Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 770: Ma Vương khiếp sợ!




Sau khi nói xong, Dương Tử Hi khởi động pháp quyết, mở ra công năng hoa sen đen đoạt mệnh.

"Không được rồi! Nữ nhân ngu ngốc này muốn xoay tròn hoa sen đen!"

Sắc mặt Diệp Thiên lập tức biến đổi, bước tới gần Trương Diên Niên, lấy ra hai độn phù, vội la lên: "Mau cầm lấy độn phù đi, khẩu lệnh là độn cho tôi!"

Nghe vậy, Trương Diên Niên lập tức chọc phá hộ thể cương khí của Diệp Thiên, tiếp nhận độn phù.

"Độn cho tôi!"

Hai cổ khói nhẹ bốc lên.

Đồng thời, hoa sen đen bắt đầu xoay tròn. Ngàn vạn cam quang ngưng tụ thành một sợi dây thừng.

"Hữu sứ người xem! Hình như bọn họ chạy trốn rồi!"

Một Ma đồ kêu lên.

Dương Tử Hi tập trung nhìn kỹ.

"Hả!"

Cô kinh ngạc: "Bọn họ chạy trốn như thế nào?"

"Hình như... Hình như là dùng độn phù bỏ chạy." Một người của Ma giáo nói.

"Hừ!"

Dương Tử Hi tức giận: "Sớm biết bọn họ có độn phù, bổn sử nên cắt đứt câu thông linh khí trong thiên địa để bọn họ không độn được, có lẽ giờ bọn họ cũng đã bị nấu chín!"

"Lần sau còn gặp lại bổn sử, bọn họ không có vận khí tốt như vậy đâu!"

Dương Tử Hi thở phì phì thu hồi hoa sen đen.

"Hữu sứ, muốn đuổi theo bọn họ hay không, diệt trừ tận gốc?" Một người của Ma giáo khác hỏi.

"Người đã bỏ chạy rồi, tốc độ của bọn họ không kém chúng ta là bao, đuổi theo chỉ sợ không kịp." Dương Tử Hi nói.

"Nếu không, chúng ta phá mấy cái thành trì trong hắc phong vực để bọn họ biết, Ám Dạ Thần Giáo chúng ta không dễ chọc?" Một người Ma giáo khác đề nghị.

"Không thể." Dương Tử Hi lắc đầu: "Mỗi thành trì quận huyện ở Hắc phong vực đều có cung của Bắc Minh đế tôn, không được sự đồng ý của Ma Vương, chúng ta không thể tự tiện tàn sát con dân mà Bắc Minh Tiên Đế che chở, Ma Vương sẽ giết chúng ta."

Nhóm người Ma giáo gật đầu.

"Đi!"

Dương Tử Hi vung áo choàng lên, nói: "Ma Vương còn đang đợi tài nguyên tu luyện của chúng ta, về trước rồi nói."

"Vâng!"

Sau đó đám người Ma giáo bay thật nhanh về một hướng.

Không bao lâu sau, Diệp Thiên tìm được độn tan Trương Diên Niên.

"Nguy hiểm thật, cũng may thầy có độn phù, nếu không chỉ sợ chúng ta đã mất mạng trong tay ma nữ kia." Trương Diên Niên cảm thấy may mắn nói.

"Ha ha!"

Diệp Thiên cười nói: "Lần này không có chuẩn bị, không biết trên tay cô ấy còn có hoa sen đen đoạt mệnh, sơ suất, sơ suất nghiêm trọng."

"Cũng không sao, lần sau chuẩn bị máu gấu đen, phá hoa sen đen đoạt mệnh của cô ấy, thi triển không ra công lực sẽ bắt được dễ dàng.”

"Vậy giờ chúng ta quay về Hắc Phong Thành, con đi chuẩn bị máu gấu đen, sau đó hỏi thăm vị trí ma nữ này rồi tìm đến, trói lại?" Trương Diên Niên hỏi.

"Ừ."

Diệp Thiên gật đầu: "Thầy cũng nghĩ như vậy, đi Hắc Phong Thành đi."

"Được!"

Kết quả là đám người Diệp Thiên đi đến Hắc Phong Thành.

Không bao lâu sau đã đến phủ bá chủ Hắc Phong Thành.

Trương Diên Niên đưa cho Diệp Thiên hai dạng luyện chế của đạo thể lục trọng đan, hiện tại để luyện được đạo thể lục trọng đan cần phải có ba loại tiên dược nữa.

"Kim ô huyết, Tu Di hoa. Cửu Thái Thiên Chi chi, ba loại dược liệu này hỏi thăm thử nơi nào có, để thầy còn mau chóng luyện đạo thể lục trọng đan, độ kiếp thành tiên, thu thập ma nữ Dương Tử Hi kia một cách nhẹ nhàng." Diệp Thiên nói.

Nghe vậy, Trương Diên Niên sửng sốt, sau đó nhìn về phía Đóa Đóa, cười nói: "Em gái, cô Giang, hai người đi đến phòng dành cho khách nghỉ ngơi trước đi, hoặc là đi dạo trong phủ bá chủ, tôi với thầy có chuyện quan trọng phải nói."

"Dạ."

Đóa Đóa gật đầu, ngoan ngoãn lôi kéo Giang Ánh Tuyết đi vào phủ bá chủ chơi đùa.

"Có chuyện gì thần thần bí bí?" Diệp Thiên hỏi.

Trương Diên Niên cười nói: "Tu Di hoa, ở chỗ lão tướng của thầy có đó, lúc nãy có con gái của thầy ở đây, tôi không nói được."

"Á!" Diệp Thiên hai mắt sáng ngời: "Huyền Băng Cung công chúa có Tu Di hoa?"

"Đúng vậy." Trương Diên Niên nói: "Toàn bộ tiên thổ, chỉ có Huyền Băng Cung có Tu Di hoa."

"Vậy con truyền âm cho cô ấy, kêu cô ấy phái người đưa một đóa lại đây không phải xong rồi sao, lại còn ra vẻ thần thần bí bí, kêu con gái của thầy ra ngoài làm gì?" Diệp Thiên trợn trắng mắt.

"Là thế này thầy ơi." Trương Diên Niên thở dài: "Từ sau lần thầy rời khỏi tiên thổ, cung chủ liền hận tôi, nói là tôi giới thiệu thầy cho cô ấy biết, hại cô ấy bị luân hãm trong đó không thể kiềm chế được, mà thầy đi cũng không dẫn cô ấy đi theo. Để lại cô ấy một mình ở hồng trần, trong lòng oán khí, mấy vạn năm qua, tôi với cô ấy cũng không liên lạc với nhau, nếu tôi có thể truyền âm cho cô ấy hỏi thăm về tin tức của Tu Di hoa thì toi cần gì phải nói những điều này với thầy."

Diệp Thiên: "......"

Nếu là như vậy…. xác thật là có chút phiền toái.

Vì thế ông ta lại hỏi: "Ông phát truyền âm cho tôi xem thử, qua nhiều năm như vậy rồi, nói không chừng cô ấy cũng không còn tức giận với ông nữa.”

"Để tôi thử xem."

Trương Diên Niên móc ra đá truyền âm, truyền đến Huyền Băng Cung cung chủ.

Đợi nửa ngày, không ai tiếp.

"Cô ấy không nhận truyền âm của tôi." Trương Diên Niên buông tay.

"Truyền tiếp, truyền nữa, truyền đến khi nào cô ấy nhận mới thôi." Diệp Thiên nói.

Trương Diên Niên bất đắc dĩ đành phải làm theo yêu cầu của Diệp Thiên.

Truyền khoảng mười mấy lần, giống như gọi điện thoại trên trái đất, vẫn không ai nhấc máy, 13-14 lần tiếp theo, cuối cùng đã có kết nối, đầu dây bên kia là một thanh âm đanh đá của một người đàn bà:

"Trương Diên Niên. Ông có bệnh à, bổn cung rất hận ông, ông không biết sao? Lại còn không biết xấu hổ truyền liên tục không dừng lại, lại truyền cho bổn cung lần nữa, bổn cung tức lên hủy luôn phủ bá chủ của ông!"

"Cung chủ, là thế này..."

Trương Diên Niên đang định nói thì nghe được thanh âm truyền âm bị cắt đứt. Anh buông tay, nói với Diệp Thiên: "Còn không cho tôi cơ hội nói chuyện đã tắt rồi."

"Truyền tiếp, giờ nói thẳng vào trọng điểm luôn, nói là thầy đang ở đây, bảo cô ấy mang Tu Di hoa lại đây." Diệp Thiên nói.

Trương Diên Niên đành phải tiếp tục truyền âm theo như phân phó của Diệp Thiên.

Truyền được mấy lần, anh liền cười khổ nói với Diệp Thiên: "Cô ấy sửa lại truyền âm khẩu quyết rồi, con truyền không được."

"Hừ!"

Diệp Thiên nhịn không được nói: "Mụ đàn bà này, hỏa khí thật là lớn."

"Hắc hắc!" Trương Diên Niên cười xấu xa nói: "Phụ nữ đấy à, lâu vậy rồi không ai thỏa mãn, chắc canh sẽ không dễ chịu."

"Cởi chuông cần phải có người cột chuông, xem ra chỉ còn cách tôi phải tự mình đến Huyền Băng Cung một chuyến, thêm một tí mưa móc, để làm dịu cô ấy, cô ấy dịu xuống cũng dễ nói chuyện hơn, Tu Di hoa tôi cũng có được, vẹn cả đôi đường."

Diệp Thiên chống cằm tự hỏi.

Trong giây lát, anh đứng dậy nói: "Con gái của thầy ở đây. Không làm như vậy được, việc này bỏ qua một bên, tôi đi hỏi thăm kim ô huyết cùng Cửu Thái Thiên Chi trước đi."

Dứt lời, Diệp Thiên đi nhanh ra ngoài.

......

Lúc này, tại Ám Dạ Thần Giáo tổng đàn, trong địa cung.

Một tòa Huyết Trì lớn, phun bong bóng và huyết khí, tựa như nấu nước sôi.

Tại trung ương Huyết trì, trên một tòa hoa sen đen có một người áo đen ngồi xếp bằng, tóc che khuất mặt, không thấy rõ bộ dáng.

Hoa sen đen chậm rãi xoay tròn, đôi tay anh ta cầm hoa lan đặt ở hai bên đầu gối giống như viên tịch lão tăng, nhưng trong Huyết Trì bốc lên huyết khí, hóa thành hình xà điêu, bị anh ta hút vào lỗ mũi, theo hô hấp huyết khí càng nhiều, ma khí quanh người anh ta càng thêm nhào lộn mãnh liệt.

Ầm ầm ầm!

Cửa đá địa cung bị người nào đó mở ra.

Là Dương Tử Hi đang đi đến.

Cô tựa như ăn trộm, bước chân cực kỳ uyển chuyển nhẹ nhàng, sợ quấy rầy đến người tu luyện trên hoa sen đen.

Cô nhanh chóng đi vào huyết trì, lấy ra một cái túi chứa đầy thiên tài địa bảo từ trong không gian giới đổ vào giữa huyết trì.

Sau khi quét sạch không gian giới, đổ mấy trăm túi, cô liền xoay người, tiếp tục uyển chuyển nhẹ nhàng, chuẩn bị rời khỏi địa cung.

Đúng lúc này, hoa sen ngừng chuyển động. Nam tử ngồi trên hoa sen đen nhìn sau lưng cô, khàn giọng hỏi: "Cô đợi một chút?"

Nghe vậy, Dương Tử Hi lập tức dừng bước, xoay người, quỳ rạp trên mặt đất: "Ám Dạ Thần Giáo hữu sứ yêu hỏa, tham kiến Ma Vương!"

"Đứng lên đi." Ma Vương nói.

"Tạ ơn Ma Vương!"

Lúc này Dương Tử Hi mới đứng lên, nhẹ giọng hỏi: "Ma Vương, ngài có chuyện gì phân phó?"

"Ha hả." Ma Vương cười: "Cô vừa trở về, bổn tọa nào có chuyện gì phân phó, bổn tọa muốn hỏi cô, sao lại suy yếu, bị thương như vậy?"

"Bẩm Ma Vương, loại thương tích này như bị giam cầm tu vi." Dương Tử Hi nói sự thật.

"Hả!" Ma Vương kinh ngạc: "Cô là thiên tài do một tay bổn tọa bồi dưỡng ra, không ai đánh lại, lại được bổn tọa ban thưởng hoa sen đen đoạt mệnh trong người, sao còn bị thương?"

"Là thế này Ma Vương."

Dương Tử Hi đem chuyện bị Diệp Thiên đánh lén kể ra hết.

"Thì ra là thế."

Ma Vương gật đầu, nói: "Lại đây để bổn tọa nhìn xem, người nọ giam cầm tu vi của cô như thế nào."

"Vâng, Ma Vương."

Dương Tử Hi bay lên hoa sen đen, quỳ gối trước mặt Ma Vương.

Ma Vương cầm chưởng ấn lên trên bụng nhỏ của cô.

Giây tiếp theo!

Tê!

Ma Vương hít hà một hơi, kinh ngạc nói: "Sao lại bị dấu ấn hàng ma giam cầm tu vi thế này, ma ấn này chỉ có tu sĩ ở thế giới vũ trụ trung ương ngân hà mới có, chẳng lẽ bọn họ đuổi giết đến tiên thổ?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.