Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 1200: Dương đông kích tây!




Nghe thấy Tôn Chính Tín nói như vậy, quân sư cười ha hả nói: “Một khi đã như vậy, thì chúng ta liền lên kế hoạch, đánh cho bọn họ chở tay không kịp!”

“Phải đánh như thế vậy quân sư?”

Quân sư cười cười: “Lần này chia thành ba đường, mỗi đường một trăm ngàn quân, để cho họ phân tán đội ngủ để đi phòng thủ, sau đó Tôn Thượng lặng lẽ đi vào trong một đại quân phá được sau đó trở ra, bên này ba trăm ngàn quân lấy ra hai trăm ngàn quân đi qua. Dựa vào Tôn Thượng cùng với ba trăm ngàn quân thì nhất định sẽ phá được tử sao kim!”

“Ý kiến hay!”

Tất cả mọi người đều đồng ý với phương pháp của quân sư.

Kết quả là được quân sư chỉ huy, Vương Huyền Khôi dẫn một trăm ngàn quân ở đường số một, Quốc Trượng Gia dẫn một trăm ngàn quân ở đường số hai, Mục Toàn Cơ và Lâm Bá Thiên, Dương Đỉnh Thiên, Triệu Thương Thiên, Chu Kình Thiên dẫn một trăm ngàn quân ở đường còn lại.

Sở dĩ trong đại quân của Mục Toàn Cơ nhiều tướng lĩnh cấp cao như vậy, bởi vì quân sư tính toán làm sao cho Diệp Thiên mang đại quân đánh vào Tử Kim Tinh, cho nên bố trí nhiều tướng lĩnh cấp cao như vậy, mặc khác hai đội kia lại trống không, mục đích là giả vờ tấn công và phân tán kẻ thù.

Không có cách nào khác, Công Tinh Chiến so với Thủ Tinh Chiến đánh khó khăn hơn, may mà lực lượng vừa đủ, thực lực của đối phương lại thiếu hụt, nếu như quân địch có năm trăm ngàn đại quân binh pháp của Bắc Minh Giáo. Vậy thì vô cùng khó khăn trong việc đánh, nếu mà nghĩ muốn đánh được một tinh thần như vậy thì khó như lên trời.

Sau khi ra lệnh xong, chờ tất cả đại quân đi vào, ba đường đều xuất phát, Diệp Thiên và quân sư dắt ba trăm ngàn người hướng về phía cửa truyền tống tử sao kim mà đi.

Sau khi đại quân xuất phát được một lúc lâu, tin tức liền thông qua truyền âm võng đến tay của bảy vị tiên đế ở nơi đó.

“Ha ha!”

Biết được tin tức này, tất cả bảy vị tiên đế đều cười tươi

“Lão ma Diệp lại muốn chia quân thành mấy đường để tiến vào đây. Thật sự là suy nghĩ quá nhiều, hắn nghĩ lần này có thể dùng ba đường đại quân kia thì có thể phá được mà tiến vào sao!” Đạo Quang tiên đế đắc ý nói.

“Không tồi!” Thái Huyền tiên đế nói: “Lần trước là khác cổng truyền tống không có phòng thủ, truyền âm võng không phát triển, đã tạo cơ hội cho bọn họ, lần này có truyền âm võng, nhất cử nhất động của bọn họ đều bị chúng ta khống chế!”

“Hơn nữa, đại quân có bọn họ bây giờ xuất phát, nhanh nhất cũng là hai ngày sau bọn họ mới có thể đi đến cổng truyền tống, chờ thời gian hai ngày, các binh lực mà cũng ta đã an bài sẽ lần lượt đuổi tới, hiện tại đã có hai trăm ngàn đại quân vào được, hai ngày sau có sáu trăm ngàn đại quân tiến vào, hơn nữa ở tử sao kim còn có hai trăm ngàn đại quân, tổng cộng có tám trăm ngàn đại quân, giữ lại năm trăm ngàn ở đây để phòng thủ lực lượng chính của lão ma Diệp, phái ba trăm ngàn đi đối phó lão ma Diệp và phân tán đại quân, bọn họ như thế nào để có thể tiến vào?”

“Ha ha!”

Bảy vị tiên đế thoải mái cười to, chỉ cảm thấy lần này có thể bảo vệ tử sao kim một tháng, hơn nữa cũng sẽ cũng sẽ gây thương vong nặng nề cho Bắc Minh Giáo.

Dù sao cổng truyền tống lớn như vậy, chỉ có một trăm ngàn người thì mới vào được, ở mỗi cổng truyền tống đều có một trăm ngàn đại quân phòng thủ, cộng thêm còn có các cao thủ trấn giữ, bọn họ đem người tiến vào thì ít mà chết thì nhiều.

Bắc Minh Giáo giúp đỡ lực lượng cho Diệp Thiên, chỉ cần nhìn thẳng vào lão ma Diệp, những người khác bất kể là lĩnh binh của ai, cũng không có thể đánh vào cổng truyền tống.

Đây là sự tự tin của bọn họ.

Hơn nữa, sự thật cũng là như thế.

Chẳng qua, ở bên Bắc Minh Giáo có cao nhân chỉ huy, bọn họ không thể tượng tượng đến việc đối phó tốt.

Ngày tiếp theo.

“Báo cáo!”

“Nhưng hắn suy nghĩ quá nhiều, lần này chúng ta đã làm tốt vẹn toàn mọi chuyện để ứng phó, hắn tưởng rằng có ba đường đị quân thì có thể tiến vào sao!”

Hắn vừa dứt lời

Rầm rầm oanh!

Hỏa lực dày đặc. Liền bắn phá cổng truyền tống tiến vào.

“Có thấy không, quả nhân đoán rất chuẩn đi!” Thái Hòa tiên đế đắc ý cười hỏi.

“Chuẩn chuẩn chuẩn.”

Tiên đế và nhóm lão tổ đều giơ ngón tay cái lên.

“Ha ha!”

Thái Hòa tiên đế cười nói: “Cho nên lão ma Diệp hôm nay sẽ không tiến vào, hắn phải chờ đội ngũ đánh vào, hoặc đánh nửa ngày cũng không tiến vào, hắn mới có thể liều lĩnh mà mở đường ra, cho nên chúng ta cũng không cần phải quá căng thẳng, chờ đến ngày mai ba đường của hắn phát động tiến công, chúng ta chỉ cần lên tinh thần là được.”

Vừa nói xong, nhóm tiên đế đều gỡ phòng bị xuống.

Mà lúc này, bên phía cổng truyền tống.

“Tôn Thượng. Người hiện tại có thể xuất phát, đi đến tập hợp lại với Mục Toàn Cơ, tốt nhất là nên dịch dung đi một chút, đừng để cho người khác phát hiện, Xích Nhãn Kim Mao Hống cũng đừng có cưỡi đi. Lặng lẽ cùng với bộ của Mục Toàn Cơ tụ họp, liền đi đến cổng truyền tống của bọn họ liền đánh tan.”

“Chờ phá được đi vào, chỉ thủ chứ không tấn công, để cho người ta truyền âm trở về, thuộc hạ ở bên này phái hai trăm ngàn đại quân đi qua đó, có ba trăm ngàn đại quân, cũng sẽ rất khó khăn cho bọn họ.”

Hiện tại để cho Diệp Thiên đem đại quân đi, rất là gần mục tiêu, cũng sẽ bị ngườ khác phát hiện, thứ hai lại kéo đi hai trăm ngàn đại quân, hỏa lực bên này yếu đi, sẽ làm cho bảy vị tiên đế hoài nghi.

Cho nên Diệp Thiên mới phải đánh vào cổng truyền tống, sau đó sẽ cử một đại quân gấp rút đến để chi viện, như vậy thì bảy vị tiên đế sẽ không kịp đối phó rồi.

“Đi, quân sư bên này cũng phải chú ý an toàn.” Diệp Thiên nhắc nhở.

Quân sư cười cười: “Tôn Thượng yên tâm đi, bảy vị tiên đế cũng không có dũng khí để lao tới để giết thuộc hạ, có một trăm ngàn đại quân phòng thủ, nếu bọn họ đi ra chính là muốn chết.”

“Ha ha!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.