảnh.

Liên tiếp là tiếng “soạt soạt”, thanh kiếm bổ xuống như bổ dưa hấu, chỉ trong nháy mắt thanh kiếm đã bay mười kilomet xuống giữa hai chân Tứ trưởng lão, cuối cùng chém xuống đất.

Ầm ầm!

Trời đất rung chuyển dữ dội.

Nhát chém rộng đến nghìn thước, ăn sâu vào hẻm núi vạn trượng và trải dài ra.

Chỉ là chớp mắt, nó kéo dài qua Kim Hà Tông hơn một nghìn dặm, đâm vào Hộ tông đại trận của Kim Hà tông rồi mới kết thúc.

Ầm ầm!

Lại là một âm thanh lớn.

Toàn bộ Kim Hà tông rung chuyển dữ dội, giống như trận động đất mười độ richter đã xảy ra.

Tuy các công trình trong Kim Hà tông đều có pháp trận bảo vệ, không bị đánh sập, nhưng trong Kim Hà tông, dù là đệ tử, thần tướng, trưởng lão...bao gồm cả tông chủ đang tu luyện bên ngoài hay đang tu luyện trong nhà đạo cũng đều bị ảnh hưởng nặng nề.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Ai có thể nói cho bổn tọa là có chuyện gì xảy ra? Có phải là tai họa đang đến không?”

Tông chủ Kim Hà tông vốn đang hứng thú bừng bừng nghiên cứu một môn công pháp mà phu nhân đã truyền lại cho ông ta thì ngọn núi rung chuyển khiến ông ta không thể ngồi yên được, lập tức ôm tim và hét lên, khuôn mặt sợ đến tái nhợt.

Tuy quỷ hoạn đã trải qua nghìn năm nhưng chưa từng tấn công tiên tông, mà bây giờ tiên tông lại bị đánh úp, đất động núi chuyển, ông ta sợ quỷ vương ra khỏi núi, đến chỗ tiên tông, suýt chút nữa dọa cho ông ta đào lỗ trốn thoát.

Lúc này, có vị trưởng lão chạy đến bẩm báo: “Khởi bẩm tông chủ, là do một nhát kiếm gây ra, hình như kéo dài từ phủ Bá Chủ tới, Kim Lăng thành bị luồng kiếm này chia làm hai, cắt một đường rộng nghìn trượng và sâu vào khe núi hàng vạn trượng, chém thành một biển tối mờ mịt, ước tính sơ bộ ít nhất có năm mươi triệu người chôn vùi dưới nhát kiếm này.

“Khủng khiếp vậy?”

Sắc mặt tông chủ sợ đến trắng bệch.

“Đúng vậy tông chủ, thuộc hạ tới hỏi ngài có cần phái người qua đó xem không?” Vị trưởng lão đó hỏi.

“Xem gì mà xem, cẩn thận phí mạng vô ích, ngộ nhỡ là quỷ vương làm thì sao? Trước tiên gửi đường truyền âm đến phủ Bá Chủ hỏi xem tình hình thế nào rồi hãy nói!” Tông chủ nói.

“Vâng.”

Vị trưởng lão đó lập tức truyền tin.

Mà lúc này, phu nhân của tông chủ đã đến tửu lâu, phát hiện Diệp Thiên không ở đó, phía phủ Bá Chủ không xa đã có động tĩnh lớn, bà ta nhìn qua, chỉ thấy một cái rãnh khủng khiếp xuất hiện, và có một người đứng ở cuối khe rãnh đó.

Người này không phải Diệp Thiên sao?

“Trời! Không phải cậu ta nói tu vi của cậu ta yếu, không chịu được sự giày vò của mình sao, sao lại lợi hại như vậy?” Phu nhân của tông chủ vô cùng kinh ngạc.

“Chẳng lẽ...cậu ta chê mình đã tàn, không muốn đụng vào mình, cố ý mượn cớ?” Bà ta đột nhiên nghĩ vậy.

“Không được, mình phải tìm cậu ta để có một lời giải thích.” Quyết định xong bà ta lập tức bay về phía Diệp Thiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.