Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 775: Châm lửa sau lưng!




Lời đó của Diệp Thiên vừa thốt ra, phu nhân tông chủ lập tức sửng sốt, vẻ mặt không dám tin nhìn Diệp Thiên, trong ánh mắt đều là vẻ kinh ngạc, hoài nghi, khó hiểu.

Nhưng bà ta nhanh chóng nhếch miệng, cười nhạo nói: “Trương Diên Niên dạy anh phải không? Anh cảm thấy bản cung sẽ tin tưởng?”

Diệp Thiên cười ha ha: “Tôi đương nhiên không nói bà ngu ngốc, tôi có thể chứng minh tôi chính là Diệp Bắc Minh.”

“Được.” Phu nhân tông chủ ngồi xuống ghế, rửa tai lắng nghe nói: “Nếu anh có thể chứng minh anh là Diệp Bắc Minh, bản cung sẽ giúp anh lấy máu Kim Ô.”

“Vậy còn không đơn giản.”

Diệp Thiên nhất thời kéo kế, kề gối với bà ta rồi nói: “Muốn chứng minh tôi là Diệp Bắc Minh thật ra rất đơn giản, năm đó trong phòng khách ở khách sạn, năm ngày năm đêm chúng ta làm gì, bà nói gì, tôi nói gì, nhưng điều này có lẽ bà cũng có ấn tượng nhỉ?”

“Quá ấn tượng.”

Phu nhân tông chủ cười lả lơi một tiếng, tay ngọc khoác lên vai Diệp Thiên, quyến rũ nói: “Chuyện năm đó, lời năm đó trong phòng khách, trời không biết, đất không biết, chỉ có bản cung và Diệp Bắc Minh hai người biết.”

“Vậy nếu anh có thể nói ra chân tướng đại khái năm đó, tôi sẽ tin anh là Diệp Bắc Minh.”

“Đương nhiên vì để tránh cho Diệp Bắc Minh lén nói những chuyện này sau lưng bản cung cho Trương Diên Niên nghe, Trương Diên Niên lại nói cho anh nghe, cho nên sau khi anh nói xong, nếu bản cung có thể hài lòng, bản cung còn phải hỏi anh một vài vấn đề, anh có thể trả lời ta, bản cung sẽ tin anh là Diệp Bắc Minh, nhưng nếu không trả lời được, giả mạo Diệp Bắc Minh lừa gạt bản cung, hậu quả rất nghiêm trọng.”

“Không thành vấn đề.”

Diệp Thiên tràn đầy tự tin, anh nói: “Lại nói khoảng năm vạn năm trước, trong phòng khách chữ thiên số mười sáu của khách sạn, tôi ngồi xếp bằng ở mép giường, lĩnh hội pháp quyết đại đạo.”

“Đột nhiên, cửa phòng có tiếng gõ cửa, nói là đến đưa trà, tôi niệm một câu đã mở cửa, tiến vào rõ ràng là người phụ nữ áo đen, khoác áo choàng lụa đen.”

“Người này vừa tiến vào đã đóng chặt cửa, xốc áo choàng lên, đôi mắt quyến rũ tung bay, dáng vẻ thướt tha mềm mại đi về phía tôi, tôi tập trung nhìn vào đã nhận ra bà.”

“Bởi vì trước đó lúc hành y tế thế trên đường Kim Lăng, bà đã dây dưa với tôi hai lần, cho nên bà vừa tiến vào tôi đã nhận ra bà, cũng biết bà muốn làm gì.”

“Lúc ấy tôi còn không biết bà là phu nhân tông chủ Kim Hà Tông, nhưng thông qua dáng đi của bà, có thể nhìn ra được bà là phụ nữ có chồng, xin hỏi phụ nữ có chồng như vậy tốt sao?”

“Bà nói bà còn chưa cưới, chỉ là lúc tu luyện, nâng tu vi cùng một vài tu sĩ, cho nên không có rõ ràng như vậy, chẳng qua linh hồn vẫn sạch sẽ… sau đó thì bắt đầu.”

“Bà ròng rã dây dưa tôi năm ngày, nếu không phải ngày thứ năm, có người đàn ông tự xưng bản tọa không ngừng ầm ĩ bên ngoài, tuyên bố muốn giết chúng ta, bà còn chưa từ bỏ ý đồ.

Nói đến đây, Diệp Thiên cười hỏi: “Nói nhiều như vậy, dù sao bà cũng nên tin rằng tôi là Diệp Bắc Minh rồi chứ?”

“Ách…”

Phu nhân tông chủ lấy lại tinh thần trong kinh ngạc, khiếp sợ nhìn Diệp Thiên: “Theo lý mà nói, anh có thể nói ra nhiều bí mật của Diệp Bắc Minh như vậy, tôi không nên hoài nghi, nhưng dáng vẻ anh không hề giống Diệp Bắc Minh, tôi vẫn phải thăm dò kỹ một chút để chứng minh rốt cuộc anh có phải Diệp Bắc Minh hay không.”

“Vậy bà cứ thăm dò kỹ vào.” Diệp Thiên không sao cả nói: “Hỏi gì đáp nấy.”

Phu nhân tông chủ gật đầu hỏi: “Lúc ấy tông chủ ầm ĩ bên ngoài muốn giết chúng ta, tôi rất sợ hãi, tôi lúc ấy nói gì nhỉ, Diệp Bắc Minh an ủi thế nào?”

Diệp Thiên trả lời: “Lúc đó bà nói, Diệp Bắc Minh, quỷ hẹp hòi nhà tôi kia đến rồi, nếu ông ta biết tôi bất trung với ông ta sẽ giết tôi, anh có cách nào giúp tôi thoát khỏi đây không, sau đó để ông ta tiến vào không nhìn thấy tôi?”

“Tôi nói có thể là có thể, nhưng chuyện không giải quyết được, tôi thì không sao, nhưng sau khi bà trở về, nhẹ thì bị hành hung, nặng thì bị giết chết trong cơn tức giận, sau đó tôi liền hỏi bà, đàn ông của bà bình thường thích gì nhất, bà nói ông ta thích nghiên cứu công pháp nhất, sau đó tôi liền mở cửa, ông ta trực tiếp đánh một chưởng về phía tôi, bị tay áo của tôi quất bay.”

“Sau đó ông ta lại muốn đáp trả, chửi mắng kịch liệt không ngừng, cuối cùng tôi truyền cho ông ta một môn công pháp, lúc này ông ta mới vui mừng tạm gác việc này lại, hơn nữa hứa không truy cứu trách nhiệm của bà, còn muốn mời tôi tới Kim Hà Tông làm khách, cùng nhau nghiên cứu công pháp nhưng bị tôi từ chối.”

“Sau đó ông ta còn nói đưa bà cho tôi, để tôi và ông ta cùng nhau nghiên cứu công phu, nhưng bị tôi từ chối, lúc ấy bà rất tức giận, còn đâm sau lưng tôi một cái, ra hiệu tôi đồng ý, tôi liền cảnh cáo ông ta, dám vi phạm ước định mà hung dữ với bà thì sẽ bị tôi giết, tôi sẽ tới Kim Hà Tông lột da ông ta, ông ta nói không dám, sau đó tôi liền biến mất như một làn khói.”

Nói đến đây, Diệp Thiên lần nữa cười hỏi: “Lúc này cũng nên tin rồi nhỉ?”

Phu nhân tông chủ khiếp sợ muốn chất gật đầu mấy cái: “Tin rồi.”

“Vậy có thể giúp tôi lấy máu Kim Ô hay không?” Diệp Thiên lại hỏi.

Nhưng không ngờ phu nhân tông chủ trực tiếp ôm cổ anh, trêu chọc nói: “Anh lợi hại như vậy, trức tiếp đi tới Kim Hà Tông, đừng nói muốn một lít máu Kim Ộ, muốn ăn thịt Kim Ô, ông ta cũng không dám không nghe theo, cần gì phải phiền phức như thế, để tôi mạo hiểm đi lấy máu Kim Ô?”

Diệp Thiên thở dài: “Bà có chỗ không biết, chân thân tôi ở Tử Vi tinh, luyện một môn đại công pháp nghịch thiên, phải bồi dưỡng mười phân thân, đây chỉ là một trong mười phân thân của tôi, không đánh lại tông chủ Kim Hà Tông, nếu không nào cần phải phiền phức tìm bà giúp đỡ.”

Nghe vậy, phu nhân tông chủ che miệng cười một tiếng, cười xinh đẹp quyến rũ nói: “Tôi cứ nói sao anh lại đổi một lớp da, thì ra không phải Diệp Bắc Minh ngày xưa, chẳng qua lớp da này nhìn có vẻ đẹp trai trẻ tuổi, càng có hương vị hơn Diệp Bắc Minh tóc trắng xóa ngày xưa nhiều, nếu không tìm phòng trọ, để tôi xem kỹ thuật của anh có còn tốt không?”

“Đừng nghịch.”

Diệp Thiên nói: “Bây giờ tu vi của phân thân tôi còn chưa cao, không chịu được sự bóc lột của bà, bà giúp tôi lấy máu Kim Ô, tôi đột phá cảnh giới một chút, đến lúc đó có thể luyện với bà.”

“Thật chứ?”

Đôi mắt phu nhân tông chủ tỏa sáng.

“Còn có thể là giả sao?”

Dáng vẻ Diệp Thiên rất khẳng định.

“Được rồi.”

Phu nhân tông chủ lần nữa che miệng cười một tiếng: “Những năm gần đây, tôi vẫn luôn rất nhung nhớ năm ngày đó, để có thể lần nữa trải nghiệm cảm giác này, tôi bằng lòng mạo hiểm giúp anh lấy máu Kim Ô, anh chờ ở đây, trong vòng ửa tiêng, nếu tôi không đến được thì nói rõ đã xảy ra chuyện, đến lúc đó anh nắm chắc rời khỏi thành Kim Lăng.”

Nói xong, bà ta đứng lên.

“Không có cách nào không mạo hiểm sao?”

Diệp Thiên đứng dậy giữ chặt cô ta nói.

“Sao nào, anh lo lắng cho tôi?” Phu nhân tông chủ cười hỏi.

Diệp Thiên thở dài: “Tôi cũng rất nhớ thời gian năm ngày ấy.”

Anh lo phu nhân tông chủ xảy ra chuyện, muốn lại lấy được máu Kim Ô sẽ khó, cho nên thực ra không hy vọng bà ta có chuyện, hy vọng bà ta có thể an toàn lấy máu Kim Ô đến đây.

Phụt…

Phu nhân tông chủ che miệng cười nói: “Anh đã nói như vậy, vậy tôi càng phải bảo đảm tuyệt đối không có sơ hở nào, miễn cho bị quỷ hẹp hòi kia giết, không trải nghiệm được cảm giác này, rất lỗ.

“Như vậy đi.”

Diệp Thiên đột nhiên nghĩ tới một cách, anh nói: “Không phải ông ta thích nghiên cứu công pháp sao? Tôi viết một môn công pháp, bà về tông môn giao cho ông ta, cứ nói là một môn công pháp năm đó Diệp Bắc Minh để lại, vô cùng nghịch thiên, bà mua được từ trên tay tu sĩ có quan hệ rất tốt với Diệp Bắc Minh năm đó, sau đó bà tự biên tự diễn sâu xa vào. Để ông ta nghiên cứu, sau đó tôi lại truyền cho bà một cách thuần thú, như vậy bà có thể khá an toàn lấy được máu Kim Ô.”

Phu nhân tông chủ nghe xong, lập tức gật đầu như giã tỏi: “Phương pháp này có thể thực hiện, chỉ cần có thể để ông ta chìm sâu trong nghiên cứu công pháp thì tôi có thể chắc canh lấy được máu Kim Ô.”

Kết quả là Diệp Thiên lấy ra một tờ giấy trong nhẫn không gian, lấy máu làm mực, viết lưu loát năm trăm chữ vàng, sau đó giao cho phu nhân tông chủ.

Tiếp theo, anh lại dùng kỹ năng truyền đạo, truyền một môn công pháp thuần thú cho phu nhân tông chủ.

Làm xong những việc này, Diệp Thiên khoát tay áo: “Đi thôi, tôi ở đây đợi tin tức tốt của bà.”

“Chỉ là diễn lại trò cũ, tôi sẽ không để anh thất vọng.”

Phu nhân tông chủ cười quyến rũ một tiếng, dọn đồ xong thì quay người rời khỏi.

Mà lúc này phủ bá chủ Nam Cương Vực.

“Hai vị khách qu1y, đây là trà bánh phủ bá chủ sắp xếp cho hai người, mời thưởng thức.”

Một đầy tớ bưng nước trà và bánh ngọt đặt lên bàn trong phòng khách, thi lễ một cái rồi rời khỏi phòng khách.

“Chị Ánh Tuyết, chúng ta nếm thử bánh ngọt của phủ bá chủ nhé.”

Đóa Đóa lấy một miếng bánh ngọt đưa cho Giang Ánh Tuyết.

Giang Ánh Tuyết gật đầu, nhận lấy rồi bắt đầu ăn.

Đóa Đóa cũng lấy một miếng, vừa ăn vừa nếm trà, còn nói thẳng: “Ăn ngon thật.”

“Ừ, thực sự rất ngon.”

Giang Ánh Tuyết gật đầu, ra vẻ đồng ý.

Đang ăn…

Bỗng nhiên Giang Ánh Tuyết cau mày một cái.

Bang…

Tách trà trên tay rơi xuống đất, tan thành mảnh vỡ.

Đóa Đóa giật mình, vội vàng hỏi: “Chị Ánh Tuyết, chị sao vậy?”

“Chị… đột nhiên đau đầu quá, trên người nóng quá, giống như… giống như bên trong bị bỏ thuốc.” Giang Ánh Tuyết nói ra một suy nghĩ đáng sợ.

“Cái gì?”

Đóa Đóa khiếp sợ: “Chúng ta bị bỏ thuốc?”

Hình như nàng ấy không cảm thấy có gì khó chịu, nhưng mặt Giang Ánh Tuyết dần dần đỏ lên, nhanh chóng lan đến cổ, khiến nàng ấy không thể không hoài nghi thực sự bị bỏ thuốc.

“Ha ha.”

Tiếng cười to đột nhiên vang lên.

Ngay sau đó cửa bị đẩy ra.

Rỏ ràng là thiếu chủ Vương Tuấn Kiệt bước tới.

Đóa Đóa nhìn thấy nụ cười gian trán của anh ta, sắc mặt lập tức chìm xuống: “Anh bỏ thuốc?”

“Không sai.”

Vương Tuấn Kiệt không phủ nhận: “Là tôi bỏ thuốc, chẳng qua tôi rất bực mình, sao cô lại không sao, thật ra người tôi muốn ngủ nhất chính là cô, không phải cô ta.”

“Đồ dâm tặc.”

Đóa Đóa lập tức tức giận hét lên: “Chú Chu, tụi cháu bị bỏ thuốc, nhanh tới cứu tụi cháu.”

“Ha ha ha.” Vương Tuấn Kiệt càng cười điên cuồng: “Chu Thiên Hạc kia đã bị hai tên cao thủ của phủ bá chủ khống chế, đừng hy vọng hão huyền rằng ông ta có thể cứu hai người.”

Anh ta nói xong thì phịch một tiếng, cửa tự động đóng lại.

Vương Tuấn Kiệt cười xấu xa hoa chân múa tay đi về phía Đóa Đóa: “Đóa Đóa, ngoan, không nên phản kháng, để thiếu gia tôi đây yêu thương em thật tốt nào.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.