Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 774: Tôi chính là Diệp Bắc Minh!




Rời khỏi phủ bá chủ, Vương Hiếu Hiền dẫn theo Diệp Thiên và Trương Diên Niên đi về phía quán rượu cao cấp, Tôn Tú Nhã vợ của Vương Hiếu Hiền lại đi về phía Kim Hà Tông.

Bởi vì Kim Hà Tông nằm ở trong thành Kim Lăng cách phủ bá chủ chỉ hơn một nghìn cây số, Tôn Tú Nhã có tu vi Hóa Thần Cảnh nên chỉ mất vài giây là đã đến trước cổng Kim Hà Tông.

Địa vị của bá chủ không khác gì trưởng lão, Tôn Tú Nhã là người của phủ bá chủ nên địa vị vẫn tương đối hiển hách, chỉ cần đưa ra lệnh bài của phủ bá chủ thì có thể thuận lợi đi vào Kim Hà Tông.

Không lâu sau Tôn Tú Nhã đã đến bên ngoài tẩm cung của tông chủ, sau khi nha hoàn bẩm báo tông chủ phu nhân thì được phép đi vào, sau đó đi vào một căn phòng rộng rãi xa hoa.

Bên trong căn phòng có một người phụ nữ đội mũ phượng với khăn quàng vai ngồi ở trước bàn trang điểm, chải một sợi tóc ở trước ngực, trong miệng thì thầm: “Ôi, già rồi nên tu vi khó có thể tiến triển, dung nhan ngày càng già, tóc cũng đã bắt đầu trở nên bạc trắng.”

“Đợi đến một ngày nào đó hoa tàn ít bướm thì mình cũng sẽ phải chuyển ra khỏi tẩm cung của tông chủ. đến lãnh cung và trở thành người điên cùng với mấy người vợ trước.”

“Tôi vẫn rất ghen tị với cô đấy Tú Nha, một ngày làm vợ của bá chủ thì cả đời sẽ là vợ của bá chủ nên không cần phải lo lắng sẽ bị đày vào lãnh cung.”

"Cũng bởi vì đó là cô nên tôi không có gì không tiện mở miệng, năm đó nếu như không phải tinh hoa của Diệp Bắc Minh đã tưới nhuần cho tôi thì hàng chục nghìn năm nay tôi đã trở thành người điên ở trong lãnh cung rồi chứ làm sao có thể ngồi ở đây đội mũ phượng mặc khăn quàng vai chứ.”

“Tôi phải ao ước như phu nhân Mộ mới đúng.” Tôn Tú Nhã đứng ở bên cạnh nhìn bản thân hoa tàn ít bướm ở trong gương thở dài nói: “Năm đó tử quỷ của nhà tôi sợ tôi đội nón xanh cho ông ta nên đã dùng Dây trói tiên trói tôi lại rồi cử mấy người tới trông coi tôi suốt ngày đêm.”

“Nếu không tôi cũng sẽ được Diệp Bắc Minh tưới nhuần giống như phu nhân, bây giờ cũng sẽ không có nếp nhăn ở trên mặt và một mái tóc bạc trắng.”

“Quả nhiên thời gian một đi không trở lại, thanh xuân một đi cũng không trở lại nữa!”

Tông chủ phu nhân nghe vậy thì khẽ cười: “Cô nói như vậy trong lòng tôi dường như đột nhiên cảm thấy cân bằng hơn rất nhiều, ít nhất thì tôi và Diệp Bắc Minh cũng đã từng trải qua năm ngày năm đêm và được tưới nhuần nhiều lần mà cô ngay cả một lần cũng không có.”

“Tôi thật là thua thiệt, tôi chưa từng được thử xem Diệp Bắc Minh giỏi như thế nào.” Vẻ mặt Tôn Tú Nhã tiếc nuối u oán nói với Vương Hiếu Hiền.

Tông chủ phu nhân nghe vậy thì che miệng cười nói: “Dù sao cũng giởi hơn tông chủ nhà ta nhiều, cái loại cảm giác này có nói cô cũng sẽ không hiểu nên tôi không nói cho cô nghe nữa, tránh cho cô lại càng ghen tị với tôi.”

Nói đến đây bà ta càng nở nụ cười rực rỡ để cái lược xuống đứng lên nói: “Hôm nay sao lại có thời gian rảnh tới thăm tôi vậy?”

“Thực ra tôi có chuyện muốn nói với phu nhân.” Tôn Tú Nhã vừa cười vừa nói.

“Ờ!” Tông chủ phu nhân mừng rỡ cười hỏi: “Chẳng lẽ lại có người đàn ông nào rất giỏi đã dẫn vô số phụ nữ không sợ thiệt thòi vượt tường sao?”

Năm đó bà ta vượt tường là bởi vì Tôn Tú Nhã đã nói với bà ta về câu chuyện của Diệp Bắc Minh nên bà ta mới không nhịn được vượt tường đi xem, kết quả lại chìm đắm vào trong đó.

“Không phải.” Tôn Tú Nhã cười nói: “Tôi muốn tới nói cho bà biết có một người tên là Diệp Thiên có Định Nhan Đan có thể làm cho dung nhan không thay đổi qua mười nghìn năm.”

“Thật sao?”

Tông chủ phu nhân vui mừng khôn xiết.

Dung nhan không thay đổi qua mười nghìn năm thì bà ta không cần phải lo lắng trong mười nghìn năm đó sẽ bị đày vào lãnh cung, ngộ nhỡ trong lúc đó lĩnh hội được đại đạo và độ kiếp thành công trở thành Chân Tiên lại có thể làm cho dung nhan không thay đổi ít nhất mười nghìn năm.

Bà ta động lòng!

Không muốn động lòng cũng không được.

“Vâng.” Tôn Tú Nhã rất khẳng định gật đầu.

“Ở đâu?” Tông chủ phu nhân cấp bách hỏi.

“Người đó ở lầu Thiên Hương. Chồng của tôi đã sắp xếp một bữa tiệc nên muốn mời phu nhân đi tới đó để giao dịch với Diệp Thiên.” Tôn Tú Nhã nói.

“Vậy nhanh đưa bản cung đến đó.”

Tông chủ phu nhân lôi kéo Tôn Tú Nhã chạy ra ngoài.

Không lâu sau hai người rời khỏi tông môn, chỉ mất mười mấy giây đã đến lầu Thiên Hương đồng thời đẩy một cửa phòng riêng đi vào.

Bên trong phòng.

Thấy người phụ nữ đội mũ phượng và khăn quàng đi vào Vương Hiếu Hiền và Trương Diên Niên từ trên ghế đứng dậy vội vàng quỳ xuống đất thi lễ.

“Vương Hiếu Hiền bá chủ của Nam Cương Vực bái kiến tông chủ phu nhân!”

“Trương Diên Niên bá chủ của Hắc Phong Vực bái kiến tông chủ phu nhân của Kim Hà Tông!”

Chỉ có Diệp Thiên cà lơ phất phơ đi về phía tông chủ phu nhân, vừa đánh giá bà ta vừa nghĩ thầm ở trong lòng: “Mấy chục nghìn năm không gặp bà ta đã già đi không ít nhưng vẫn phong tình vạn chủng như cũ, dáng người vẫn thẳng tắp, thực sự là không tồi.”

Nghĩ đến đây anh chắp tay thi lễ nói: “Diệp Thiên tông chủ của Tuyết Thần Tông ở Địa Cầu ra mắt tông chủ phu nhân của Kim Hà Tông, mong phu nhân thọ cùng trời đất, dung nhan vĩnh cố.”

Đóa Đóa dạy anh hai cách.

Một, không để lộ thân phận, sử dụng Định Nhan Đan để trao đổi Kim Ô Huyết với bà ta.

Hai, bà ta không giao dịch thì để lộ thân phận, nếu như bà ta đưa ra yêu cầu vô lễ thì dựa vào thể lực không thể chèo chống tiếp được nữa cần phải có Kim Ô Huyết để tăng cường thể lực, để bà ta lấy Kim Ô Huyết cho anh.

Hơn nữa Đóa Đóa cố ý dặn dò chắc canh phải dùng cách số một trước, ngộ nhỡ có thể giao dịch thành công thì sẽ không bị lộ thân phận và bị người ta dây dưa.

Lúc ấy Diệp Thiên nghe hai cách này của Đóa Đóa thì chỉ cảm thấy con gái cưng là quân sư của mình bởi vì cô bé quá thông minh!

Vì vậy bây giờ anh đang làm theo cách mà Đóa Đóa đã dạy.

“Tôi đang nói tại sao anh lại không quỳ trước bản cung, hóa ra anh là tông chủ ở nước ngoài, vì thân phận của anh không thấp, nói chuyện lại êm tai nên bản cung miễn quỳ cho anh.” Tông chủ phu nhân giơ tay lên nở nụ cười xinh đẹp, trong lúc phất tay hiển thị rõ vẻ hồn xiêu phách lạc, rất có phong tình vạn chủng.

“Thảo nào lại vượt tường, thật là lẳng lơ!”

Diệp Thiên thầm than ở trong lòng.

Sau đó mọi người ngồi vây quanh bàn rượu.

Sau khi uống ba lượt rượu và ăn năm vị, tông chủ phu nhân nhìn về phía Diệp Thiên với đôi mắt phượng khẽ nháy, rất xinh đẹp hỏi: “Nghe nói anh có Trú Nhan đan, đó là thật sao?”

“Thưa phu nhân, đó là thật.”

Diệp Thiên nói rồi lấy ra một viên đan dược bằng trứng chim cút màu xanh biếc đặt ở trong lòng bàn tay cho tông chủ phu nhân xem.

Anh đã luyện loại đan dược này từ lâu rồi.

Tần Lạc Tuyết và Thần Diệp Hy trở thành người tàn tật nếu như không có Trú Nhan đan thì sẽ già yếu rất nhanh, lúc đó anh đã luyện Trú Nhan đan cho hai người uống.

Đương nhiên lúc anh luyện đã luyện ra rất nhiều viên, khi Đóa Đóa hai mươi tuổi Diệp Thiên cũng cho cô bé uống một viên, còn thừa lại một ít vừa vặn có thể phát huy tác dụng.

“Làm thế nào bản cung có thể tin viên Trú Nhan đan này của anh là thật?” Tông chủ phu nhân hỏi, sau đó còn nói thêm: “Cho dù bản cung ăn trong thời gian ngắn cũng không thể chứng minh được đan dược này của anh có thể lưu giữ nhan sắc, anh hãy cho bản cung một lý do để giao dịch với anh.”

“Hai người nói đi.” Diệp Thiên nhìn về phía Trương Diên Niên và Vương Hiếu Hiền.

“Là thế này phu nhân.”

Sau khi hai người liếc nhìn nhau Vương Hiếu Hiền nói: “Sở dĩ tôi tin tưởng đan dược của anh ấy có thể lưu giữ nhan sắc là bởi vì tai họa ma quỷ suốt nghìn năm qua không có một ai ở trong Tiên Thổ có thể luyện ra đan dược để loại trừ ma chướng, mà anh ấy lại có thể luyện ra điều này đủ để chứng minh đạo luyện đan của anh ấy vô cùng tinh xảo, vì vậy cũng không có gì phải nghi ngờ khi anh ấy có thể luyện ra được Trú Nhan đan.”

“Ờ!”

Hai mắt của tông chủ phu nhân lập tức tỏa sáng nhìn về phía Trương Diên Niên: “Gần đây bản cung nghe nói Trương Diên Niên bá chủ của Hắc Phong Vực đang bán đan dược có thể loại trừ ma chướng, đó là đan dược do anh ta luyện được sao?”

“Thưa phu nhân, chính là Diệp Thiên thầy của tại hạ luyện ra.” Trương Diên Niên rất khẳng định.

“A.”

Tông chủ phu nhân gật đầu: “Nói như vậy bản cung cứ yên tâm thực hiện giao dịch là được rồi.”

Kết quả bà ta nhìn về phía Diệp Thiên: “Anh muốn dùng Trú Nhan đan để giao dịch thứ gì với bản cung? Anh cứ nói, chỉ cần bản cung có thể làm được thì sẽ thực hiện giao dịch với anh.”

“Tôi muốn một lít Kim Ô Huyết.” Diệp Thiên nói ngay vào điểm chính.

“Cái gì! Một lít Kim Ô Huyết ?”

Sắc mặt của tông chủ phu nhân thay đổi, nhìn Diệp Thiên với vẻ không thể tưởng tượng nổi.

“Đúng vậy, thân hình của chim Kim Ô to lớn nếu như lấy một lít máu thì đầu sẽ không choáng chân không mềm, đổi lấy một viên Trú Nhan đan có thể bảo đảm dung nhan không thay đổi trong mười nghìn năm, tính thế nào cũng không lỗ.” Diệp Thiên nói.

“Đúng là không lỗ nhưng có điều anh không biết.” Tông chủ phu nhân nói: “Tất cả mọi người ở trong Tiên Thổ đều biết tông chủ nhà tôi nổi tiếng là keo kiệt, mà chim Kim Ô lại do một tu sĩ ở nước ngoài đưa cho tông chủ nhà tôi, cả Tiên Thổ chỉ có một con nên n tông chủ nhà tôi đối xử với chim Kim Ô còn tốt hơn cả bản cung, thường xuyên ôm nó ngủ chứ không ôm bản cung ngủ, nếu như bản cung lấy một lít máu của chim Kim Ô thì có thể ông ta sẽ lấy mạng của bản cung!”

Nói đến đây bà ta lắc đầu nói: “Không được, anh nên đổi thứ khác để thực hiện giao dịch đi, bản cung không thể lấy được Kim Ô Huyết.”

“Nhưng ngoại trừ Kim Ô Huyết tôi không thiếu thứ gì cả.” Diệp Thiên nói.

“Vậy tôi sẽ không thực hiện giao dịch này.”

Tông chủ phu nhân đặt đũa xuống đứng dậy nói: “Bản cung cũng không muốn vì một viên Trú Nhan đan nhẹ thì bị đày vào lãnh cung, nặng thì bị đánh chết tại chỗ, như vậy không đáng.”

Dứt lời bà ta bước nhanh ra ngoài.

“Đợi đã!”

Diệp Thiên lập tức gọi bà ta lại.

“Anh còn muốn nói gì nữa?” Tông chủ phu nhân dừng bước quay đầu nhìn về phía Diệp Thiên hỏi.

Diệp Thiên nhìn những người đang ngồi ở xung quanh nói: “Mọi người đi ra ngoài một lát, tôi muốn nói chuyện riêng với phu nhân.”

Anh có thể làm gì chứ? Chỉ có thể khởi động cách thứ hai mà Đóa Đóa đã dạy.

Vương Hiếu Hiền cầu còn không được, ông ta còn sợ Diệp Thiên nhanh như vậy đã trở về, con của ông ta còn chưa hoàn thành màn dạo đầu đâu.

Trương Diên Niên đương nhiên biết sau đó Diệp Thiên muốn làm gì.

Vì vậy họ rất ăn ý không muốn ảnh hưởng tới cuộc nói chuyện của Diệp Thiên và tông chủ phu nhân nên rút lui ra khỏi phòng riêng đồng thời khép cửa lại.

“Anh muốn nói chuyện riêng với tôi về việc gì?”

Trong phòng riêng không có ai khác, ánh mắt của tông chủ phu nhân lại càng thêm mê hoặc giống như đang phóng điện.

Diệp Thiên hình thành một pháp trận cách âm rồi thở dài nói: “Thực không dám giấu giếm, tôi chính là Diệp Bắc Minh mấy chục nghìn năm trước đã từng có năm ngày năm đêm với bà.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.