Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 767: Ba nhìn kìa, đó là chị áo tím!




Diệp Thiên vừa mới dứt lời thì cơ thể Lý Hồng Cương chấn động mạnh chỉ vào Diệp Thiên nhảy dựng lên: “Anh ngậm máu phun người!”

“Đúng vậy! Anh ngậm máu phun người!”

“Anh ngậm máu phun người!”

“Anh ngậm máu phun người!”

Mỗi một người trong nhà họ Lý và Thiên Quân thế gia đều nhảy ra ngoài chỉ vào Diệp Thiên phẫn nộ kêu lên.

Lý Hồng Cương vội vàng giải thích với Trương Diên Niên: “Bá chủ đừng nghe anh ta nói bậy, anh ta không hài lòng việc nhà họ Lý chúng tôi không cho anh ta tham gia đại hội đan đấu nên bây giờ trả thù nhà họ Lý của chúng tôi, bá chủ sáng suốt uy phong tuyệt đối đừng tin vào lời gièm pha của anh ta!”

“Đúng vậy bá chủ, tuyệt đối đừng tin vào lời gièm pha của anh ta!”

Người của Thiên Quân thế gia cũng đều cầu xin với vẻ mặt đau khổ.

Trương Diên Niên hết sức kinh hãi nhìn về phía Diệp Thiên, không dám tin hỏi: “Thầy Diệp thầy nói thật sao, họ thống nhất dùng dược liệu hỏng để luyện đan muốn lừa đảo phủ bá chủ của tôi thanh toán một khoản lớn sao?”

Diệp Thiên gật đầu nói: “Những người của Thiên Quân thế gia toàn dùng mấy trăm Thiên Tinh Thạch giá rẻ để luyện đan, tổng cộng lại lên đến một trăm nghìn Thiên Tinh Thạch, mà tộc trưởng của nhà họ Lý lại nói bị những Thiên Quân thế gia này lấy miễn phí thuốc của mười hai mươi tỷ Thiên Tinh Thạch, tôi luyện đan đã tiêu hao của họ năm mươi sáu mươi tỷ, họ nói cộng lại phải thanh toán bảy mươi tám mươi tỷ. Sợ phủ bá chủ không thanh toán cho nên tôi lấy luyện đan của họ, họ rơi vào đường cùng nên đành phải đưa tiên dược luyện đan cho tôi.”

“Ngoài ra chân thế hệ sau của nhà họ Lý cũng không phải bị nhà họ Lý đánh gãy mà là bị tôi thu vào đan lô để luyện đoạn, từ đầu đến cuối họ chưa từng mắng chửi thế hệ sau của nhà họ một câu nào, trái lại gây khó dễ cho tôi và tuyên bố muốn giết tôi.”

“Không tin anh có thể hỏi mọi người đang vây xem ở đây đi.”

Nói đến đây Diệp Thiên không quên nói với mọi người đang vây xem ở đây: “Mọi người ăn ngay nói thật, không phải người nhà họ Lý đã nói nếu như mọi người ngậm chặt miệng thì sẽ cho mỗi người một trăm nghìn sao, vậy mọi người mở miệng nói rõ thì tôi sẽ cho mỗi người một triệu.”

“Hơn nữa tôi lấy thân phận là thầy của bá chủ cam đoan với mọi người, nếu như sau khi mọi người nói rõ có một người trong số mọi người chết thì phủ bá chủ sẽ tiêu diệt nhà họ Lý, vì vậy hoàn toàn không cần lo lắng sẽ bị nhà họ Lý trả thù.”

Anh vừa mới dứt lời thì tim của những người vây xem lập tức đập thình thịch nhao nhao muốn thử.

Đúng lúc này không biết ai kêu lên: “Nói thật mà có thể kiếm được một triệu thì sao lại không nói chứ, hơn nữa tôi cũng tin tưởng thầy của bá chủ có thể luyện ra được đan dược loại trừ ma chướng thì khẳng định bá chủ sẽ nghe theo, lúc này nếu như không tố cáo nhà họ Lý thì còn đợi đến khi nào chứ!”

Người đó vừa mới dứt lời thì cả hiện trường đều sôi trào.

“Bá chủ, tất cả những lời thầy của ngài nói đều là thật sao, chúng tôi tận mắt nhìn thấy những Thiên Quân thế gia kia dùng đan dược giá rẻ để luyện đan.”

“Chúng tôi đều nghe thấy tộc trưởng Lý đã nói Thiên Quân thế gia luyện đan đã tiêu hao hết mười hai mươi tỷ của họ.”

“Chân của cậu chủ nhà họ Lý thực sự bị thầy của ngài đánh gãy, nhà họ Lý không những không động tới cậu chủ nhà họ Lý còn không mắng một câu nào, trái lại muốn giết thầy của ngài.”

“......”

Nghe thấy những lời nói thật ùn ùn kéo đến sắc mặt của người nhà họ Lý ngưng trọng và hoảng sợ đến cực điểm, người của Thiên Quân thế gia cũng lo lắng giống như kiến bò trên chảo nóng.

Lúc này Diệp Thiên lại cho nhà họ Lý một liều thuốc mạnh: “Những người của Thiên Quân thế gia nói thật thì tôi có thể để bá chủ không xử phạt các người, các người chỉ cần cho những người vây xem mỗi người một triệu Thiên Tinh Thạch xem như tiền thanh toán là được rồi, nếu như còn u mê không tỉnh ngộ có quan hệ thân thiết với nhà họ Lý vậy thì tôi có thể để bá chủ đuổi các người ra khỏi Hắc Phong Vực, sung quân đến khu vực bị tai họa ma quỷ nghiêm trọng nhất.”

Dứt lời!

Lúc này có gia chủ của Thiên Quân thế gia nhảy ra ngoài giơ hai tay quát lớn: “Bá chủ! Tôi nói thật! Tất cả những lời thầy của ngài nói đều là thật, bốn mươi Thiên Quân thế gia chúng tôi sử dụng dược liệu để luyện đan đều là những dược liệu đã được nhà họ Lý chuẩn bị xong từ trước có giá trị chưa tới năm trăm, tổng giá trị chưa tới hai mươi nghìn, mà phương thuốc nhà họ Lý đưa cho chúng tôi mỗi người phải bỏ ra bốn tới năm trăm triệu, bốn mươi phương thuốc cộng lại có giá trị hai mươi tỷ, đợi đến khi đại hội đan đấu kết thúc nhà họ Lý sẽ lấy những phương thuốc này đi tìm phủ bá chủ để thanh toán.”

“Tộc trưởng Lý nói dù sao cả Tiên Thổ cũng không có ai có thể luyện ra đan dược trừ ma chướng nên chúng tôi khẳng định cũng sẽ không luyện ra, tốt hơn hết là đừng lãng phí tiên dược chỉ tạo cảnh tượng cho người ta xem để lừa đảo một khoản thanh toán lớn rồi mọi người phân chia lợi ích thì thực tế hơn.”

“Bá chủ, tôi nói thật, những lời mà tộc trưởng Vương nói đều là thật!”

“Tôi cũng nói thật!”

“Tôi cũng nói thật!”

Tất cả người của Thiên Quân thế gia đều giơ hai tay lên tỏ rõ thái độ của bản thân.

Cơ thể đám người của nhà họ Lý lập tức trở nên mềm nhũn, tất cả đều co quắp quỳ gối la lên giống như cha mẹ chết: “Bá chủ, chúng tôi sai rồi.”

“Hừ!”

Cơn tức của Trương Diên Niên cao ngất nổi trận lôi đình quát: “Nhà họ Lý các người thật sự là to gan lớn mật, dám lừa dối dùng thuốc giá rẻ có giá trị chưa được hai mươi nghìn tăng lên gấp một trăm nghìn lần để lừa đảo khoản thanh toán hai mươi tỷ từ phủ bá chủ, tăng lên gấp một trăm nghìn lần đấy!”

“Lương tâm của các người bị chó ăn rồi sao? Sao có thể làm chuyện thâm hiểm độc địa như vậy chứ, các người có còn là người nữa hay không?”

“Nếu như không phải người thì bản tọa sẽ để cho tất cả các người trở thành quỷ!”

“Bá chủ, chúng tôi biết sai rồi, thật sự biết sai rồi!”

Lý Hồng Cương bị dọa đến nỗi mất hồn mất vía, đột nhiên có một vầng sáng lóe lên rồi chỉ vào Lý Tuấn Thạc nói lớn: “Bá chủ, tất cả đều do thằng súc sinh này cho tôi phương pháp kia. Tôi sẽ giết nó để trút giận cho bá chủ.”

“Ông nội, cháu…”

Lý Tuấn Thạc đang muốn nói gì đó.

Một luồng năng lượng đánh vào trên người Lý Tuấn Thạc, ngay lập tức đánh Lý Tuấn Thạc trở thành một vũng máu.

Cho đến lúc chết Lý Tuấn Thạc không ngờ cuối cùng bản thân sẽ trở thành người chịu tội thay chết dưới tay ông nội của mình.

“Bá chủ, tôi đã giết cái thằng súc sinh này rồi, xin ngài hãy tha cho nhà họ Lý chúng tôi, ngài phạt tiền hay gì cũng được xin ngài đừng tiêu diệt nhà họ Lý chúng tôi, van xin ngài!”

Lý Hồng Cương không ngừng đập đầu.

Nhưng mà Trương Diên Niên không vì vậy mà hả giận, khẽ nói: “Đừng tưởng rằng chỉ cần giết một người chịu tội thay thì có thể che đậy mắt thần của bản tọa, ông quá xem thường bản tọa rồi!”

“Người có lòng dạ đen tối giống như ông vì trốn thoát tội mà có thể giết chết cả cháu của mình thì hoàn toàn không xứng được sống trên cõi đời này!”

Dứt lời Trương Diên Niên đưa tay đập xuống dưới.

“Bá chủ, đừng!”

Lý Hồng Cương vừa mới dứt lời.

Bùm!

Một chưởng rắn chắc của Trương Diên Niên đập vào trên trán ông ta, ngay lập tức đánh Lý Hồng Cương hóa thành một vũng máu.

Cả hiện trường sợ hãi.

Tất cả mọi người câm như hến.

Tất cả đều thầm nói ở trong lòng sau này không được làm bất cứ chuyện gì lừa đảo bá chủ.

Lý Hồng Cương chính là vết xe đổ!

“Lý Xương Thọ!” Lúc này Trương Diên Niên nhìn về phía thái tổ của nhà họ Lý quát to.

“Bá chủ, có tôi đây.”

Lý Xương Thọ run như cầy sấy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng như mưa như trút nước.

“Bản tọa nghe nói ông ra tay đánh thầy của bản tọa, có việc này hay không?” Trương Diên Niên giận dữ hỏi.

“Thưa bá chủ có việc này.” Lý Xương Thọ run giọng trả lời, không dám lừa gạt Trương Diên Niên nữa.

“Vậy còn không mau nhận lỗi với thầy của bản tọa!”

“Vâng vâng vâng!”

Lý Xương Thọ dịch đầu gối quay mặt về phía Diệp Thiên đập đầu xuống: “Diệp thái sư, tiểu Tiên có mắt không tròng nên đã xúc phạm tới thái sư, xin thái sư hãy tha tội!”

“Cái tay nào đánh tôi thì tự mình tháo xuống, việc này xem như kết thúc.” Diệp Thiên nói.

Lý Xương Thọ giống như được đại xá, thậm chí liên tục nói vâng rồi không chút do dự vặn tay phải của mình vứt sang một bên sau đó bị một đấm của Diệp Thiên ép thành bột phấn.

“Đứng dậy đi.”

Lúc này Trương Diên Niên mới hết giận nhưng vẫn không quên nói: “Chọn một người chủ có tài có đức cho nhà họ Lý, trong vòng ba ngày phải đưa hai mươi tỷ đến phủ bá chủ, sau này nếu như còn xảy ra những chuyện tương tự như vậy thì chắc canh sẽ tịch thu nhà họ Lý!”

“Vâng thưa bá chủ!”

Lý Xương Thọ nào dám không nghe theo.

“Cút đi.”

Trương Diên Niên xua tay Lý Xương Thọ dẫn theo người nhà họ Lý rời đi giống như trốn chạy vậy.

“Còn các người cho mấy chục nghìn người vây xem mỗi người một triệu, nếu như bỏ lỡ một người không cho thì sẽ hỏi tội các người!”

Trương Diên Niên nghiêm khắc cảnh cáo những người của Thiên Quân thế gia.

“Vâng thưa bá chủ!”

Người của Thiên Quân thế gia không có ai dám không nghe theo, mỗi người bỏ ra một hai trăm triệu đã có thể giải quyết mọi chuyện nên cũng không phải chuyện gì to tát, so với nhà họ Lý quả thực không đáng nhắc tới.

“Ha ha!”

Lúc này Trương Diên Niên cởi mở cười nói: “Thầy Diệp, cho tiểu sư muội tới phủ bá chủ của tôi ở trong thành Hắc Phong được không?”

“Được!”

Đóa Đóa gật đầu vỗ tay nói.

Diệp Thiên thấy cô bé vui vẻ như vậy cảm thấy dẫn cô bé đi tới phủ bá chủ để chơi đùa cũng được.

Kết quả anh nói với Giang Ánh Tuyết: “Hai chị em quay về đi, từ hôm nay trở đi ở trong thành Phong Nguyệt thành chỉ sợ không có ai dám trêu chọc hai chị em nữa.”

“Tất cả đã nghe thấy chưa, sau này ai dám trêu chọc hai chị họ thì chính là trêu chọc thầy của tôi cũng tương đương với việc trêu chọc tôi!” Trương Diên Niên liếc nhìn toàn trường nói.

“Chúng tôi đã biết thưa bá chủ!”

Tất cả mọi người đều gật đầu.

Giang Thừa nghiệp mừng như điên chỉ cảm thấy muốn chống lại trời vùng dậy.

Nhưng Giang Ánh Tuyết không vì vậy mà cảm thấy vui mừng, kéo cánh tay Đóa Đóa nói: “Tôi muốn ở bên cạnh Đóa Đóa, tôi thích cô em gái Đóa Đóa này.”

Giang Ánh Tuyết không thể nói muốn ở bên cạnh Diệp Thiên và thích Diệp Thiên.

“Nhưng mà chị Ánh Tuyết em muốn đi tìm chị áo tím với ba nên có thể sẽ rất nguy hiểm.” Đóa Đóa nói.

“Vậy chị sẽ đi cùng với mọi người, chị không sợ đâu!” Giang Ánh Tuyết nhếch miệng nói.

Đóa Đóa cười hì hì rồi nhìn về phía Diệp Thiên: “Ba, vậy để chị Ánh Tuyết đi cùng nhé, con cũng thích chơi đùa với chị Ánh Tuyết.”

Sao Diệp Thiên có thể không biết ý đồ của Giang Ánh Tuyết chứ, nhưng Đóa Đóa đã nói như vậy nên anh cũng chỉ có thể đồng ý.

Kết quả Diệp Thiên nhận được phần thưởng lớn từ đại hội đan đấu rồi đi Thiên Tế Đường để lấy một số nguyên liệu luyện chế của thuốc Lục Trọng Đạo Thể đan.

Nhưng mà còn thiếu năm vị thuốc, sau khi hỏi Trương Diên Niên mới biết được phủ bá chủ có hai vị thuốc.

Thế là Diệp Thiên, Đóa Đóa, Giang Ánh Tuyết, cưỡi một con thú cưỡi, Trương Diên Niên và Chu Thiên Hạc cưỡi một con bay về phía thành Hắc Phong.

Bay khoảng hai trăm nghìn dặm.

Đột nhiên có một đám người mặc áo đen xuất hiện ở bên phía tay phải của đám người Diệp Thiên chuẩn bị đi về phía bên trái của họ.

Đóa Đóa mắt sắc lập tức kêu lên: “Ba nhìn kìa! Đó là chị gái áo tím!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.