Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 1150: Kẻ lừa gạt giỏi nhất trong lịch sử!




“Tôn thượng, quân sư hoàn toàn là người trung thực thẳng thắn!”

Chu Kình Thiên không khỏi thở dài xúc động khi nhìn quân sư rời đi.

“Ừ!”

Diệp Thiên nhàn nhạt thở dài: “Hi vọng quân sư bình an vô sự, cuộc phản công diễn ra suôn sẻ, tất cả mọi người bình an.”

Lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy mê mang.

Khảm là quẻ nước, nhìn hoa trong sương, nhìn trăng trong nước, có thể nhìn thấy nhưng không thể chạm vào được, mọi thứ cho thấy là không có hy vọng.

Điều này cũng giống như những binh lính khi ra trận vì chiến thắng mà tử trận. Nó làm trái tim hắn cảm thấy vô cùng đau đớn.

Mặc dù quân sư biết rõ là vô vọng nhưng vẫn chống chọi lại trời, cố gắng giành lấy cho bản thân một tia hy vọng, điều này khiến hắn vô cùng lo lắng.

Hắn sợ rằng cuộc chia tay này sẽ trở thành cuộc chia ly giữa hắn và quân sư!

“Tất cả nhất định phải bình an.”

Chu Kình Thiên có vẻ rất lạc quan.

“Ta cũng mong là như vậy!”

Diệp Thiên chỉ có thể tự an ủi mình bằng cách này.

Cho đến khi quân sư rời đi và quân đội xung quanh ngọn núi rút lui, lúc này Diệp Thiên mới dẫn theo Chu Kình Thiên rời đi.

Lại nói đến Công Dương Hạ.

Vừa về tới Cực Đạo Giáo, Đạo Quang Tiên đế hỏi: “Thế nào rồi quốc sư, kết quả của quẻ bói như thế nào?”

Công Dương Hạ chắp tay lại vui vẻ nói: “Chúc mừng Tiên đế. Chính là quẻ Càn. Đây là quẻ bói đệ nhất thiên hạ. Nó bao phủ trời đất và bốn phương. Cho thấy tình hình hiện giờ tiến lui đều có lợi. Công lý trên thiên hạ đều hướng về đây."

“Có thật không?”

Đạo Quang Tiên đế đột nhiên vui mừng khôn xiết.

“Đương nhiên là thật.”

Công Dương Hạ cười nói: “Quẻ Càn có sáu cấp. Một là tiềm long, Tiên đế có tâm trí mạnh mẽ, mệnh trở thành nhân vật lớn hô mưa gọi gió, đứng trên đỉnh vinh quang cười kiêu ngạo, chỉ là thời cơ chưa đến, vẫn phải ẩn nấp. Thứ hai là thấy rồng ở ngoài đồng, khi Tiên đế gặp phải thần, đó là thấy rồng ở ngoài đồng. Thứ ba là suốt ngày quan sát, chính là Tiên đế không biết có nên trọng dùng thần hay không, một mực quan sát thần. Thứ tư là nhảy xuống vực, chính là Tiên đế trọng dụng thần, từ đó tiê đế bộc lộ tài năng, gây ra cuộc hỗn chiến của bảy giáo, dùng năng lực giảng dạy của mình để giúp Tiên đế giành lại quyền lực vào tay; thứ năm là rồng bay trên trời, Tiên đế hiện đang ở thời điểm rồng bay trên bầu trời, kiên trì, bình tĩnh thì một bước lên trời, mỉm cười kiêu hãnh đứng trên đỉnh cao, nhìn xuống hàng ngàn chủng tộc. Thứ sáu, càn long hối hận, khi vị Tiên đế nở nụ cười kiêu hãnh đứng trên đỉnh cao và thống trị thiên hạ, phải biết tiến và lùi, không giết người có công, để tránh sự trừng phạt của trời.”

“Haha!”

Đạo Quang Tiên đế sau khi nghe lời này liền cười to lên: “Nghe lời quân sư nói, trẫm đột nhiên hiểu ra, kết hợp sáu cấp này. Trẫm thật sự là từ Tiềm Long vật dụng đến nhìn thấy con rồng trên đồng, cả ngày quan sát, sau đó đến hoặc nhảy xuống vực sâu.”

“Trẫm đã trải qua bốn giai đoạn này. Như quân sư tính toán, thời điểm hiện tại của trẫm chính là rồng bay ở trên trời.”

“Nói cách khác, sau trận chiến này, trẫm có thể thống trị thiên hạ, đúng không?”

“Vâng.” Công Dương Hạ gật đầu.

Đạo Quang Tiên đế vui mừng khôn xiết cũng không quên hỏi: “Vậy thì theo tình hình hiện tại, trẫm giáo cũng với Chân Võ Giáo cùng cảnh ngộ, đang bị Thiên Đạo giáo và Thần Đạo Giáo truy sát là thời điểm trẫm một bước lên trời sao? Lúc nào, ở đâu, ngày nào?”

Công Dương Hạ cười, vuốt râu: “Tiên đế có thể yên tâm, không phải Chân Võ Giáo của chúng ta đang bí mật huấn luyện một đội 20 triệu quân sao?”

“Đúng vậy, đội quân 20 triệu tỷ quân này có tác dụng xoay chuyển cục diện chiến tranh và thống trị thiên hạ sao?” Tiên đế Đạo Quang hỏi.

Công Dương Hạ gật đầu: “Bây giờ hãy để các giáo khác tiêu hao binh lực, sau đó chờ cơ hội giải cứu các tù nhân của các tôn giáo khác nhau từ tay Bắc Minh Giáo. Khi họ sắp đánh đến khu vực của Chân Võ Giáo, thần sẽ thuyết phục những tù nhân đó giúp đỡ Tiên đế tập huấn cho 20 triệu tỷ quân quân đó.”

“Căn cứ theo tổn hại hao tốn nữa, chớ đánh đến khu vực của Cực Đạo Giáo thì binh lực của các giáo cũng không còn lại bao nhiêu. Lúc đó Tiên đế có thể dùng hai mươi ngàn tỷ đại quân này, đem quân của Thần Đạo Giáo và Thiên Đạo giáo quét sạch.”

“Khi đó, năm tôn giáo lớn còn lại. Chỉ có quân đội biết được Bắc Minh Giáo binh pháp, có thể một bên chống lại lực lượng đồng minh của tứ giáo, một bên huấn luyện quân đội. Thống nhất thiên hạ chỉ ở trong tầm tay!”

“Hahaha!”

Đạo Quang Tiên đế nghe xong vô cùng vui mừng: “Quốc sư cũng là người tài giỏi. Nếu không có những lời nói của Quốc sư, trẫm cũng thật sự không biết phải làm sao để một bước bay lên trời. Những lời nói của Quốc sư, trong lòng trẫm cũng có một kế hoạch!”

“Nhưng...” Đạo Quang Tiên đế nhìn Công Dương Hạ: “Quốc sư có thể chắc chắn rằng những tù binh ở Bắc Minh Giáo chấp nhận huấn luyện quân đội cho trẫm hay không?”

“Chắc chắn.” Công Dương Hạ gật đầu: “Thần đã từng là quân sư của bọn họ, địa vị của thần trong tâm trí của bọn họ rất cao, đến thời điểm đó chỉ cần Tiên đế phối hợp, hạ mình nhận tội xoa dịu bọn họ, thần dám cam đoan bọn họ sẽ thay Tiên đế luyện quân, giúp Tiên đế tiêu diệt Lục giáo, trở thành Đạo giáo cường đại nhất, chút lòng tin này thần vẫn có."

“Tốt!”

Đạo Quang Tiên đế đáp lại trong một tiếng thở dài: “Chỉ cần trẫm có thể thống trị thiên hạ, trẫm hạ mình nhận tội cái gì đó, cho dù trẫm có quỳ xuống xin lỗi bọn họ, trẫm cũng tuyệt đối nghiêm túc làm, quân tử co được giãn được, không thể làm ảnh hưởng đến toàn cục!”

“Vậy là tốt rồi.” Công Dương Hạ cười nói: “Vậy tiếp theo. Đối với bất kỳ cuộc hòa đàm nào, Chân Võ Giáo sẽ phải cản trở và phá hủy cuộc hòa đàm. Một khi hòa đàm, tất cả các giáo sẽ nắm vững binh pháp của Bắc Minh Giáo. Khi đó Tiên đế sẽ không thể một bước lên trời được.”

“Ừ!”

Đạo Quang Tiên đế trầm ngâm suy nghĩ rồi gật đầu: “Nếu như nói như vậy, thật sự là không thể hòa đàm. Một khi có hòa đàm, trẫm sẽ không có hy vọng thống nhất thiên hạ.”

......

Lúc này, Diệp Thiên đã trở về Địa cầu.

“Quốc Trượng Gia, ông Lâm, ông Dương, ông Trệu, ông Long, ông Mã...”

Trong Tuyết Thần Tông, Chu Kình Thiên nhìn thấy một số khuôn mặt quen thuộc, lập tức nước mắt lưng tròng chào hỏi.

“Cậu là...?”

Mọi người nhìn Chu Kình Thiên mặc áo của Ngô Huyền Chung, đều rất khó hiểu và không giải thích được.

“Haha!”

Chu Kình Thiên cười nói: “Tôi là Nhân Vũ Vương, Chu Kình Thiên đây. Tôn Thượng đem tôi cứu ra, cho tôi mượn thân thể của luyện chế sư phụ Ngô Huyền Chung sống lại!”

Vừa dứt lời, linh hồn anh ta đã thoát ra khỏi cơ thể của Ngô Huyền Chung.

“Hóa ra là ông nha, ông Chu!”

Lâm Bá Thiên, Dương Đỉnh Thiên và những người khác đều rất vui, họ đi tới bên cạnh Chu Kình Thiên để nói chuyện.

“Mẹ nó, hồi đó tôi đã chỉ huy một đội quân mười nghìn tỷ, quét sạch các nơi phụ thuộc tinh thần của Minh Thiên giáo, huyết tẩy 22 khỏa tinh thần, tiêu diệt đội quân hơn 30 nghìn tỷ của Minh Thiên giáo, làm cho đại quân của Minh Thiên giáo chạy trối chết.”

“Sau đó, con chó già của Minh giáo đem quân chủ lực, thuộc hạ của tôi đánh tới chỉ còn chưa tới hai nghìn tỷ quân. Chưa đầy một ngày sau khi quân chủ lực của Minh giáo tới, quân ta đã bị đánh chiếm, tôi bị bắt sống, con chó già Minh Thiên rất tức giận, nói rằng giết tôi không đủ để giải tỏa mối hận này, ông ta muốn đem thần hồn của tôi cho thuộc hạ của ông ta để luyện chế pháp bảo, sau đó ông ta cho nổ cơ thể tôi và giam giữ linh hồn của tôi..."

“Trước khi tôi sống lại, tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh em của mình. Thật không ngờ sẽ có một ngày như vậy. Tôi vô cùng vui vẻ!”

Chu Kình Thiên đỏ mắt nói.

“Ông Chu cực khổ rồi.”

Mọi người đồng cảm vỗ vỗ và khen ngợi Chu Kình Thiên, làm cho Chu Kình Thiên cũng cảm thấy ngại ngùng.

Sau đó Diệp Thiên đào tạo ra mười mấy vị Tiên Tôn, hơn một nghìn Tiên Vương, điều này khiến họ cũng rất vui.

“Tôn Thượng, tình hình của Tử Vi Tinh như thế nào rồi và khi nào thì có thể phản công?” Quốc Trượng Gia hỏi.

Diệp Thiên giải thích tình huống, nói: “Quân sư nói, khoảng mười năm nữa có thể phản công. Tôi phải tốn mất năm năm mới có thể tập trung xuất ra một trăm tỷ quân. Khi đó, đem đại quân tiến về cánh cổng phía tây của thế giới ngân hà ở trung tâm vũ trụ. Đợi đến ngày mà bảy giáo ngừng chiến tranh, đó sẽ là lúc chúng ta phản công!"

“Thật tốt quá!”

Mọi người vui mừng khôn xiết.

Mười năm, đối với những tu sĩ đã sống hàng trăm triệu năm như bọn họ đó chỉ là một cái nháy mắt mà thôi. Cho nên theo bọn họ, cuộc phản công giống như là ở giữa việc mở mắt và nhắm mắt, vì thế bọn họ rất phấn kích.

Tất cả bọn họ đều mong ngày đó đến sớm!

Và khi ngày này càng đến gần, Diệp Thiên cảm thấy càng ngày càng lo lắng.

Sau khi uống rượu với các anh em, Diệp Thiên trở về phòng. Ôm Tần Liên Tâm, hắn nhẹ nhàng hỏi: “Bà xã, mười năm nữa anh đi đánh trận, em không có chuyện gì muốn nói với anh sao?”

Tần Liên Tâm cười ngọt ngào: “Em đã sớm nhìn ra. Anh không phải người bình thường, anh là người muốn làm chuyện lớn lao. Em không thể bởi vì ích kỷ của mình mà ngăn cản anh đạt tới đỉnh cao.”

“Việc em có thể giúp anh chính là quản cái nhà này, giúp anh chỉnh đốn vợ bé, con trai con gái,cháu trai cháu gái, để anh không phải lo về chuyện gia đình, cho anh về nhà cảm thấy thoải mái ấm áp.”

“Cho nên, anh cứ việc yên tâm lo việc lớn của mình, chỉ cần anh bình an vô sự, hãy nhớ anh là trụ cột của cái nhà này, nhớ rằng chúng em, con cháu của chúng ta rất yêu thương anh.”

“Đánh được thì tự tin đánh, không đánh được thì đừng cố gắng hết sức. Vì bản thân, vì anh em, vì chúng em, anh phải bình an vô sự trở về.”

“Trở về trong chiến thắng, em sẽ chúc mừng anh, trở lại sau thất bại, đừng nản lòng, em có khả năng cho anh hơi ấm và sự thoải mái.

Nói xong, cô vùi đầu vào trong ngực Diệp Thiên, vô cùng ôn nhu hiền thục.

“Anh sẽ nhớ những gì vợ anh đã nói. Đó là niềm vinh dự và tự hào của anh khi có một người vợ tốt như em trong cuộc đời này.” Diệp Thiên xoa đầu cô.

Tần Liên Tâm cười khúc khích: “Là Thần Diệp Hy đã dạy em nói những điều này. Cô ấy là một người phụ nữ rất thông minh. Cô ấy đối với em rất tốt. Cô ấy có thể nhìn thấy nhiều thứ mà em không thể nhìn thấy và cô ấy sẽ nói với em. Điều đó cũng sẽ giúp ích cho em khi giải quyết vấn đề.”

“Hay là em gọi cô ấy vào và hai chúng ta sẽ cùng nhau phục vụ anh và bồi anh nói những chuyện anh cảm thấy phiền lòng?”

Diệp Thiên cười nói không sao, đây vẫn là cô sao, lần đầu tiên cô yêu cầu muốn người khác vào hầu hạ hắn cùng với cô.

Và Thần Diệp Hy cũng là người phụ nữ mà hắn yêu và rất mực cưng chiều.

Hắn cảm thấy rất hạnh phúc khi được cưng chiều hai người phụ nữ mà hắn yêu thương nhất này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.