Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 765: Hãy gọi ta là Thầy Diệp!




"Diệp Thiên, mau quỳ xuống!"

Nhưng nhìn thấy bá chủ từng bước tiến tới, trái tim của Giang Ánh Tuyết kinh sợ như muốn vỡ tung, đẩy Diệp Thiên ra giục anh ta quỳ xuống.

Cô ấy không thể không thừa nhận Diệp Thiên rất lợi hại. Đối đầu với thái tổ nhà họ Lý vẫn có thể giữ thế bất bại.

Tuy nhiên, so với bá chủ, cô cho rằng dù là Diệp Thiên hay thái tổ nhà họ Lý đều cách biệt quá lớn.

Bá chủ đã là bá chủ của Hắc Phong Vực trong mười năm liên tục. Thực lực đáng sợ vô biên, đứng thứ ba trong 12 vị bá chủ của cả Tiên Thổ.

Còn thực lực của Diệp Thiên chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân với thái tổ nhà họ Lý, sao có thể là đối thủ của bá chủ?

Cô tin chắc rằng nếu Diệp Thiên còn không quỳ xuống, chọc giận đến bá chủ, đến lúc đó chỉ cần bá chủ đánh xuống một chưởng, tuyệt đối có thể đánh chết Diệp Thiên.

"Em tìm một nơi để tâm trạng bình tĩnh lại trước đã, giục anh quỳ xuống để làm gì. Anh cũng cần giữ thể diện, có được chưa?" Diệp Thiên hất tay cô ra, nói.

"Anh..." Giang Ánh Tuyết sắp tức giận đến phát khóc: "Thể diện có dùng làm mạng người được không? Vì thể diện mà mất mạng, anh cảm thấy rất đáng sao?"

"Ha ha ha!!!"

Những người xung quanh nghe thấy, không thể nhịn được cười.

Mà lúc này, bá chủ đã dừng lại trước mặt Diệp Thiên.

Nhìn thấy tình hình trước mắt, Giang Ánh Tuyết quỳ phịch xuống đất, dập đầu nói: "Bá chủ, người bạn này của tôi đầu óc có vấn đề, người tuyệt đối đừng để bụng lời anh ta nói càn, cầu xin người tha thứ cho đại tội bất kính của hắn..."

“Cái rắm!” Lý Tuấn Thạc không khỏi kêu lên: “Anh ta kiện cáo nhà họ Lý, lại còn có thể phá giải khẩu quyết truyền âm của bá chủ. Loại người này là người có vấn đề về đầu óc sao?

"Rõ ràng là anh ta không để bá chủ vào mắt. Dù cô có cầu cạnh giúp anh ta thế nào, cũng không thể che đậy sự thật anh ta là một người bình thường điên cuồng ngạo mạn!"

"Bá chủ! Tuyệt đối không thể tha thứ cho hắn!"

"Bá chủ! Tuyệt đối không thể tha thứ cho hắn!"

"Bá chủ! Tuyệt đối không thể tha thứ cho hắn!"

Từng người của Thiên Quân thế gia hô lớn ầm ĩ, mong muốn được thấy Diệp Thiên bị đánh chết.

Lúc này, bá chủ xua xua tay: "Tất cả hãy lùi về sau thật xa cho tôi."

Vừa dứt lời, nhà họ Lý và tất cả các thành viên của Thiên Quân thế gia đều vui mừng khôn xiết.

"Bá chủ sắp động thủ rồi, mọi người nhanh lùi lại thật xa đi, kẻo bị uy lực từ một chưởng của bá chủ chấn động đến chết, mau lui về phía sau xa ra!"

Người của nhà họ Lý vừa lùi ra sau, Lý Hồng Cương vừa la lớn.

Nghe vậy, những người xung quanh không dám ở lại quá một giây, tất cả đều vội vàng lui ra ngoài, chỉ sợ không tránh kịp.

Đùa à, bá chủ chính là chân tiên hợp đạo đại thành, sức mạnh của một chưởng có thể hủy diệt trời đất, ai dám không tránh xa, lỡ như bị dư chấn quét qua, không chết thì cũng mất nửa cái mạng.

Ngay sau đó, trong vòng một trăm dặm, chỉ còn lại mấy người Diệp Thiên và bá chủ, còn có thủ lĩnh bảo vệ của bá chủ.

"Chị, chúng ta cũng mau tránh ra đi."

Giang Thừa Nghiệp sợ hãi, kéo Giang Ánh Tuyết ra khuyên nhủ.

"Muốn đi thì tự mình đi đi."

Giang Ánh Tuyết hất Giang Thừa Nghiệp ra, tức giận nói với Diệp Thiên: "Anh muốn chết, em cùng chết với anh!"

“Ai nói anh muốn chết chứ?” Diệp Thiên trợn tròn mắt.

"Anh không muốn chết, tại sao khi nhìn thấy bá chủ lại không quỳ xuống? Đây không phải là tìm đến cái chết sao?" Giang Ánh Tuyết rất tức giận, người cứng đầu cũng gặp nhiều rồi, nhưng chưa từng gặp ai cứng đầu như thế này.

"Em hỏi ông ta đi, anh có cần phải quỳ trước ông ta không?"

Diệp Thiên chỉ vào bá chủ.

Giang Ánh Tuyết nghe xong, gần như ngất xỉu tại chỗ.

Nhưng không ngờ!

Chính vào lúc này, bá chủ cười ha ha nói: "Cô gái nhỏ, anh ta nói không sai. Có lẽ tôi không chịu được một quỳ của anh ta đâu, thế nên cô đừng bắt anh ta quỳ trước mặt tôi. Không cẩn thận lại làm tổn thọ tôi đó."

Cái gì!

Giang Ánh Tuyết căn bản không thể tin vào tai mình nữa.

Lời này là do bá chủ nói ra sao?

Trời ơi! Làm sao có thể như thế được?

“Đã nghe thấy chưa?” Diệp Thiên đẩy đẩy Giang Ánh Tuyết.

Giang Ánh Tuyết lúc này mới yếu ớt nói: "Bá chủ, lời người nói là thật sao?"

Bá chủ gật đầu nói: "Mọi người cứ lui về phía thống lĩnh Chu trước đi, tôi có chuyện muốn hỏi anh ta. Cứ yên tâm, ta sẽ không làm gì anh ta đâu."

Nghe đến đó, Giang Ánh Tuyết chỉ cảm thấy thật sự không thể tin nổi.

Đơn giản là không dám tin tất cả những điều này là sự thật!

"Chị Ánh Tuyết, chúng ta hãy lui sang một bên trước đi. Đừng quấy rầy bá chủ và ba em nói chuyện."

Đóa Đóa lúc này mới mỉm cười hi hi, kéo Giang Ánh Tuyết đi và nói.

Giang Ánh Tuyết lúc này mới hạ thấp cảnh giác một chút, đi được vài bước lại quay đầu nhìn, đi về phía Chu Thiên Hạc.

Lúc này, nhà họ Lý và người của Thiên Quân thế gia đã lui về phía xa nhìn thấy thế, đều mỉm cười đắc thắng.

"Nhìn thấy gì chưa? Bá chủ sắp ra tay rồi đấy."

"Bá chủ vẫn rất yêu thương dân chúng, chỉ giết một mình Diệp Thiên kiêu ngạo độc đoán, không hề muốn liên lụy đến người khác. Ngay cả con gái của Diệp Thiên cũng đồng ý tha cho. Có bá chủ tốt như vậy là phúc của Hắc Phong Vực chúng ta!"

"Mọi người nói, Diệp Thiên kia có thể chịu được một chưởng của bá chủ không?"

"Chắc chắn là không chịu được rồi, bá chủ lợi hại như vậy, chỉ cần đánh xuống một chưởng, tu sĩ hợp đạo tiểu thành trở xuống đều sẽ bị nghiền nát cả thân xác và thần hồn!"

"......"

Một đám người lần lượt sôi nổi bàn tán, nét mặt ai ai cũng hiên rõ vẻ đắc ý.

Đặc biệt là Lý Tuấn Thạc, vui mừng đến mức sắp khóc đến nơi: "Ông trời có mắt! Ông trời có mắt mà! Bá chủ sắp báo thù cho mình rồi!"

"Bá chủ! Tôi yêu người muốn chết!"

Anh ta đang vui mừng khôn xiết.

Vào lúc này, bá chủ nhìn chung quanh một lượt, thấy không có người đứng gần đó nữa, liền xóa sạch vẻ nghiêm túc vốn có trên mặt, mỉm cười hi hi, khom lưng yếu ớt hỏi: "Xin hỏi, anh có phải là Bắc Minh đế tôn không?"

“Ông nói xem?” Diệp Thiên khoanh hai tay trước ngực, cười cười hỏi ngược lại.

Bá chủ gãi gãi đầu, cười nói: "Tôi nghĩ có lẽ là phải, cho dù không phải, thì chắc anh cũng là do Bắc Minh đế tôn phái tới, có đúng không?"

"Bởi vì mỗi khi Bắc Minh đế tôn muốn chơi với cung chủ Huyền Băng cung, đều sẽ gửi truyền âm đến cho tôi, hỏi thăm cung chủ Huyền Băng cung có khỏe không, tôi đều nói rất khỏe. Sau đó Bắc Minh đế tôn sẽ nói, để cô ấy ra ngoài một lúc, đồng thời nói cho tôi biết vị trí. Tôi sẽ gửi truyền âm đến cung chủ Huyền Băng cung, nói cho cô ấy biết vị trí của Bắc Minh đế tôn. Dù cô ấy ở cách xa mười ngàn dặm, trăm ngàn dặm hay cả triệu dặm, đều không nề hà đi tới."

"Anh biết bí mật ngầm hiểu giữa ta và Bắc Minh đế tôn, vậy thì tám chín phần anh chính là Bắc Minh đế tôn."

"Ha ha!"

Diệp Thiên cười nói: "Coi như ông có trí nhớ tốt. Không uổng công năm xưa bổn tọa giúp ông phá giải tắc nghẽn ở giai đoạn hợp đạo tiểu thành hậu kỳ, để ông tiến vào hợp đạo đại thành sơ kỳ. Ông làm thế nào cũng không được, thời gian đã qua mấy vạn năm rồi, căn cơ tu vi vẫn không có chút tiến bộ nào. "

Nghe vậy, cơ thể bá chủ chấn động, ánh mắt nhìn Diệp Thiên lập tức tràn đầy vẻ kính sợ vô cùng.

Bởi vì chuyện Bắc Minh đế tôn giúp ông ta vượt qua giai đoạn tắc nghẽn khi tu luyện, ngoại trừ ông ta và Bắc Minh đế tôn, không còn người thứ ba nào biết chuyện này nữa.

Nhưng Diệp Thiên biết, vậy nếu anh ta không phải Bắc Minh đế tôn thì anh ta còn có thể là ai?

Sau khi xác định được Diệp Thiên chính là Bắc Minh đế tôn, ông ta kích động không thôi.

"Bắc Minh đế tôn, thật sự là anh rồi!"

Ông ta run run môi nói, vừa định quỳ xuống vái lạy.

Nhưng! Lại bị Diệp Thiên đỡ lấy.

“Đừng quỳ, ông quỳ xuống như thế sẽ khiến người của nhà họ Lý và bọn người Thiên Quân thế gia sợ chạy mất dép đó.” Diệp Thiên nói: “Còn nữa, tôi đúng là Diệp Bắc Minh, nhưng không phải là Diệp Bắc Minh ngày xưa nữa, tôi chỉ là một tia linh hồn còn sót lại ra ngoài dạo chơi trong vũ trụ mà thôi. Lần này chân thân không đến, đừng để lộ thân phận của tôi, tránh gây rắc rối cho tôi."

"Vâng vâng vâng!"

Bá chủ gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, hỏi: "Đế tôn, lần này sao chân thân lại không đến? Tiên Thổ gặp kiếp nạn ma quỷ. Tôi còn tưởng người mang chân thân đến, trên đường đến đây tôi còn đang nghĩ, lần này anh đến, kiếp nạn ma này có thể bị tiêu trừ rồi."

Ông ta có chút thất vọng nho nhỏ. Dựa vào chuyện Diệp Thiên sợ gặp rắc rối, ông ta liền biết Diệp Thiên có lẽ là không lợi hại lắm, ít nhất cũng không lợi hại bằng ông ta.

"Chân thân của bổn tọa đang luyện công pháp nghịch thiên hạng 1, phái ra 10 phân thân đi đến 10 tinh vực khác nhau để rèn luyện. Phân thân này của bổn tọa chỉ dùng thời gian hơn 20 năm, đã là hóa thần đại viên mãn, sắp có thể độ kiếp thành chân tiên rồi. Kiếp nạn ma có là gì? Cho bổn tọa tu luyện thêm tám năm, mười năm nữa, sẽ giúp Tiên Thổ giải quyết kiếp nạn ma trong tích tắc."Diệp Thiên nói.

Dù gì anh cũng không thể nói chân thân thật sự đã chết, đây chính là Diệp Bắc Minh tái sinh? Hạ danh phận xuống đến mức đóng băng như thế, đến Trương Diên Niên cũng chưa chắc sẽ sợ anh.

Đó là lý do tại sao anh cố tình làm ra vẻ huyền bí như vậy. Thế này không những không phá hỏng danh phận của hắn, mà còn có thể nâng cao hơn, càng khiến Trương Diên Niên kính sợ.

Quả đúng như mong đợi!

Sau khi Trương Diên Niên nghe vậy, đôi mắt thiếu chút nữa đã bật ra, giơ ngón tay cái lên khen ngợi: "Trời ơi! Bắc Minh đế tôn, thầy thật là lợi hại, mới hơn 20 năm đã luyện đến chân thân hóa thần đại viên mãn. Đợi thầy lịch kiếp thành chân tiên, không cần tới 30 năm, đã có thể lợi hại hơn cả tu sĩ khổ luyện hơn 20 vạn năm như tôi rồi! "

"Bái phục! Tôi bái phục thầy quá! Thầy không hổ danh là Bắc Minh đế tôn mà tôi kính trọng nhất!"

Diệp Thiên cười ha hả nói: "Tôi có chân thân chống đỡ, tu vi tiến bộ rất nhanh. Đợi ta chuẩn bị xong phương pháp luyện đan đạo thể lục trọng đan, liền có thể lịch kiếp thành chân tiên. Đến lúc đó tu luyện thêm một chút nữa, ma chướng gì đó, chẳng phải chỉ cần một ngụm đờm là có thể giải quyết được sao? "

"Đúng vậy! Đúng vậy!"

Trương Diên Niên cười toe toét đến mức đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, nói: "Đế tôn, có cần tôi làm giúp chuyện gì không? Chỉ cần có thể giúp thầy luyện thành đạo thể, lên núi đao xuống biển lửa tôi không nề hà chuyện gì!"

Diệp Thiên suy nghĩ một chút, nói: "Chuyện này để sau hẵng nói, cứ gọi người về đây trước đã, thay tôi trừng trị thật nghiêm khắc nhà họ Lý cùng những người của Thiên Quân thế gia trước đã rồi nói."

"Vâng, Đế tôn!"

Trương Diên Niên bao nắm đấm.

“Đừng gọi Đế tôn nữa, gọi tôi là thầy Diệp, đối xử với tôi như ân sư là được rồi, cứ nói tôi cho ông phương pháp luyện đan trừ bỏ ma chướng.” Diệp Thiên sửa lại.

"Vâng, vâng! Thầy Diệp!"

Trương Diên Niên mỉm cười, gật đầu liên tục, sau đó hét lên: "Đừng nhìn nữa! Quay lại, quay lại! Đan dược trừ bỏ ma chướng sắp được luyện thành rồi! Đến lúc thử đan rồi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.