Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 768: Nhận một dấu ấn hàng ma của tôi




Diệp Thiên nghe vậy thì nhìn lại theo Đóa Đóa chỉ, chỉ thấy bên vị trí tay phải, đột nhiên xuất hiện một nhóm áo bào đen.

Bọn họ có nam có nữ, hai mắt đỏ ngầu, trên người bốc lên khí đen cuồn cuộn, có đậm có nhạt.

Có lẽ vì gặp phải người trên không trung, bọn họ ngừng lại, giống như đang chờ Diệp Thiên bọn họ đi qua, bọn họ lại đi qua.

Mà Diệp Thiên bọn họ cũng ngừng lại.

Ánh mắt tất cả mọi người đều rơi vào trên người cô gái dẫn đầu kia.

Sắc mặt cô ta lạnh lùng, đôi mắt càng đỏ. Trên trán có một hoa văn ngọn lửa, giống như sắp nung đỏ, cực kỳ chướng mắt, cho người ta một loải ảo giác nhìn mà khiếp sợ.

Chẳng qua thân hình cô ta rất tuyệt vời, một thân áo giáp màu đen, chỉ bao gồm diện tích một phần ba, nhưng hất áo choàng lên ngược lại cũng chỉ có thể nhìn thấy xương quai xanh, bụng dưới, hai chân.

Nhưng dù vậy còn khiến người ta không nhịn được nhìn mà thèm nhỏ dãi.

Đặc biệt là Diệp Thiên, chỉ cảm thấy vóc dáng Dương Tử Hi dường như nảy nở hơn trước kia rất nhiều, ít ra đầy đặn hơn trước đó.

Không sai, chính là Dương Tử Hi.

Cái bớt màu tím trên xương quai xanh kia, ký ức của Diệp Thiên vẫn còn mới mẻ, không giả được.

Còn có cái rốn giống như Dương Tử Hi, cũng lõm vào như thế.

Tóm lại chắc canh có thể xác định trăm phầm trăm ma nữ trước mắt này chính là Dương Tử Hi, không còn nghi ngờ chút nào.

“Tử Hi, còn nhớ rõ tôi không?”

Diệp Thiên nhếch miêng cười một tiếng, vẫy tay với cô ta.

Nhưng không ngờ anh mặt nóng dán mông lạnh.

Chỉ thấy sắc mặt Dương Tử Hi lạnh lẽo, đạm mạc nói: “Chớ lôi kéo làm quen với bản sứ, cút đi, nếu không giết không tha.”

Dứt lời, cô ta giơ cánh tay ngọc lên gọi ra một thanh ma kiếm chỉ vào Diệp Thiên.

“Ơ hay!”

Diệp Thiên buồn bực: “Người phụ nữ này, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, ma chướng bên trong cũng quên luôn tôi là ai.”

“Còn nhớ rõ năm đó ở Thiên Hoang, tôi tự phế tu vi giúp cô tăng tu vi không? Còn nhớ rõ ở Hang Vạn Yêu, tôi truyền tháthnh kiếm quyết Tinh Không cho cô không? Còn nhớ rõ trong thiên phòng phủ thành chủ của thành Thiên Tuyết kia, tôi thăm dò đến cùng, dùng một ngày cô và tôi đều trở thành Nguyên Anh không? Còn nhớ rõ…”

“Ai thăm dò đến cùng với anh trong thiên phòng, xem kiếm.”

Dương Tử Hi chỉ cảm thấy mình bị người đàn ông xa lạ đùa giỡn, lúc này sắc mặt giận dữ, gio cao ma kiếm chém ra một đạo kiêm khí về phía Diệp Thiên.

“Ma nữ, chớ vô lễ.”

Trương Diên Niên khẽ quất một tiếng, đánh ra một quyền, đánh ra kiếm khí gào thét mà đến.

“Người Hắc Phong Vực đây là muốn đối địch với Ám Dạ Thần Giáo sao?”

Đôi mắt âm u lạnh lẽo của Dương Tử Hi nhìn chằm chăm vào trên người Trương Diên Niên.

“Tôi…”

Trương Diên Niên có hơi sợ hãi, lúc này ném qua ánh mắt cầu cứu với Diệp Thiên.

Anh không muốn đối địch với Ám Dạ Thần Giáo, đánh vỡ cục diện thái bình của Hắc Phong Vực, sợ vì kết thù với Ám Dạ Thần Giáo mà khiến Hắc Phong Vực vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh.

“Hắc Phong Vực có Đế Tôn Bắc Minh che chở, các người dám lỗ mãng?”

Diệp Thiên hù dọa nói, thầm nghĩ thăm dò phản ứng của đối phương một chút.

Quả nhiên có hiệu quả.

Ngay lập tức thấy cơ thể một đám người áo chấn động, hai mặt nhìn nhau, tỏ ra vẻ khiếp đảm.

“Hừ.”

Nhưng Dương Tử Hi rất nhanh khẽ nói: “Tiên Đế Bắc Minh là thần tối cao của Ám Dạ Thần Giáo chúng tôi, Hắc Phong Vực các người có ông ta che chở, Ám Dạ Thần Giáo chúng tôi cũng có ông ta che chở.”

“Ngàn năm qua, Ám Dạ Thần Giáo chúng tôi và Hắc Phong Vực các người nước giếng không phạm nước sông, cũng bởi vì tín ngưỡng của chúng tôi nhất tề.”

“Nhưng các người không nên đắc tội Ám Dạ Thần Giáo chúng tôi, tôi không ngại giết các người ở đường núi hoang dã này, Tiên Đế Bắc Minh không nhìn thấy.”

“Ai nói Tiên Đế Bắc Minh không nhìn thấy.”

Diệp Thiên khẽ quát một tiếng, vỗ ngực mình, ngạo nghễ nói: “Chính là bản tọa, ma vương gọi các ngươi ra quỳ xuống nghênh đón bản tọa, bản tọa ngược lái muốn xem xem ông ta rốt cuộc là phần tử xấu nào của bản tọa.”

Lời vừa nói ra, đám người Dương Tử Hi sửng sốt.

“Phụt…”

Giang Ánh Tuyết lại không nhịn được phụt cười.

Má ơi, miệng người này thật khiếm nhã, lừa dối đám người từng câu lại từng câu một, quá đáng yêu.

Kết quả nụ cười này của cô ta khiến sắc mặt đám người Dương Tử Hi đột nhiên lạnh lẽo.

“Anh lại dám giả mạo Tiên Đế Bắc Minh, quả thực đáng chết.”

Dương Tử Hi tức giận nói, nâng một ngón tay lên đọc khẩu quyết, hoa văn ngọn lửa giữa hai đầu lông mày lập tức phun ra một ngọn lửa ma màu lam, đốt cháy Diệp Thiên.

“Còn dám phóng hỏa tôi, lá gan rất lớn.”

Diệp Thiên cười nhạo, đôi mắt chớp một cái, hai đạo lửa trời bừng cháy giống như bánh quẩy quấn thành một đầu, đón lấy ngọn lửa ma.

Một chính một tà hai ngọn lửa màu sắc khác nhau vút lên trời rồi va chạm.

Rõ ràng tà không ép được chính.

Chỉ thấy lửa trời cháy rực trong khoảnh khắc cắn nuốt lửa ma, hóa thành biển lửa đầy trời, cắn nuốt một đám ma giáo đồ trong đó.

“Cha, có làm phỏng chị áo tím không.”

Trái tim Đóa Đóa đập mạnh, rất lo lắng nói.

“Không đâu Đóa Đóa, ma khí chị áo tím của con quá nặng, không đốt chết.” Diệp Thiên nói.

Quả nhiên…

Anh vừa dứt lời đã thấy Dương Tử Hi bay lên trên biển lửa.

Cô ta vốn định một kiếm chặt xuống cái đầu chó của Diệp Thiên, nhưng thấy thuộc hạ của mình giãy dụa trong biển lửa bèn tiện tay quăng ma kiếm trong tay lên, ngón tay bấm một khẩu quyết kỳ quái.

Sau đó liền thấy lửa ma lăn lộn trên người cô ta, sau lưng cô ta hiện ra một con quái vật đầu trâu thân người to lớn.

Chỉ thấy quái vật kia há to miệng rộng, biển lửa như nước bị nó hút vào trong miệng.

“Ma pháp thật mạnh.”

Diệp Thiên không khỏi sợ hãi thán phục.

Anh liếc một chút có thể nhìn ra ma pháp này đến từ thế giới thiên hà của trung tâm vũ trụ, tên là “Thôn Thiên Thần Ma Quyết”.

Là một loại ma công vô cùng bá đạo, tu luyện ma công này, tu vi thấp, thần thức không đủ lớn mạnh sẽ đánh mất bản thân, biến thành ma vật.

Nếu tu vi cao, thần thức đủ lớn mạnh, mặc dù hóa thành ma nhưng tư duy sẽ không đắm chìm.

Rất hiển nhiên Dương Tử Hi tu luyện ma công này, bởi vì tu vi và thần thức không đủ ớn mạnh, cho nên hoàn toàn hóa thành ma, đánh mất bản thân, biến thành ma vật từ đầu đến đuôi.

Mà Ám Dạ Thần Giáo lại có thể lấy Tiên Đế Bắc Minh làm tín ngưỡng, anh không khó đoán được Ám Dạ Ma Vương còn chưa hoàn toàn bị chiếm, ít ra trước khi thành ma ý thức vẫn còn.

“Vậy rốt cuộc là ai?”

Diệp Thiên cũng không hiểu rõ, thuộc hạ của anh ngàn ngàn vạn đều không hề báo tên, thật sự không đoán ra được.

Mà lúc này Dương Tử Hi đã dùng ma pháp cắn nuốt toàn bộ lửa trời.

Mặc dù bị bỏng không ít, nhưng cũng không đốt chết cái nào, có thể thấy được từng kẻ ma giáo đồ này cũng không đơn giản.

“Xúc phạm Ám Dạ Thần Giáo tôi ắt phải chết.”

Giải cứu thuộc hạ xong, Dương Tử Hi không hề trì hoãn giây nào, tay vừa nhấc, ma kiếm tới tay, thúc giục ma pháp, ma kiếm và ma thân cũng tăng vọt mấy ngàn trượng.

Sau đó cô ta giơ cao ma kiếm chém tới đầu Diệp Thiên.

“Ma nữ, đừng hung hăng ngang ngược.”

Trương Diên Niên cũng là kẻ tài cao, gan lớn, cũng không e ngại Dương Tử Hi, bay lên từ trên vật cưỡi, lấy ra pháp thân hai ngàn bốn trăm trượng, hơn nữa cũng gọi một thanh kim giản thần binh tiên phẩm, quét ngang ra ngoài, cùng kiếm của Dương Tử Hi va vào nhau thành hình chữ thập.

Keng!

Một tiếng giòn vang trầm bổng vang, đất trời cũng chấn động theo.

Trương Diên Niên không hổ là bá chủ Hắc Phong Vực, chỉ một chiếu đã lấy thực lực tuyệt đối nghiền ép, đẩy Dương Tử Hi bay ra xa vài chục bước.

Mà Trương Diên Niên bất động như núi.

Điều này khiến Dương Tử Hi rất tức giận, lửa ma trên người tăng vọt mấy phần, cô ta hét lớn một tiếng: “Giết cho tôi.”

Trong khoảnh khắc, mấy chục ma giáo đồ kêu gào, giết tới Diệp Thiên bên này, Dương Tử Hi thì bay về phía Trương Diên Niên.

“Ông Chu, bảo vệ thầy Diệp cho tốt.”

Trương Diên Niên hét một tiếng, đỡ đòn của Dương Tử Hi.

Chu Thiên Hạc cũng là một vị Chân Tiên, hợp đạo tiểu thành, thực lực không thể kém hơn Diệp Thiên, lúc này lấy ra pháp thân hai ngàn bốn trăm trợng, gọi ra một thanh đại đao tiên phẩm, đánh thẳng về phía đám giáo đồ ma giáo.

Những ma giáo đồ này kém hơn Dương Tử Hi rất nhiều, dưới sự chặt chém điên cuồng của Chu Thiên Hạc, từng kẻ đều bị chém chết.

Nhưng…

Nhưng sức sống của ma giáo đồ này vô cùng mạnh mẽ.

Bị chém thành hai khúc chỉ là công phu trong chớp mắt, dưới tác dụng của ma khí đã hợp lại thành một, mặc dù không đánh lại Chu Thiên Hạc nhưng Chu Thiên Hạ cũng không đánh chết bọn họ.

“Ba, chị áo tìm và thuộc hạ của chị ấy thật lợi hại.”

Đóa Đóa không nhịn được nói.

“Kẻ sĩ ba ngày không gặp lau mắt mà nhìn, chị áo tím của con thành ma, bây giờ còn mạnh hơn ba.” Diệp Thiên nói.

“Vậy lúc ba thành ma thì ba mạnh hay chị áo tím mạnh?” Đóa Đóa tò mò hỏi.

“Ba mạnh chứ.” Diệp Thiên cời nói: “Khi đó ba là thiên địa chân ma đấy, chị áo tím của con tu luyện ma công biến thành ma, không cùng cấp bậc, ba khi đó có thể treo chị ám tím bây giờ của con lên đánh.”

“Vậy bây giờ ba không phải là ma. Không đánh lại chị áo tím, có phải không thể để chị áo tím biến về chị áo tím trước kia không?” Đóa Đóa hỏi, rất trông ngóng chị ám tím trong nóng ngoài lạnh trước kia.

Diệp Thiên sờ đầu nhỏ của cô bé, cười nói: “Ba có cách, chị áo tím của con không đánh lại ông Trương, cha đang chờ thời cơ. Chờ thời cơ đến, ba cho chị áo tím của con một dấu ấn hàng ma, đánh cô ta bị thương, sau đó trói cô ta về nhà, lấy thuốc cho cô ta uống, sớm chiều có thể trừ bỏ ma khí trên người cô ta, biến cô trở lại như xưa.”

“Quá tốt rồi.”

Đóa Đóa mừng rỡ không thôi, nói: “Vậy cha tranh thủ thời gian nhìn kỹ một chút, tìm được thời cơ thì cho chị áo tím một dấu ấn hàng ma, chẳng qua nên nắm chắc tốc độ, đừng đánh chết chị áo tím.”

“Đó là đương nhiên.”

Diệp Thiên nhếch miệng cười một tiếng, nhằm chằm chằm Trương Diên Niên đại chiến với Dương Tử Hi.

Không biết qua bao lâu, Kim Giản của Trương Diên Niên hung hăng đáng xuống, Dương Tử Hi giơ kiếm lên đỡ trên đỉnh đầu, bởi vì thực lực yếu hơn Trương Diên Niên, kiếm trong tay cô ta dần bị hạ thấp xuống.

Diệp Thiên thấy thời cơ sắp đến.

Bởi vì Dương Tử Hi ngửa đầu, lực chú ý đều bị Kim Giản của Trương Diên Niên đè ép xuống hấp dẫn.

“Đóa Đóa, xem ba.”

Diệp Thiên nói một tiếng, hóa thành một tia sáng vọt về phía Dương Tử Hi, đồng thời lấy ra pháp thân sáu trăm sáu mươi trượng, hai tay bóp một dấu ấn hàng ma, thừa dịp Dương Tử Hi chưa sẵn sàng, hung hăng đánh tới cái bụng dưới bằng phẳng mà gợi cảm của Dương Tử Hi.

“Nhận một dấu ấn hàng ma của tôi đi.”

Oanh.

Một tiếng vang thật lớn ầm vang.

Ngay sau đó.

“A!”

Dương Tử Hi như gặp phải cự thú hồng hoang va chạm, giống như diều đứt day bay ra ngoài, rồi đập lên đỉnh núi cao mấy trăm ngàn mét, cuối cùng ngừng lại ở một ngọn núi.

“Hữu sứ đại nhân.”

Các giáo đồ ma giáo hét lên một tiếng, cũng không dây dưa với Chu Thiên Hạc nữa, từng tên hóa thành một làn khói đen, vọt về phía Dương Tử Hi.

Ha ha, thầy Diệp, may mà có, một chưởng đã đánh bay ma nữ kia, xem ra uy phong của ngài vẫn còn mà.”

Trương Diên Niên cười to nói.

“Ông cho rằng tôi trở thành lính mới à.”

Hai mắt Diệp Thiên đảo một cái, ngồi lại lên lưng thú cõng, hô một tiếng: “Đi, theo tôi đi trói ma nữ kia.”

Nói xong, hai chân anh kẹp thú cõng, vật cưỡi lập tức vọt về phía Dương Tử Hi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.