Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 764: Anh là Bắc Minh đế tôn sao?




Cái gì!

Bá chủ tới?

Mười mấy tộc trưởng và lão tổ thiên quân thế gia đang chuẩn bị ra tay thì chợt nghe bá chủ đến, làm cho bọn họ sợ đến mức thân thể cứng đờ, sắc mặt tái mét.

Phải biết rằng, bá chủ là người thống trị của Hắc Phong Vực, toàn bộ người ở Hắc Phong Vực đều là con dân của bá chủ, nên một khi ra tay lạm sát người vây xem cũng đồng nghĩa với giết con gái bá chủ, mà bị bá chủ chứng kiến thì chắc chắn phải chết.

Bọn họ cảm thấy nguy hiểm.

So với việc lừa dối bá chủ, thì việc lạm sát kẻ vô tội này tội lớn hơn. Lừa dối bá chủ nhẹ thì phạt tiền, nặng thì xét nhà trục xuất khỏi Hắc Phong Vực, lạm sát kẻ vô tội nhẹ thì đánh vào thiên lao, nặng thì xử tử tại chỗ.

“May mà tiếng động truyện đến sớm, nếu sau khi ra tay mới truyền đến thì phiền phức sẽ rất lớn.”

Mười mấy đám người cấp cao thiên quân thế gia thấy trong lòng may mắn không thôi.

Nhất thời toàn bộ mọi người thu sát khí lại, và trở nên đàng hoàng.

“Á á!!!”

Giờ khắc này, người vây xem như đang ở kề cận cái chết đột nhiên ôm được ông trời đại thụ thì ai cũng vui vẻ hò reo.

“Bá chủ tới thật là kip thời!”

“Chúng ta sẽ không bị giết chết diệt khẩu!”

“May mà bá chủ tới, nếu không chúng ta chết chắc rồi!”

“...”

Lúc này, thân thể thái tổ nhà họ Lý chấn động, lập tức nhảy xuống từ lò luyện đan, rồi bày ra dáng dấp cung kính cung nghênh bá chủ.

Lý Hồng Cương thì vô cùng khẩn cấp mà hô: “Còn lo lắng làm gì, mau thu dọn lò luyện đan bị đánh nát gì gì đó đi, có phải muốn tìm chết không! Nhanh hành động!”

Người Thiên quân thế gia nghe vậy, tất cả đều luống cuống tay chân đứng lên, thu sạch các mảnh nhỏ của lò luyện đan bị đánh nát tán loạn khắp nơi vào không gian trong nhẫn.

Mà Lý Hồng Cương vẫn không quên nói với mọi người xung quanh: “Đợi lát bá chủ tới, ngậm kín miệng hết cho tôi, không được phép nói một chữ nào, sau đó tôi sẽ cho mỗi người mấy người mười vạn tiền ém miệng, nếu ai líu ríu nói lung tung thì tôi sẽ giết cả nhà mấy người!”

Ông ta rất sợ.

Bá chủ là một chủ của một khu vực nằm ở một trong các tiên vực, người có thực lực mạnh nhất, mỗi một vạn năm sẽ tranh cử bá chủ một lần, người nào có thực lực cá nhân mạnh thì người đó đảm nhiệm chức bá chủ.

Trương Diên Niên làm bá chủ liên tục trong mười đợt, cũng làm bá chủ mười vạn năm rồi, là tu vi hợp đạo đại thành sơ kỳ, ông ta giết thái tổ nhà họ Lý như giết gà thì sao Lý Hồng Cương có thể không sợ?

Thái tổ nhà họ Lý cũng sợ tới mức như biến thành thằng cháu trai, thở mạnh cũng không dám.

“Vâng vâng vâng!”

Người vây xem đều gật đầu.

Có tiền không kiếm là ngu, mà đối với bọn họ nhà họ Lý lại không có chỗ gì hay, cho nên họ cũng chẳng muốn đi đắc tội nhà họ Lý, nhỡ không đẩy ngã được nhà họ Lý còn bị trả thù chèn ép thì bọn họ không chịu nổi.

“Tới tới! Bá chủ tới!”

Lúc này, mọi người xung quanh rối loạn.

Chỉ thấy ở chân trời, một ông già giáp đen và một ông già giáp vàng đang cưỡi một con yêu thú ở mỗi bên chậm rãi đi tới.

Mặc dù không có đội cảnh vệ, nhưng do ngồi cưỡi nên rất nhiều người đều có thể xác định, ông già giáp đen chính là bá chủ Trương Diên Niên của Hắc Phong Vực, ông già giáp vàng còn lại là bá chủ thủ lĩnh đội cận vệ Chu Thiên Hạc.

“Thái tổ nhà họ Lý ở Phong Nguyệt Thành Lý Xương Thọ, dắt con cháu nhà họ Lý ra cung nghênh bá chủ thánh giá. Nguyện thọ cùng trời đất với bá chủ, vĩnh viễn trấn giữ Hắc Phong Vực!”

Thái tổ nhà họ Lý quỳ xuống lạy bá chủ Trương Diên Niên của Hắc Phong Vực còn chưa bay xuống đất.

Ngay sau đó!

Mọi người cùng đồng loạt quỳ xuống lạy.

“Cung nghênh bá chủ thánh giá, nguyện thọ cùng trời đất với bá chủ, vĩnh viễn trấn giữ Hắc Phong Vực!”

“Cung nghênh bá chủ thánh giá, nguyện thọ cùng trời đất với bá chủ, vĩnh viễn trấn giữ Hắc Phong Vực!”

“Cung nghênh bá chủ thánh giá, nguyện thọ cùng trời đất với bá chủ, vĩnh viễn trấn giữ Hắc Phong Vực!”

“...”

Tiếng yết kiến vang vọng trong trời đất.

Chỉ là trong nháy mắt, quang cảnh hội nghị Đan Đấu chỉ còn Diệp Thiên và Đóa Đóa còn đứng, những người khác đều quỳ rạp trên đất.

Kể cả hai chị em Giang Ánh Tuyết cũng cung kính mà quỳ rạp trên đất.

Tựa như bách tính Trung Quốc cổ đại thấy hoàng đế, họ có bao nhiêu cung kính thì có bấy nhiêu cung kính, sự cung kính này đã thâm nhập vào xương tủy của bọn họ, không cần biết thân phận của bọn họ ở một thành trì trâu bò cỡ nào, thực lực có rất mạnh, thì khi thấy bá chủ đều phải hành lễ quỳ lạy.

“Diệp Thiên, Đóa Đóa, nhanh quỳ xuống.”

Giang Ánh Tuyết quay đầu liếc mắt, thấy Diệp Thiên và Đóa Đóa còn đứng thì thúc giục kéo ống quần Diệp Thiên.

“Ông ta quỳ xuống với tôi mới đúng, làm sao tôi có thể quỳ xuống với ông ta.”

Diệp Thiên thản nhiên nói, anh ta lùi lại bước chân một chút, không cho Giang Ánh Tuyết kéo ống quần mình.

Giang Ánh Tuyết nghe vậy thì hai mắt trợn lên, suýt chút nữa chết ngất trên mặt đất.

Người này quả thực to gan lớn mật, nói như vậy mà cũng dám nói, đúng là không có ai được vậy.

Kết quả là cô cũng lười nói chuyện cùng Diệp Thiên.

Không quỳ lạy bá chủ thì nhiều lắm coi là vô lễ, hậu quả không nghiêm trọng, nếu câu bá chủ quỳ xuống với anh ta mà bị bá chủ nghe được, thì hậu quả rất nghiêm trọng.

Cho nên lúc này đừng nói gì với Diệp Thiên, mới là bảo vệ anh ta tốt nhất, miễn cho anh ta bị họa là từ ở miệng mà ra.

“Miễn lễ, hãy bình thân.”

Bá chủ đã đáp xuống đất, rồi phất phất tay nói.

“Tạ ơn bá chủ!”

Tất cả người quỳ lạy nhân lúc này mới đứng lên.

“Bá chủ, sao ngài lại đi xa vạn dặm đến Phong Nguyệt Thành?”

Thái tổ nhà họ Lý Lý Xương Thọ hóp lưng lại như mèo mà tiến lên, cười hì hì hỏi.

“Hừ!”

Bá chủ không cho Lý Xương Thọ sắc mặt tốt, hừ nói: “Bản tọa nghe nói, mấy người nhà họ Lý rất phách lối, quân mệnh ở bên ngoài có thể không nhận, nhưng coi lời bản tọa nói như gió bên tai, phái một vãn bối chủ trì hội nghị Đan Đấu, còn bị người ta kiện cáo, Lưu tổng quản phát truyền âm mấy người mới đến hội nghị Đan Đấu, bản tọa tới hỏi một chút, mấy người ăn cái gì mà lại có can đảm, dám to gan như vậy?”

“Bá chủ, oan uổng quá!”

Mọi người nhà họ Lý quỳ xuống lạy lần nữa.

“Bá chủ, ở một khắc cuối cùng, nhà họ Lý chúng tôi vẫn đang nghiên cứu chuyện đan dược, vãn bối nhà họ Lý chỉ là bắt đầu chủ trì trước một chút ở hội nghị Đan Đấu mà thôi, cũng không phải là chủ trì chân chính.” Lý Xương Thọ giải thích.

“Không nói đến anh có nói thật hay không, chỉ bằng việc vãn bối nhà họ Lý hoành hành ngang ngược, vi phạm thánh dụ của bản tọa. Thấy ai khó chịu thì không cho ai tham gia, bản tọa đã có thể trị nhà họ Lý mấy người mang trọng tội!” Bá chủ tức giận nói.

“Bá chủ nói cực phải.”

Lý Xương Thọ gật đầu, quay đầu phân phó nói: “Mang súc sinh kia ra đây!”

Rất nhanh, Lý Tuấn Thạc đã bị mang tới, ném ở trước mặt bá chủ.

“Bá chủ, súc sinh này làm xằng làm bậy, đã bị tôi cắt đứt cặp chân, trừng phạt rồi những vẫn cảm thấy còn chưa đủ, tôi sẽ làm thịt súc sinh này!” Lý Xương Thọ nói.

“Bá chủ, tôi sai rồi, tôi thật sự biết lỗi rồi...”

Lý Tuấn Thạc sợ đến mức kêu khóc liên tục.

Diệp Thiên không khỏi buồn cười.

Rõ ràng là để anh ta làm gãy hai chân, làm sao lại thành mấy người nhà họ Lý cắt đứt chân rồi?

Nhưng bá chủ không biết, lại tưởng nhà họ Lý làm, nên tức giận nói: “Mà thôi, lần sau không được viện lẽ này nữa, nếu có lần sau nữa, tội định không dễ tha!”

“Đứng lên đi.”

“Vâng! Bá chủ!”

Mọi người nhà họ Lý bỗng nhiên thả lỏng một hơi, ai cũng lau mồ hôi lạnh đứng lên.

Lúc này, bá chủ mới xuống khỏi thú cưỡi, liếc nhìn xung quanh rồi hỏi: “Vì sao hội nghị Đan Đấu chỉ có một lò luyện đan đang luyện đan, những cái khác đâu?”

“Hồi bá chủ.” Lý Hồng Cương đứng dậy giải thích: “Những đan dược khác đã luyện hết, không có hiệu quả đối với ma chướng, chỉ còn đan dược trong lò luyện đan này vẫn chưa luyện hết.”

“À.”

Bá chủ gật đầu hỏi: “Lò luyện đan này là của Diệp Thiên kia kiện cáo nhà họ Lý mấy người?”

Ông đang suy nghĩ nếu Diệp Thiên là Bắc Minh đế tôn Diệp Bắc Minh, như vậy thì đan thuốc Diệp Thiên luyện tuyệt đối có thể loại trừ ma chướng, mà những đan dược trước mặt đều không loại trừ được ma chướng, như vậy chỉ còn một lò luyện đan, thì tám chín phần là Diệp Thiên rồi.

Lời này của bá chủ làm mọi người nhà họ Lý đều là sửng sốt.

Đang lúc bọn họ chuẩn bị đáp lại, một giọng nói đột nhiên vang lên.

“Chính là tôi.”

Mọi người theo tiếng nói nhìn lại, ánh mắt thình lình rơi vào Diệp Thiên đang nắm tay Đóa Đóa đứng trên.

Bá chủ đánh giá Diệp Thiên, ông nhất thời nhướng mày.

Còn trẻ như vậy đã là Bắc Minh đế tôn sao?

Trong ấn tượng của ông, Bắc Minh đế tôn là một người đầu tóc bạc, hình tượng chàng trai Diệp Thiên và Bắc Minh đế tôn trong ấn tượng của ông chênh lệch quá xa, đây đúng là một hình tượng con nhà giàu.

“Bá chủ, người này chính là Diệp Thiên, vãn bối nhà họ Lý. Người này rất phách lối ương ngạnh. Vừa rồi thấy ngài, tất cả mọi người đều quỳ xuống, nhưng chỉ có cha con bọn họ không quỳ xuống.”

Lý Xương Thọ chỉ vào Diệp Thiên, tố cáo Diệp Thiên với bá chủ.

Sau đó, Lý Xương Thọ quát Diệp Thiên: “Còn không mau quỳ xuống lạy bá chủ!”

Lý Xương Thọ biết trình độ phách lối của Diệp Thiên, tám chín phần sẽ không quỳ. Như vậy thì chỉ cần châm ngòi thổi gió một chút, làm bá chủ tức giận, thì đến lúc đó một tát của bá chủ sẽ đập chết Diệp Thiên, mọi chuyện sẽ được giải quyết.

Quả nhiên không ngoài sở liệu của Lý Xương Thọ, Diệp Thiên hừ nói: “Ông để tôi quỳ là tôi quỳ. Tôi đây chẳng phải sẽ thật mất mặt sao?”

Nghe vậy, mọi người nhà họ Lý âm thầm vui mừng.

Bọn họ biết cơ hội chỉnh chết Diệp Thiên đã tới.

Kết quả là Lý Hồng Cương dẫn đầu chỉ trích Diệp Thiên: “Thằng nhãi ranh, mày quá càn rỡ, bá chủ là người đứng đầu một khu vực. Phàm là người ở Hắc Phong Vực, mặc kệ là tới từ đâu thì cũng phải quỳ xuống trước bá chủ, mà không quỳ thì thôi đi, còn dám nói như vậy ngay trước bá chủ, trong mắt mày có còn bá chủ hay không?”

“Nhanh quỳ xuống!”

Lý Xương Thọ quát lên.

“Quỳ xuống!”

“Quỳ xuống!”

“Quỳ xuống!”

Người của thiên quân thế gia cũng gia nhập vào hô lên.

“Câm miệng!”

Diệp Thiên quát một tiếng, nói: “Trương Diên Niên còn chưa ý kiến, mấy người ý kiến ý cò lớn như vậy ở đâu ra, hỏi Trương Diên Niên trước một chút xem tôi có cần quỳ xuống trước ông ta hay không rồi lại nói.”

“Con mẹ nó mày còn dám gọi thẳng tên bá chủ ngay trước bá chủ, mày đúng là tìm chết!” Lý Xương Thọ thấy cơ hội tốt nhất đã tới, thì nói với bá chủ: “Bá chủ, người này quả thực không để ngài vào trong mắt, tôi đây thay ngài giết chết anh ta!”

Dứt lời, Lý Xương Thọ muốn ra tay.

Đúng lúc này, bá chủ hét lớn một tiếng:

“Anh lùi cho tôi, đi sang một bên!”

Sau đó, bá chủ vừa quan sát Diệp Thiên, vừa từng bước tới gần hắn.

Thấy thế, tất cả người nhà họ Lý và người thiên quân thế gia đều vui vẻ.

Bọn họ biết, bá chủ đã chọc tức giận, Diệp Thiên sắp sửa bị một chưởng đánh chết!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.