Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 772: Ba là củ cải đào hoa!




Nam Cương Vực, nằm ở bán cầu nam của Tiên Thổ, là khu vực lớn thứ ba trong số mười hai khu vực ở Tiên Thổ.

Kim Hà Tông, một trong bốn tiên tông đẳng cấp của Tiên Thổ, nằm ở Nam Cương Vực.

Trước kia Diệp Thiên từng đến Nam Cương Vực, là sau khi danh tiếng của anh vang dội khắp Tiên Thổ mới đến. Thế nên phu nhân tông chủ Kim Hà Tông còn vì ngưỡng mộ anh mà hồng hạnh vượt tường, chủ động quyến rũ anh.

Anh vẫn nhớ, trong một phòng trọ của một khách điếm ở thành Kim Lăng, cô ta chạy vào, cực kỳ lẳng lơ, có đuổi cũng không chịu đi.

Không biết làm sao, chỉ còn cách cùng cô ta triền miên bay bổng mấy ngày.

Có thể là do giọng của cô ta quá lớn, bị đệ tử của Kim Hà Tông nghe thấy, sau đó truyền đến tai của tông chủ Kim Hà Tông.

Tông chủ nổi cơn thịnh nộ, dẫn người xông vào khách điếm, may mà Diệp Thiên có tu vi cao, không để bọn họ xông vào phòng trọ.

Nhưng mọi chuyện cũng bị bại lộ rồi.

Ra khỏi phòng trọ, tông chủ còn cùng anh đánh nhau một trận, bị anh hất tay áo một cái, chấn động văng đi mất.

Nhưng Diệp Thiên cũng không thể mang phu nhân tông chủ đi được.

Vì thế liền truyền cho tông chủ một bộ công pháp. Tông chủ hào hứng ngay, chuyện đó liền trôi qua như thế. Phu nhân tông chủ cũng phải trở về Kim Hà Tông.

Nhớ lại những chuyện đã qua, khóe miệng Diệp Thiên không khỏi nhếch lên, mỉm cười.

Kiếp trước của anh chưa từng cưới một người vợ nào, cũng chưa từng sinh một đứa con nào, nhưng lại không thể đếm xuể những người phụ nữ đã bị mình hại.

So với kiếp trước, kiếp này anh đã chừng mực cẩn thận hơn nhiều rồi.

Kiếp trước của anh có phụ nữ tự nhào vào lòng, hầu như đều là tự nguyện mà đến, xong chuyện thì vỗ mông rời đi, muốn làm gì thì làm, không cần lo lắng băn khoăn.

Kiếp này, có vợ có con, làm gì cũng bị hạn chế, nhưng sự đầm ấm hạnh phúc của gia đình là điều mà kiếp trước anh sống mấy chục vạn năm vẫn chưa từng được nếm trải.

Kiếp trước có chuyện tốt ở kiếp trước, kiếp này cũng có điểm tốt ở kiếp này. Mỗi người đều có cách suy nghĩ khác nhau, cũng giống như trên trái đất có những người giàu có, không cưới vợ, không sinh con, sống hạnh phúc cả đời.

Tuy nhiên, sau khi trải nghiệm sự êm ấm và hạnh phúc của mái ấm gia đình, anh vẫn thích cách sống của kiếp này, cũng giống như con người trên trái đất, đa phần đều chọn lấy vợ, sinh con.

"Ba, ba đang cười cái gì thế?"

Đóa Đóa nhìn thấy nụ cười trên môi Diệp Thiên, không nhịn được liền hỏi.

"À..."

Diệp Thiên tỉnh táo lại, nói: "Ba đang suy nghĩ. Nếu như bắt được chị Tử Hi của con, nhất định cô ta sẽ mắng chửi mỗi ngày. Đến lúc đó cứ đánh mông cô ta, không biết cô ta có chịu hiền thục lại không nhỉ."

Phụt!

Đóa Đóa bật cười nói: "Vậy thì chị Tử Hi nhất định sẽ bị ba chọc tức muốn khóc luôn, hận không thể cắn chết ba. Đợi đến khi ma chướng trên người chị Tử Hi bị tiêu diệt, ba không được nói với chị Tử Hi là Đóa Đóa đã dạy ba đó nhé."

“Chắc canh rồi.” Diệp Thiên cười nói: “Làm sao ba có thể bán đứng Đóa Đóa được.”

"He he!"

Đóa Đóa cười tít mắt, nheo lại thành hình trăng lưỡi liềm.

"Thầy Diệp, phía trước chính là thành Kim Lăng."

Lúc này, tốc độ của tàu Tinh Không dần chậm lại, Trương Diên Niên chỉ vào một tòa thành vươn cao nổi lên ở phía xa và nói.

"Tòa thành này dường như rất lớn!"

Đóa Đóa không nhịn được, nói.

“Chắc canh rồi, thành Kim Lăng là thành trì lớn nhất ở Nam Cương Vực, dân số hơn 3 tỷ người, so với thành Hắc Phong thì lớn hơn nhiều.” Trương Diên Niên nói.

Đột nhiên, anh ta nhìn thấy một đám tu sĩ bay tới, liền lập tức kêu tàu Tinh Không dừng lại.

Ngay sau đó, một đám tu sĩ dừng lại trước tàu Tinh Không.

"Để ngăn chặn đệ tử ma giáo xâm nhập vào thành Kim Lăng, bây giờ toàn thành phải lập thẻ xếp hàng kiểm tra. Muốn vào thành thì phải xuống thuyền để kiểm tra!"

Một lão tướng kim giáp gay gắt nói.

Nghe vậy, Trương Diên Niên phất tay áo, mở pháp trận chống gió của tàu Tinh Không ra, ném một tấm lệnh bài vào người lão tướng nọ.

Lão tướng vừa nhìn, lập tức chắp tay nói: "Thì ra là bá chủ của Hắc Phong Vực, thất lễ, thất lễ!"

"Không sao."

Trương Diên Niên xua xua tay. Lão tướng càng kính cẩn dùng hai tay trả lại lệnh bài cho anh ta.

"Chú Trương, chú đến rồi!"

Lúc này, một nam thanh niên chạy đến, trên mặt tươi cười hỏi.

Khi anh ta quét mắt, nhìn thấy Đóa Đóa và Giang Ánh Tuyết, mắt anh ta đột nhiên sáng lên, cổ họng không khỏi cuộn trào.

Chỉ cảm thấy rất đẹp!

“Anh là?” Trương Diên Niên hỏi.

Chàng trai trẻ hoàn hồn lại, mỉm cười nói: "Tôi là Vương Tuấn Kiệt, con trai cả của Vương Hiếu Hiền, bá chủ của Nam Cương Vực. Tôi được lệnh của cha dẫn một đội tuần tra để ngăn chặn đệ tử ma giáo xâm nhập thành Kim Lăng làm loạn. Không ngờ lại gặp chú Trương ở đây. "

"Sáng nay nghe cha tôi nói muốn mua một nghìn viên đan được để loại bỏ ma chướng từ chú Trương. Chú Trương là mang thuốc đến sao?"

"Thì ra là Vương thiếu gia."

Trương Diên Niên cười nói: "Đúng vậy, bổn tọa đến đây để giao thuốc. Gần đây kiếp nạn ma tràn lan, bổn tọa sợ đan dược sẽ bị đệ tử ma giáo cướp mất, vì vậy đích thân mang đến. Dù sao thì cũng trị giá 100 tỷ mà."

“Tôi hiểu tôi hiểu, vậy thì phiền chú Trương đích thân đến đây một chuyến.” Vương Tuấn Kiệt nói một cách lịch sự. Sau đó anh ta lại hỏi: "Tôi có thể lên thuyền, đưa chú Trương đến phủ bá chủ không?"

"Tất nhiên là có thể rồi."

"Vậy thì cảm ơn chú Trương nhé."

Vương Tuấn Kiệt nhảy xuống tàu Tinh Không.

Chẳng mấy chốc, tàu Tinh Không chậm rãi tiến về phía trước.

Trên đường đi gặp rất nhiều tu sĩ chặn lại kiểm tra, nhưng có Vương Tuấn Kiệt ở đó, liền có thể thuận lợi đi qua, không hề bị cản trở.

"Chú Trương, bọn họ là ai thế?" Vương Tuấn Kiệt hỏi, muốn biết Đóa Đóa đang kéo tay Diệp Thiên, là có quan hệ gì với Diệp Thiên.

Trương Diên Niên cười thân thiện, giới thiệu với anh ta.

Sau khi được giới thiệu anh ta mới biết Diệp Thiên là thầy của Trương Diên Niên, đan dược để loại trừ ma chướng chính là do Diệp Thiên dạy cho Trương Diên Niên.

Điều khiến anh ta phấn khởi nhất chính là Đóa Đóa và Giang Ánh Tuyết không phải người phụ nữ của Diệp Thiên, anh ta chỉ cảm thấy mình dường như có cơ hội lấy được hai mỹ nữ này.

Chẳng bao lâu đã đến phủ bá chủ của Nam Cương Vực.

"Ha ha!"

Bá chủ Vương Hiếu Hiền nhìn thấy Trương Diên Niên, liền tươi cười chào hỏi: "Ông Trương, ông còn phải tự mình đi một chuyến, tôi không nhận nổi, không nhận nổi!"

"Ha ha!"

Trương Diên Niên cười nói: "Ông Vương quá lời rồi, tôi cũng chỉ là nhàn rỗi không có việc gì, đến đây xem thử kiếp nạn ma quấy phá rốt cuộc hung ác như thế nào."

"Haizz!"

Vương Hiếu Hiền thở dài một hơi: "Sáng nay ở phụ cận thành Giang Lăng, ả yêu hỏa đáng chết dẫn quân đến tiêu diệt một chân quân thế gia, tám Thiên Quân thế gia. Thành Giang Lăng bị thiệt hại nghiêm trọng. Có khoảng mười triệu người thương vong. Tôi đã dẫn quân qua đó, suýt nữa thì chết dưới Hắc Liên của yêu hỏa, trên người bị Hắc Liên chọc thủng sáu lỗ. May mà ngũ trưởng lão và thất trưởng lão của Kim Hà Tông đã đến kịp thời, nếu không bây giờ ông tới đây, chắc là phải thắp hương cho tôi rồi."

"Vẫn là Hắc Phong Vực của các ông tốt hơn. Ngàn năm rồi vẫn chưa gặp kiếp nạn ma lần nào. Mắt tôi ghen tị đến mức có thể nhỏ ra máu rồi đó."

"Ha ha!!!"

Trương Diên Niên không nhịn được, bật cười nói: "Không phải tôi đã nói với anh từ sớm rồi sao, tất cả các thành trì lớn, các quận huyện đều cho xây dựng một cung điện cho Bắc Minh đế tôn, thì sẽ không sao cả. Ông một mực không nghe lời tôi. Hiện tại đã hối hận rồi chứ?"

"Haizz!"

Vương Hiếu Hiền lại thở dài một hơi: "Không phải là tôi không nghe lời ông Trương, tôi cũng muốn xây dựng, nhưng Kim Hà Tông không chịu xây."

"Ông cũng biết đó, năm đó, phu nhân của tông chủ Kim Hà Tông chúng tôi có quan hệ ngoại tình với Diệp Bắc Minh. Tông chủ đến nay vẫn còn nuôi mối hận trong lòng, sao có thể..."

"E hèm..."

Diệp Thiên nghe thấy thế, suýt thì nghẹn chết.

Đóa Đóa kinh ngạc che miệng lại, nhìn Diệp Thiên với ánh mắt không dám tin.

Không ngờ ba lại...

Trời ạ! Ba căn bản là một gian tặc phóng đãng.

"Vị này là?"

Vương Hiếu Hiền nhìn Diệp Thiên, có chút buồn bực vì bị anh tằng hắng ngắt lời.

"Ha ha." Trương Diên Niên cười nói: "Tôi quên giới thiệu với anh. Thầy ấy là thầy Diệp Thiên của tôi. Chính thầy ấy đã dạy tôi cách luyện đan dược để loại bỏ ma chướng. Thầy ấy tới từ một tinh vực nhỏ tên là Trái đất, chưa từng nghe nói những chuyện năm xưa đó. Có lẽ nghe đến chuyện tông chủ phu nhân hồng hạnh vượt tường thì cảm thấy buồn cười, lại ngại cười, liền cố nhịn mà bị ho sặc sụa như vậy."

"Hóa ra là thế!"

Vương Hiếu Hiền gật gật đầu, ôm quyền hướng về Diệp Thiên, cười nói: “Diệp tiên sinh lần đầu đến Tiên Thổ, không biết về quá khứ cũ của Diệp Bắc Minh, cũng đừng trách tông chủ phu nhân của chúng tôi hồng hạnh vượt tường. Phụ nữ vì anh mà hồng hạnh vượt tường nhiều vô kể. Không sợ anh cười nhạo, hồi đó phu nhân tôi cũng suýt chút nữa là vượt tường rồi. May mà tôi dùng thừng trói tiên trói lại, cô ấy mới không thể ra ngoài, nếu không cô ấy cũng bị Diệp Bắc Minh hãm hại từ lâu rồi."

"Ách..."

Có Đóa Đóa ở đây, những lời này của Vương Hiếu Hiền khiến anh cảm thấy xấu hổ.

Còn Đóa Đóa thì đang tức giận nhìn chằm chằm Diệp Thiên, trong lòng nói: Ba đúng là củ cải đào hoa, sau khi trở về mình phải nói với mẹ, để mẹ dạy cho ba một bài học, hừ!

"Cái đó ... ông Vương."

Dường như nhận ra ánh mắt của Đóa Đóa nhìn Diệp Thiên có gì đó không ổn, Trương Diên Niên đổi chủ đề và nói: "Chúng ta đừng nhắc đến chuyện quá khứ nữa, hãy giao dịch trước đi."

Nói rồi, ông ta lấy hai bình hồ lô đan dược ra, đưa cho Vương Hiếu Hiền: "Một bình 500 viên, hai bình 1000 viên, anh đếm đi."

"Không cần đếm, không cần đếm."

Vương Hiếu Hiền cầm lấy hai bình hồ lô, đưa cho Trương Diên Niên một chiếc nhẫn không gian. Trương Diên Niên cũng không xem, rất tin tưởng nhận lấy nó.

Sau khi hoàn thành giao dịch, Trương Diên Niên hỏi: "Có tin tức gì về yêu hỏa không?"

“Tạm thời thì vẫn chưa.” Vương Hiếu Hiền lắc đầu và nói, “Nhưng ông yêu cầu tôi hỏi thăm tin tức về Kim Ô và Cửu Thể Thiên Chi, có tin tức về Kim Ô rồi.”

“Ở đâu?” Trương Diên Niên hỏi.

"Ở Kim Hà Tông, tông chủ có nuôi một con, đó là vật cưỡi của một tu sĩ Tử Tiêu Tinh năm xưa đến Tiên Thổ tặng cho tông chủ Kim Hà Tông. Cả đất Tiên Thổ này chỉ có một con duy nhất. Tôi hỏi rồi, có đưa bao nhiêu tiền thì tông chủ cũng sẽ không cho cắt máu của Kim Ô đâu. Tôi cũng không có cách nào lấy giúp ông.” Vương Hiếu Hiền tiếc nuối nói.

Trương Diên Niên nhìn Diệp Thiên.

Cả đất Tiên Thổ chỉ có một con, trả bao nhiêu tiền cũng không bán, lại là người từng có nợ nần với Diệp Thiên. Ông ta cũng không biết làm sao mới có thể giúp Diệp Thiên lấy được Kim Ô Huyết.

Chỉ có thể xem tự bản thân Diệp Thiên liệu có cách nào có thể lấy được Kim Ô Huyết hay không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.