Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 1071: Phá được phủ thành chủ!




“Đúng, tôi chính là cậu Diệp!”

Diệp Thiên gật đầu, thản nhiên nói: “Các ông bán mạng cho giáo phái Chân Giáo ảnh hưởng nghiêm trọng đến lợi ích của tôi, tôi không thả tha cho các ông được!”

Lời vừa nói hết, Diệp Thiên gọi ra Bảo Giám Thiên Địa, nâng lên đỉnh đầu lóe ra ánh sáng như ngọc thần quang, như là thần mặt trời giáng trần, vô cùng sáng lạn.

“Đây …đây…đây là Bảo Giám Thiên Địa?”

Tổng quán Lý và quốc vương bệ hạ đều kinh sợ ngây ngẩn.

Tuy rằng bọn họ chưa từng thấy qua Bảo Giám Thiên Địa nhưng đã từng nghe nói qua, là một thứ pháp bảo mãn cấp, vốn là trong tay của tông chủ của Thượng Thanh Tông, mới bị cậu Diệp cướp đi mất.

Mà lúc này, Diệp Thiên đang dâng lên trên đỉnh đầu, tám lăng kính thần quang phát sáng, không phải chính là bộ dáng truyền thuyết đồn đại về Bảo Giám Thiên Địa ư?

“Đúng vậy phụ vương, đây là Bảo Giám Thiên Địa, là pháp bảo mãn cấp mà cậu Diệp giành lại từ tay tông chủ của Thượng Thanh Tông, tông chủ Thượng Thanh Tông là hậu kỳ thái hư đại thành cảnh, rất gần với sơ cấp đỉnh phong. Ông ta không chịu nổi vài giây đã kêu la thảm thiết, nếu cậu Diệp sử dụng Bảo Giám Thiên Địa cho tổng quản Lý một chút thì không biết tổng quản Lý có thể chịu được bao lâu?” Thái tử điện hạ đắc ý nói.

Vừa nghe thế, cơ thể tổng quản Lý run lên mạnh mẽ, cả người nhất thời đều không thoải mái.

So với tông chủ của Thượng Thanh Tông thì ông ta vẫn còn kém một chút.

Hơn nữa hai vị lão tổ của Thượng Thanh Tông, thêm vào Đạp thiên Tà Vương, cả ba vị đều là Tiên Tôn cực kỳ mạnh cấp sơ kỳ đỉnh phong cảnh, bọn họ liên thủ còn không đánh lại được cậu Diệp thì ông ta chỉ là một thái hư đại thành hậu kỳ có thể trở thành đối thủ của cậu Diệp hay sao?”

Dù có thần binh cấp tám trong tay cũng chẳng có tác dụng gì hết.

“Cậu Diệp, tôi…không bán mạng cho giáo phái Chân Giáo, tôi chỉ bán mạng cho bệ hạ, ngài xem…có thể hay không tha cho tôi?”

Tổng quản Lý vừa đổ từng hạt mồ hôi to như hạt đậu, một ben vừa cười lấy lòng hỏi.

“Hừ.”

Thái tử điện hạ nói: “Ông còn dám nói không bán mạng cho giáo phái Chân Võ, thần binh cấp tám của ông từ đâu mà có hả?”

“Còn không phải là ông nhận được lợi ích của giáo phái Chân Võ giúp bọn chúng làm cho triều đình đế quốc Long Tượng kinh sợ sao, dưới chiếc đao thần binh khí này chết nhiêu người phản đối bán mạng cho giáo phái Chân Võ, ông còn không rõ sao?”

“Còn nói mình không bán mạng cho giáo phái Chân Võ, ông là một con chó của Chân Võ, bọn chúng nói gì thì ông xúi giục phụ vương làm cái đó, hai người là con rối của giáo phái Chân Võ!”

Lời này nói đúng chỗ đau của tổng quản Lý.

“Mẹ nó, thằng nhóc này cố ý muốn cậu Diệp lấy mạng tôi mà, thế để tôi giết cậu trước rồi bỏ chạy, có bùa tăng tốc trên người, tôi không tin cậu Diệp có thể ngăn được tôi chạy trốn, đợi tôi chạy đến Tử Vi Tinh nói với giáo phân Chân Võ thì đừng nói một cậu Diệp, một trăm, một nghìn cậu Diệp cũng không đủ để giáo phái Chân Võ giết.”

Nghĩ đến đây, mắt ông ta lóe lên một tia sáng giết chóc.

Ngay giây tiếp theo!

“Người của giáo phái Chân Võ đến rồi!”

Tổng quản Lý đột nhiên gào lên.

“Cái gì?”

Thái tử điện hạ và Viên Hữu Tri, Khổng Huyền Minh vô ý thức quay đầu nhìn lại, trong lòng bọn họ căng thẳng, sợ rằng chuyện bại lội sẽ có người đến cứu giá.

Nhưng khi bọn họ xoay người, tổng quản Lý đã bổ một đao xuống người thái tử điện hạ.

Khí đao xé nát không trung, muốn lấy đầu của thái tử điện hạ.

Chỉ trong 0.001 giây, khí đao đã kề cận cổ thái tử điện hạ.

Giữa tia chớp điện quang thạch hỏa, trên người thái tử điện hạ chớt lóe ra ánh sáng thần quang.

Bang!

Khí đao tiếp xúc với ánh sáng thần quang, ngay lập tức bị cháy thành pháo hoa, trong điện dưỡng thân lập tức toàn là âm thanh khí cụ cháy nổ binh binh bang bang.

“Chuyện gì thế?”

Thái tử điện hạ và những người khác quay đầu lại, nhưng nhìn thấy xung quanh là một đống hỗn độn, tổng quán Lý đang nắm đại đao, trên người thái tử điện hạ có thần quang hộ thể.

“May cậu Diệp phản ứng nhanh, nếu không tính mạng của thái tử điện hạ khó mà giữ được.”

Khổng Huyền Minh lúc này mới biết, trúng kế của tổng quản Lý suýt nữa thái tử điện hạ đã mất mạng rồi.

“Coi như cậu gặp may!”

Tổng quản Lý thấy đánh lén thất bại, từ kẽ răng phun ra một câu, sau đó xoay người xông qua tường của dưỡng thân điện.

Đùng!

Tường bị đập vỡ, ông ta vừa bay ra đã sử dụng bùa tăng tốc.

Vừa đúng lúc đó thiên địa bảo giảm mở ra, Thiên Lôi Địa Hỏa lập tức xuyên qua tường vỡ, bắn vào người tổng quản Lý.

Huỵch!

Thiên Lôi Địa Hỏa bắn cháy pháp bảo hộ thể của tổng quản Lý.

Ngay lập túc sau đó vang lên âm thanh: “A!!”

Tổng quản Lý thảm thiết kêu lên, quay người muốn dùng thần binh trong tay chém đứt Thiên Lôi Địa Hỏa.

Đúng lúc này vang lên mộ tiếng: “Vù.”

Kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm như tên bắn phóng ra, cắm thẳng vào ngực tổng quản Lý, sát khí lan tỏa ngập trời.

“A!!”

Tổng quản Lý kêu la thảm thiết càng thê lương hơn.

Diệp Thiên dùng thần niệm.

Một pháp trận cách âm bao phủ tổng quản Lý và những người Diệp Thiên, khiến cho tiếng kêu thảm thiết của tổng quán Lý không truyền được ra ngoài, nếu không tiếng hét của ông ta mà truyền ra toàn thành đều có thể nghe thấy rõ.

“Cậu Diệp tha mạng! Tha mạng! A!”

Dính phải Thiên Lôi Địa Hỏa, còn thêm cả uy hiếp sát khí của kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm, tổng quản Lý vốn đã không chịu được nổi đau đớn mãnh liệt thế này, cơ thể và thần hồn đều đang dần dần tiêu tán.

“Khủng bố! Khủng bố quá!”

Quốc vương bệ hạ nhìn thấy cả người đều run lên cầm cập, đứng cũng đứng không vững, dựa vào ghế rồng mới có thể miễn cưỡng đứng vững, nhưng mồ hôi đổ tầm tã như tắm, đã khiến cho long bào của ông ta ướt đẫm, cả người dường như đang ở trong tử lao vậy.

“Đúng thật là quá khủng bố!”

Đến cả Viên Hữu Tri cũng đổ mồ hôi như mưa.

Tổng quản Lý là Tiên Tôn không kém tu vi của hắn bao nhiêu, thế mà đứng trước Diệp Thiên lại giống như đứa trẻ ba tuổi vậy, bị Diệp Thiên cực kỳ nhẹ nhàng trói chặt, còn đang bị vây trong trạng thái sắp chết đến nơi.

Liên tục trong khoảng ba phút, da thịt thân xác và thần hồn của tổng quản Lý đều tiêu vong trong Thiên Lôi Địa Hỏa và sát khí tầng tầng mà bốc cháy, chỉ còn lưu lại một chiếc nhẫn không gian và thần binh cấp tám, những thứ còn lại đều không giữ được, kể cả xương cốt.”

“Ực.”

Quốc vương bệ hạ nuốt ngụm nước bọt khô khan, xụi lơ trên ghế rồng, trong mắt hiện lên màu xám xịt chết chóc.

Lúc này, Diệp Thiên đã thu lại Bảo Giám Thiên Địa và kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm, lại nhặt lên nhẫn không gian và thần binh cấp tám.

Dùng thần niệm quét một cái, bên trong nhẫn không gian có không ít tư nguyên tu luyện, nhưng cũng không có đã Nữ Oa.

“Giúp đỡ giáo phái Chân Võ đào nhiều quặng đá Nữ Oa như thế, thân là cao thủ tổng quản có quyền cao nhất bên cạnh quốc vương ở trong cung, thế mà đến cả một cân đá Nữ Oa cũng không có, đúng là bị lừa thảm quả đi mất!”

Diệp Thiên nói, thu lại nhẫn không gian, vứt thần binh cấp tám cho Viên Hữu Tri.

“Cảm ơn cậu Diệp ban thưởng!”

Viên Hữu Tri mừng phát điên, bảo bối tốt như thé, cả tinh thành, sáu vì sao cũng không tìm được ra mười món,

“Từ hôm nay trở đi, thay bổn tọa kêu gọi binh lực.” Diệp Thiên nói.

“Vâng! Cậu Diệp!”

Lúc này Diệp Thiên mới quay lại với thái tử điện hạ nói: “Tiếp theo là chiếu thoái vị tự ngươi lo liệu, quặng đá Nữ Oa cứ tiếp tục đào, chúng ta chia 50:50.”

“Vâng! Cậu Diệp!”

Thái tử điện hạ cực kỳ vừa ý, 50:50 so với tất cả đều thuộc về giáo phái Chân Võ thì tốt hơn nhiều lắm.

Sau đó Diệp Thiên rời đi.

Khi đến cổng thành, hắn gọi Lý Quý Linh đem theo mười nghìn cấm vệ quan tiến vào phủ thành chủ, dùng tốc độ thần không biết quỷ không hay bao vây phủ thành chủ một con kiến cũng không lọt.

Phá vỡ cổng vào, Lý Quý Linh hét lớn: “Toàn bộ binh lính trong phủ tước bỏ vũ khí, giơ hai tay lên, bước ra khỏi phủ thành chủ, kẻ nào trái lệnh giết không tha!”

“Chuyện gì thế?”

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Lại có chuyện gì xảy ra rồi?”

Binh linh trong phủ thành chủ, người hầu hạ, và những người đang đi trên đường, tất cả đều mờ mịt,

“Thần tướng Lý, đây là, đây là chuyện gì xảy ra vậy?”

Lúc này thành chủ mới chạy ra, gương mặt khó hiểu hỏi.

“Bản tướng quan nhận khẩu dụ, chu sát kẻ cướp đoạt chính quyền là ngươi!”

Vừa dứt lời, Lý Quý Linh rút ra một thanh giáo, dùng thực lực tuyệt đối giết chết thành chủ ngay lập tức.

“Ôi mẹ ơi!”

Binh lính trong phủ thành chủ toàn bộ đểu bị dọa khiếp sợ, vội vàng vứt hết binh khí trong tay giơ hai tay lên rời khỏi phủ thành chủ, tụ tập bên ngoài cửa lớn phủ thành chủ.

“Binh lính trong phủ từ cấp bậc tướng trở lên, tất cả đều tru sát!” Lý Quý Linh hạ lệnh, những người này đều là thân tín của thành chủ, đều là những người của phái Chân Võ, giữ lại chỉ có mầm họa.

“Vâng!”

Có một phó tướng lập tức đem theo binh sĩ đi chấp hành.

“Nha hoàn và người làm của phủ thành chủ, tất cả đều bắt giam thẩm tra, người trong tộc của thành chủ, tất cả đều tử hình tại chỗ!” Lý Quý Linh lại hạ lệnh.

“Vâng!”

Một lượng lớn cấm quân xông vào trong phủ thành chủ, Diệp Thiên và Lý Quý Linh cũng tiến vào bên trong.

Rất nhanh sau đó, cả một phủ thành chủ đề hóa thành cái lò sát sinh, các loại tiếng kêu như lợn bị giết kêu lên khắp tứ phía.

“Gan to thật, biết các người đang làm gì không?”

Lúc này, đại tướng Thành Quyền của giáo phái Chân Võ và con trai nuôi của ông ta và cá thành chủ nhỏ khác đều xuất hiện, đại tướng Thành Quyền hét lên, rút ra một thần binh chỉ về hướng Lý Quý Linh quát.

“Tuân theo khẩu dụ của bệ hạ, tru sát toàn bộ loạn thần tặc tử của phái Chân Võ!” Lý Quý Linh dõng dạc nghiêm nghị đáp lại.

“Cái gì?”

Đại tướng Thành Quyền cực kỳ kinh ngạc nói: “Bệ hạ của ngươi bị điên rồi à? Dám đối chọi với giáo phái Chân Võ ư?”

Tay áo Diệp Thiên khẽ vung lên, một pháp trận lớn cách âm bao vây lại đại tướng Thành Quyền và những người Diệp Thiên, sau đó mở miệng nói: “Có Diệp Bắc Minh tôi chống lưng cho đế quốc Long Tượng, đối địch với giáo phái Chân Võ của các người thì làm sao?”

Đại tướng Thành Quyền nghe thấy thế cả người run lên, ánh mắt rơi trên người Diệp Thiên, đánh giá một chút, sau đó kinh ngạc muốn chết hô lên:

“Cậu là tiên đế Bắc Minh Diệp Bắc Minh ư? Thật hay giả vậy, đừng có mà dọa nạt bản tướng quân!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.