Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 761: Diệp Thiên là Bắc Minh đế tôn?




"Tộc trưởng nhà họ Lý dẫn người tới kìa!"

"Ôi trời! Thái Tổ nhà họ Lý - hợp đạo cảnh chân tiên cũng tới!"

"Có trò hay để xem rồi!"

"Tên tiểu tử kia phế đi vãn bối có tư chất tốt nhất của nhà họ Lý, chắc chắn nhà họ Lý sẽ không bỏ qua cho cậu ta!"

"......"

Giờ khắc này, tất cả mọi người xung quanh đang bàn tán xôn xao.

Giờ khắc này, tất cả những người ngồi ở đây đột nhiên trở nên nghiêm nghị.

Giờ khắc này, không khí toàn trường đang dần nóng lên.

"Tham kiến Thái Tổ nhà họ Lý, tộc trưởng nhà họ Lý!"

Lúc này có một vị tộc trưởng của Thiên Quân thế gia dẫn đầu hành lễ.

Ngay sau đó, tộc trưởng, lão tổ, con cháu của Thiên Quân thế gia đều cung kính khom lưng chín mươi độ hành lễ.

"Tham kiến Thái Tổ nhà họ Lý, tộc trưởng nhà họ Lý!"

"Tham kiến Thái Tổ nhà họ Lý, tộc trưởng nhà họ Lý!"

"Tham kiến Thái Tổ nhà họ Lý, tộc trưởng nhà họ Lý!"

"......"

Thanh âm to lớn vang vọng cả đất trời.

"Xong rồi xong rồi!"

Hai chị em Giang Ánh Tuyết biết Thái Tổ nhà họ Lý cũng tới, hai chân run lẩy bẩy, đứng không vững, sợ hãi đến cực điểm.

Thái Tổ nhà họ Lý chính là hợp đạo nhập môn trung kỳ chân tiên, giơ tay nhấc chân đều mang theo uy nghiêm hủy thiên diệt địa.

Có thể Diệp Thiên cũng là chân tiên, nhưng nhà họ Lý người đông thế mạnh, có nhiều nhân vật chủ chốt mạnh mẽ vang danh trong giới tu tiên, nếu như bọn họ muốn làm gì, hai chị em Giang Ánh Tuyết cũng chỉ biết đứng nhìn.

Mà lúc này, tộc trưởng nhà họ Lý nâng tay lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Thiên.

Toàn trường lập tức yên tĩnh, ngay cả gió cũng không dám phát ra tiếng động.

Tất cả mọi người đều quay đầu sang nhìn Diệp Thiên với tâm lý hóng chuyện.

"Ông nội, ông cố, các ông ơi, cuối cùng mọi người cũng tới rồi! Ô ô..."

Lúc này Lý Tuấn Thạc khóc lóc chạy đến bên cạnh tộc trưởng nhà họ Lý, chỉ vào Diệp Thiên giận dữ nói: "Ông nội, anh ta là người phát truyền âm đến phủ bá chủ cáo trạng nhà họ Lý chúng ta. Con chỉ mắng anh ta vài câu, anh ta liền... Anh ta liền... Ô ô... Nghiền nát vận mệnh của con rồi, ông nội, ông nhất định phải lấy lại công bằng cho con."

"Đáng giận!"

Nhóm lão tổ nhà họ Lý nghe Lý Tuấn Thạc nói xong, mỗi người một thái độ, có người thì sắc mặt giận dữ, còn có người thì khí huyết cuồn cuộn quay xung quanh cơ thể, một cỗ năng lực cường đại trong nháy mắt bao phủ với phạm vi lên đến trăm dặm, làm vô số người bên cạnh không thở nổi.

"Tên ranh con! Sao cậu dám!"

Lão tổ nhà họ Lý cực kỳ phẫn nộ, ông bước lên một bước, cầm móng vuốt ưng trong tay, đánh về phía Diệp Thiên như muốn dùng toàn lực bóp chết hắn.

"Lão tổ Huyền Nghiệp, đợi đã!"

Tộc trưởng nhà họ Lý kịp thời ngăn cản, nói: "Lưu quản gia của phủ bá chủ đã cố ý dặn dò, không thể gây tổn thương thể xác cho người cáo trạng, nếu muốn giải quyết thì cùng nhau tham gia đại hội đan đấu."

Ông vừa nói dứt lời, trái tim bé nhỏ của hai chị em nhà họ Giang như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Lý Tuấn Thạc lại không chịu, anh ta nổi điên nói: "Chẳng lẽ chuyện này cứ kết thúc như vậy sao? Chúng ta có thể không truy cứu chuyện anh ta cáo trạng nhà họ Lý, nhưng anh ta phế đi vận mệnh của con, việc này cũng cho qua?"

Nghe vậy, trái tim của hai chị em nhà họ Giang lại được dịp đập liên hồi.

"Không vội."

Tộc trưởng nhà họ Lý vẫy tay, an ủi nói: "Không phải là do con không cho cậu ta tham gia đại hội đan đấu nên cậu ta mới cáo trạng lên phủ bá chủ sao? Vậy để cậu ta tham gia đi, đợi đại hội đan đấu kết thúc, cậu ta luyện không ra đan dược tiêu trừ ma khí, đến lúc ấy, cậu ta cũng không còn giá trị với phủ bá chủ nữa, đến lúc đó con phá đi căn cơ của cậu ta cũng không muộn."

Nói dứt lời, ông đưa cho Lý Tuấn Thạc một viên đan dược: "Ăn đi, đây là thuốc giảm đau, ông nội sẽ giúp con bảo toàn vận mệnh."

"Dạ, ông nội."

Lý Tuấn Thạc ăn đan dược, đau đớn cũng vơi dần đi, sinh long hoạt hổ lại như lúc đầu, hung tợn chỉ vào mặt Diệp Thiên uy hiếp nói: "Đại hội đan đấu kết thúc, đợi đấy, tôi sẽ xẻo anh thành từng miếng rồi vứt cho chó ăn, để anh chết không được toàn thây!"

Giang Ánh Tuyết nghe vậy, trong lòng căng thẳng, vội vàng nói: "Nếu Diệp Thiên luyện được đan dược tiêu trừ ma khí thì sao? Các người vẫn không buông tha cho anh ấy?"

Cô ấy không muốn nhìn vận mệnh của Diệp Thiên bị phế đi.

"Ha ha!"

Lý Tuấn Thạc cười nói: "Giang Ánh Tuyết, cô chết tâm đi, các đại tiên tông chính đạo toàn Tiên thổ, các đại tiên vực phủ bá chủ, các đại chân tiên thế gia còn không luyện được đan dược như vậy, cô còn vọng tưởng anh ta có thể luyện ra được loại đan dược đó? Thật nực cười."

"Nghĩ cũng đừng nghĩ, đợi đến ngày kết thúc đại hội đan đấu, đó cũng sẽ là ngày tôi đưa các người xuống địa ngục!"

Một chút hy vọng le lói của Giang Ánh Tuyết hoàn toàn chợp tắt.

Đúng vậy, toàn tiên thổ đều không luyện ra được đan dược tiêu trừ ma khí, sao Diệp Thiên có thể làm được?

"Sớm biết như vậy, mình đã không đưa Diệp Thiên tới đây mua thuốc rồi." Cô ấy tự trách bản thân.

"Nói như vậy, tôi có thể tham gia đại hội đan đấu đúng không?"

Lúc này, Diệp Thiên cười như không cười nhìn tộc trưởng nhà họ Lý hỏi.

"Thêm một bộ bàn ghế cùng đan lô cho bọn họ!"

Tộc trưởng nhà họ Lý nói một tiếng với thuộc hạ rồi dẫn những người đứng đầu nhà họ Lý đi đến lễ đài.

"Anh đợi ngày bị chúng tôi trả thù đi!"

Lý Tuấn Thạc nghiến răng nghiến lợi nói với Diệp Thiên rồi nhanh chóng chạy theo trưởng bối nhà họ Lý.

Anh không tin một người chưa từng có tiếng tăm lại luyện được đan dược mà tất cả tu sĩ trên toàn tiên thổ đều không có khả năng tạo ra.

Vì có quá nhiều người bao gồm các đại tiên tông chính đạo toàn tiên thổ tham gia nhưng không một ai luyện được đan dược tiêu trừ ma khí nên nhà họ Lý mới không coi trọng đại hội đan đấu này, cũng không ôm bất kỳ hy vọng gì. Nhưng bọn họ không dám vi phạm ý tứ của phủ bá chủ, cho nên bọn họ kêu Lý Tuấn Thạc tới chủ trì cuộc thi này.

Ai ngờ, cuộc thi còn chưa chính thức đi vào hoạt động mà đã bị cáo trạng lên phủ bá chủ rồi.

Điều này làm nhà họ Lý bất ngờ.

Ngay sau đó, các nhân viên công tác cầm bàn ghế cùng đan lô ra tới, dọn dẹp, sắp xếp ở một bên, bốn người Diệp Thiên đi lên ngồi xuống.

Những chỗ ngồi khác đều được sắp xếp trái cây, điểm tâm, cùng với nước trà, chỉ có mấy người Diệp Thiên là không có.

"Tuy con không hiếm lạ đồ ăn của bọn họ nhưng bọn họ thật sự quá keo kiệt!"

Đóa Đóa chu đôi môi nhỏ, tức giận bất bình nói.

"Đóa Đóa muốn ăn cái gì, anh đi mua cho em." Giang Thừa Nghiệp hỏi.

"Không cần." Đóa Đóa lắc đầu: "Ba em luyện cho em rất nhiều kẹo đan dược để ăn, em ăn đan dược ba luyện là được rồi ạ."

Đóa Đóa lấy ra một bình hồ lô đan dược, đưa cho Giang Ánh Tuyết và Giang Thừa Nghiệp mỗi người hai viên, sau đó cô bé đem bình hồ lô của mình đổ ra tay vài viên rồi ném vào miệng nhai.

Mà lúc này, hai chị em nhìn chằm chằm đan dược trong lòng bàn tay phát ra cam quang.

Đây là tiên phẩm đan dược, một viên có giá trị hàng chục tỷ!

Vậy mà Diệp Thiên lại luyện nó cho Đóa Đóa làm kẹo ăn?

Ôi trời! Hào phóng quá vậy! Ôi trời ơi!

Hai chị em cực kỳ phấn khích nhưng không dám ăn, trực tiếp thu vào không gian giới cất.

"Ăn ngon không ạ?"

Đóa Đóa dẩu miệng hỏi.

"À... Ăn ngon, ăn ngon."

Hai chị em cười.

"Vậy ăn thêm hai viên nữa."

Đóa Đóa hào phóng cho hai người mỗi người một viên.

Hai chị em ngây ra như phỗng.

Không biết nên dùng từ gì để hình dung sự hào phóng của Diệp Thiên và Đóa Đóa.

Mà lúc này, những người đứng đầu nhà họ Lý bước lên lễ đài, tộc trưởng nhà họ Lý quét mắt nhìn chung quanh, giọng nói tràn đầy nội lực: "Mới vừa rồi có người cáo trạng nhà họ Lý tôi lên phủ bá chủ, nói nhà họ Lý tôi không coi trọng công đạo của phủ bá chủ. Tôi Lý Hồng Cương mới vừa rồi làm sáng tỏ chuyện này với bên đó một chút, nhà họ Lý tôi không phải là không coi trọng chuyện quan trọng cũng như công đạo của bá chủ, mà là Lý Hồng Cương tôi lúc nãy còn ở cùng nhóm lão tổ nghiên cứu đan dược tiêu trừ ma khí, không dám chậm trễ một giây đối với công đạo của bá chủ, vốn định đợi tới khi đại hội đan đấu bắt đầu mới qua đây. Ai ngờ bị người khác cáo trạng, làm hại Lý Hồng Cương tôi bị Lưu tổng quản phủ bá chủ phun máu chó, mắng nhiếc trên đầu trên cổ, nên hiện tại tôi cảm thấy rất uất ức."

Lời này vừa nói ra, có người tin, có người không tin, nhưng phần lớn đều tin, sôi nổi chỉ trích cùng chửi rủa Diệp Thiên.

"Mọi người cũng đứng mắng cậu ấy." Lý Hồng Cương giả vờ nâng tay lên, ra vẻ người tốt nói: "Tôi đã suy nghĩ ổn thỏa, tôn tử thứ hai của tôi không cho cậu ấy tham gia đan đấu là lỗi sai của nó, cậu ấy tố cáo nhà họ Lý cũng hợp tình hợp lý."

"Sở dĩ tôi muốn làm sáng tỏ chuyện này, không phải vì muốn mọi người hiểu lầm cậu ấy. Mà là muốn cho mọi người biết, nhà họ Lý tôi tuyệt đối công tư phân minh, cũng không có xem lời nói của bá chủ như gió thoảng bên tai, hy vọng mọi người đừng hiểu lầm."

Lý Hồng Cương mới vừa dứt lời, tộc trưởng Thiên Quân thế gia lập tức đứng dậy: "Lời đồn quả không sai, tôi tin tưởng nhà họ Lý, chỉ có ngốc tử mới nghi ngờ nhà họ Lý!"

"Tôi cũng tin tưởng nhà họ Lý!"

"Tôi cũng tin tưởng nhà họ Lý!"

"Tôi cũng tin tưởng nhà họ Lý!"

Một đám tộc trưởng của Thiên Quân thế gia bao gồm lão tổ, con cháu, và rất nhiều người vây xem đều ồn ào lên tiếng ủng hộ.

"Vậy là tốt rồi."

Lý Hồng Cương thấy vậy mới lộ vẻ mặt vừa lòng, không quên liếc mắt sang Diệp Thiên một cái, tỏ vẻ “Muốn đấu với tôi? Còn không có cửa đâu!!”, và nói: "Việc này kết thúc ở đây. Kế tiếp, tôi xin tuyên bố, đại hội đan đấu chính thức bắt đầu, mời tất cả tuyển thủ tham gia đại hội đan đấu mang dược liệu lên, chuẩn bị khai luyện, không mang dược liệu thì đi thiên tế đường nhận miễn phí, cuối cùng ai luyện ra đan dược tiêu trừ ma khí thì sẽ được bá chủ khen thưởng cùng với hàng ngàn phần quà hấp dẫn."

"Bắt đầu đi!"

Dứt lời, mấy chục tuyển thủ tham gia đại hội đan đấu lập tức đi bốc thuốc, khai luyện và khai luyện.

Diệp Thiên đọc tên mười mấy vị tiên dược lên kêu Giang Ánh Tuyết đi hiệu thuốc bốc thuốc.

......

Mà lúc này, cách đó hơn mấy chục vạn dặm, tại vùng ngoại ô của Hắc Phong Thành.

"Vẫn là bổn tọa quản lý Hắc Phong Vực thái bình, nghìn năm qua chưa bao giờ xuất hiện ma quỷ hoành hành, cũng có thể an tâm ra ngoài săn thú, không sợ gặp phải ma đầu của Ám Dạ Thần Giáo, những tiên vực khác không thái bình như vậy đâu!"

Một ông lão mặc bộ giáp màu đen, vừa bắn chết yêu thú, vừa đắc ý nói.

"Đúng vậy, ít nhiều cũng có Bắc Minh đế tôn phù hộ. Bằng không Hắc Phong Vực chúng ta đã bị ma hoạn xâm hại, bá chủ đã không nhàn hạ thoải mái đi săn thú rồi." Một vị lão tướng kỳ lân kim giáp nói.

"Cũng không hẳn." Ông lão mặc bộ giáp màu đen vừa bắn vừa nói: "Bổn tọa làm cho Bắc Minh đế tôn một cung để tránh đi tai họa, bọn họ không tin, bảo bổn tọa nói bừa, vậy thì cứ coi như bổn tọa nói bừa, dù sao bổn tọa quản lý được những thành trì quận huyện có Bắc Minh đế tôn phù hộ thái bình là được. Quan tâm bọn họ làm gì."

"Cũng không biết ma quỷ lộn xộn tới khi nào." Lão tướng mặc giáp vàng thở dài: "Nếu cứ tiếp tục như vậy, tiên thổ sẽ bị tàn phá, nghe nói ma khí ở Ám Dạ Thần Vực càng ngày càng nồng, còn nghe nói, thực lực của Ám Dạ Ma Vương bạo tăng hơn ngàn năm trước, nếu một ngày nào đó Ám Dạ Ma Vương xảy ra chuyện, hẳn là tiên thổ sẽ bị hủy diệt."

"Mặc kệ bọn họ, chúng ta có Bắc Minh đế tôn phù hộ, Ám Dạ Ma Vương không dám xuống tay với chúng ta, người toàn tiên thổ có chết thì Hắc Phong Vực chúng ta cũng không chết được." Ông lão mặc bộ giáp màu đen tràn đầy tự tin nói.

"Vì sao bá chủ lại tự tin như vậy? Ám Dạ Ma Vương sẽ không xuống tay với Hắc Phong Vực chúng ta?" Lão tướng mặc giáp vàng hỏi.

Ông lão mặc bộ giáp màu đen cười nói: "Chắc ông không biết, hai ngày trước, huyện hầu Phong Bình huyện mới phát truyền âm cho tôi, nói là nhìn thấy một đám giáo đồ Ám Dạ Thần Giáo xẹt qua trên không Phong Bình huyện, đi ngang qua cung Bắc Minh đế tôn, bọn họ ngừng lại, lạy ba lạy mới đi, điều này có thể thấy được tín ngưỡng của bọn họ giống với chúng ta, tuyệt đối sẽ không xuống tay với những thành trì quận huyện có cung Bắc Minh đế tôn ở Hắc Phong Vực."

"Nếu ông không tin, một ngày nào đó khi Hắc Phong Vực xuất hiện ma hoạn, tôi đưa chức vị bá chủ cho ông đảm nhiệm xem sao."

"Bá chủ đã nói như vậy thì mạt tướng tin tưởng, giữ vững cho Hắc Phong Vực vĩnh viễn thái bình!" Lão tướng mặc giáp vàng nói.

"Ha ha!"

Ông lão mặc bộ giáp màu đen ngửa đầu cất tiếng cười to.

"Bá chủ! Bá chủ!"

Đúng lúc này, một ông lão cưỡi một con yêu thú tuyệt phẩm đến.

"Lưu tổng quản, sao ông đến đây?"

Ông lão mặc bộ giáp màu đen tò mò hỏi.

"Vừa rồi có người tên là Diệp Thiên, truyền âm riêng cho bá chủ, cáo trạng nhà họ Lý ở Phong Nguyệt Thành, nói nhà họ Lý làm lơ mệnh lệnh bá chủ, làm một người chủ trì đại hội đan đấu, nhưng lại không cho người khác tham gia, thái độ kiêu ngạo, không đem công đạo của bá chủ..."

"Buồn cười!"

Không đợi Lưu quản gia nói hết lời, Ông lão mặc bộ giáp màu đen cả giận nói: "Nhà họ Lý muốn khiêu chiến điểm mấu chốt của bổn tọa sao? Bọn họ không muốn tiếp tục tồn tại ở Phong Nguyệt Thành? Nếu đã không muốn, vậy bổn tọa liền đuổi ra khỏi Hắc Phong Vực, để ma hoạn xâm hại đi."

"Ông phát truyền âm cho nhà họ Lý nói như vậy."

"Lão nô đã cảnh cáo nhà họ Lý." Lưu quản gia nói.

"Vậy ông còn chạy tới đây làm gì? Cũng muốn săn thú?" Ông lão mặc bộ giáp màu đen cười hỏi.

"Không." Lưu quản gia cười lắc đầu, nói: "Người đó tên là Diệp Thiên, nhờ lão nô nói với bá chủ, nói là cung chủ Huyền Băng Cung gần đây mạnh khỏe, kêu cô ấy ra gặp, cậu ta bảo nói như vậy thì ngài sẽ biết cậu ta là ai."

"Cái gì!"

Bá chủ đột nhiên biến đổi sắc mặt: "Người đó thật sự nói như vậy?"

"Đúng vậy, cậu ta nhờ tôi chuyển lời đến ngài như vậy, ngài biết cậu ta?"

"Sao có thể không quen biết được!" Ông lão mặc bộ giáp màu đen nói: "Năm đó Bắc Minh đế tôn còn ở tiên thổ, độc sủng cung chủ Huyền Băng Cung, muốn đi chơi với cô ấy thì bảo tôi phát truyền âm, sau đó tôi liền phát truyền âm cho cung chủ Huyền Băng Cung, nói cho cô ấy biết vị trí của Bắc Minh đế tôn, để cung chủ Huyền Băng Cung qua đó, đây là bí mật của tôi cùng với Bắc Minh đế tôn, nhưng tên Diệp Thiên kia lại biết, bảo đảm tám chín phần mười người đó chính là Bắc Minh đế tôn!"

"Cái gì!"

Lưu quản gia cùng kim giáp Ông lão sợ ngây người.

"Diệp Thiên là Bắc Minh đế tôn?"

Ông lão mặc bộ giáp màu đen lắc đầu: "Bổn tọa tạm thời chưa thể xác định trăm phần trăm, đến đó xem rồi nói, việc này trước mắt phải tuyệt đối bảo mật, đừng tiết lộ ra ngoài, chờ bổn tọa xác định rồi nói sau, có hiểu không?"

"Đã biết thưa bá chủ!"

Kết quả là, bá chủ cũng không săn thú, thu hồi cung tiễn, áo choàng vung lên, nói: "Lão Ngô, bổn tọa đi Phong Nguyệt Thành một chuyến!"

"Vâng! Bá chủ!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.