Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 1070: Hành động!




Buổi tối, hoàng cung của đế quốc Long Tượng bị bao phủ bởi sự xơ xác tiêu điều không một tiếng động.

Lúc này tầng cao nhất của đông cung, có người đang dựa vào lan can:

“Tiên đế Bắc Minh, hoàng cung có bốn cửa, tổng cộng có tám trăm nghìn cấm vệ quân, mỗi mặt thành sẽ có hai trăm nghìn cấm vệ quân canh gác, những cấm vệ quân này cũng không có gì khó đối phó, vấn đề là bốn thống lĩnh lại không hề bình thường, ai cũng đều là sơ kỳ thái hư đại thành cả.”

“Muốn tiến được vào hoàng cung cướp lấy vương vị thì nhất định trước hết phải không chế bốn cửa, vị thống lĩnh ở cửa Bắc là người của chúng ta, ba vị thống lĩnh còn lại đều là người của Chân Võ Giáo.”

“Vậy cho nên chúng ta phải âm thầm lặng lẽ thủ tiêu ba vị thống lĩnh này, khống chế cửa thành, ép phụ vương viết chiếu từ ngôi, như vậy mọi chuyện mới không bị truyền ra ngoài khiến cho đế quốc Long Tượng loạn lạc.”

“Chúng tôi sớm có dự định này rồi nhưng không nắm chắc có thể âm thầm lặng lẽ thủ tiêu ba vị thống lĩnh hay không, nên mới chưa động thủ.”

“Đương nhiên, đại nội tổng quản bên cạnh phụ vương là người có tu vi hậu kỳ thái hư đại thành cảnh, cũng là một người của giáo phái Chân Võ, đây cũng là lý do vì sao chúng tôi vẫn luôn không dám động thủ hành động.”

“Vậy nên vẫn phải phiền tiến đế Bắc Minh ra tay rồi.”

Nói đến đây, thái tử điện hạ cúi người ôm quyền.

Diệp Thiên gật đầu, nói: “Thái Hư Cảnh Đại Thành sơ kỳ, bổn tọa có thể giải quyết đơn giản, bây giờ có thể hành động luôn.”

“Đợi thêm một tiếng đồng hồ nữa, đến giờ sửu, hoàng cung sẽ cấm ra vào, lúc đó hành động sẽ không dễ bị lộ tin tức nữa.” Khổng Huyền Minh nói.

Diệp Thiên nghe theo ý bọn họ, dù sao chuyện này cũng có lợi đối với hắn, hắn nguyện ý làm, không mượn tay bọn họ phong tỏa thiên lộ, hắn một mình cũng thật sự không làm được.

Một tiếng đồng hồ sau.

Giờ Sửu.

“Soạt.”

Diệp Thiên bay ra từ Đông Cung, tốc độ nhanh như một tia sáng, phóng thẳng hướng về của phía Đông của hoàng cung, vừa nhanh vừa quỷ mị hắn nhanh chóng thâm nhập vào trong lầu cổng thành mà không bị bất kỳ ai phát hiện ra.

Sau đó, Diệp Thiên sử dụng thần niệm tìm kiếm, lập tức tóm được khí tràng của Tiên Tôn thái hư cảnh giới.

Trong một căn phòng có ánh đèn sáng, có pháp trận phòng hộ và cách âm hai tầng bảo vệ.

Thứ này đối với Diệp Thiên mà nói chỉ là một cọng rau, búng ta một cái có thể phá vỡ pháp trận phòng hộ và cách âm hai tầng này.

Pháp trận hai tầng này bị phá vỡ, bên trong truyền đến tiếng lạch cạch lạch cạch, cùng với tiếng kêu khó nghe.

“Đúng là biết chơi.”

Diệp Thiên mỉm cười, mở cửa phòng ra.

“Ai đấy?”

Có tiếng của một người đàn ông từ trong giường phát ra.

Ngay giây tiếp theo, một bóng người nhanh như tia chớp điện xuyên qua rèm giường.

Sau đó vang lên tiếng “xoẹt”.

Máu tươi văng tung tóe đầy trên giường.

“A!”

Người phụ nữ trên giường vừa phát ra tiếng gào thét, Diệp Thiên đã dùng tay bịt chặt miệng cô ta, một tay cầm kiếm đâm vào ngực của một lão già có bộ dạng như trẻ nhỏ, thần niệm mạnh mẽ giam cầm lão già cố định để ông ta không thể cử động cũng không thể kêu lên được nữa.

Mà thân hình của lão già đang bị sát khí của kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm dần dần hòa tan, trong phòng tràn ngập màu máu đầy sát khí. Nhưng khi Diệp Thiên tiến vào đã niệm lập một pháp trận, sát khí không tràn ra bên ngoài.

Theo sự giải phóng của sát khí, cô gái trên giường có cơ thể rất đẹp, gương mặt xinh đẹp dần dần bị ăn mòn thành bụi máu.

Khoảng năm phút sau, thân thể và thần hồn của vị thống lĩnh này đều bị hòa tan triệt để.

Sau đó Diệp Thiên thu lại sát khí, căn phòng khôi phục là trạng thái bình thường, hai người vừa chơi rất vui ở trên giường giờ đã tan biến như không khí chỉ còn lưu lại một chiếc nhẫn không gian.

Diệp Thiên nhặt nhẫn không gian lên, dùng thần thức tiến vào thăm dò một chút, bên trong nhẫn không gian của Tiên Tôn đúng là có rất nhiều bảo bối, các loại tư nguyên tu luyện đều rực rỡ muôn màu.

“Đáng tiếc không có đá Nữ Oa.”

Diệp Thiên cảm thấy đáng tiếc nói một câu, lấy hổ phù ra thu lại nhấn không gian, sau đó lại thần không biết quỷ không hay đến lầu tường thành của cửa phía Nam.

Vị thống lĩnh này cũng như thế kia, buổi tuổi không có gì làm ở trên giường trêu đùa với các cô gái, bị Diệp Thiên dùng cùng một cách thức giết chết.

Tiếp theo là cửa phía Tây.

Vị thống lĩnh bên này không cùng đùa giỡn với đàn bà, mà đang tu luyện. Nhưng trong phòng lại có thêm hai cô gái, tất cả đều bị Diệp Thiên lặng lẽ tiêu diệt cả.

Ba miếng hổ phù đều lấy được, chỉ cần không đến một tiếng đồng hồ.

“Mẹ nó chứ, ba tên Tiên Tôn thái hư cảnh đại thành mà không có cái nhẫn không gian nào có đá Nữ Oa, có phải đều bị giáo phái Chân Võ thu hết cả rồi không!”

Diệp Thiên buồn bực lắm, sau đó hắn rời khỏi đông cung, đưa ba miếng hổ phù cho thái tử điện hạ.

“Quả không hổ danh Tiên Tôn Bắc Minh, trong một tiếng ngắn ngủi, không bị bất kỳ ai phát hiện, cũng không gây ra tiếng động, đã lặng lẽ giết chết cả ba vị thống lĩnh thái hư cảnh đại thành sơ kỳ, tôi đây đúng là phục đến sát đất!”

Viên Hữu Tri ôm quyền bội phục sát đất.

“Tôi đợi bội phục đến tận cùng.”

Khổng Huyền Minh, Lý Quý Linh, Tư Mã Phong, thái tử điện hạ đều nói:

“Chuyện đơn giản!”

Diệp Thiên lắc tay nói: “Đi tiếp quản cửa thành đi.”

“Vâng.”

Viên Hữu Tri, Lý Quý Linh, Tư Mã Phong, ba người nhận lấy ba miếng phù đi tiếp quan ba cổng thành.

Nửa tiếng đồng hồ sau, cấm vệ quân của ba cửa thành đều bị khống chế, Viên Hữu Tri quay trở lại Đông Cung.

“Tiên đế Bắc Minh, Thái tử điện hạ, cửa thành đã bị khống chế, chúng ta có thể xuất phát đi gặp bệ hạ được rồi.” Viên Hữu Tri nói.

Ngay sau đó, Diệp Thiên, Thái tử điện hạ, Viên Hữu Tri, Khổng Huyền Minh, bốn người quanh minh chính đại tiến vào từ cửa phía đông, thẳng hướng đến điện dưỡng thân của bệ hạ.

“Thái tử điện hạ, đêm hôm mang theo thái sư thái tử, Viên đại nguyên soái, còn có một vị này là vị nào, lại đến tiếp kiến bệ hạ, có chuyện gì vậy?”

Trước điện dưỡng thân, một vị có dáng vẻ già nua là đại thái giám hỏi.

“Vương công công, phiền ông vào báo với phụ vương, bản cung có chuyện gấp cần gặp.” Thái tử điện hạ nói.

“Thái tử điện hạ, ngài chẳng lẽ lại không biết, qua giờ Sửu, dù có là chuyện gì lớn đi chăng nữa cũng phải đợi sau giờ chiều sớm ngày mai mới nói được, diện hạ đang sủng hạnh phi tử, ngài nên về đi thôi, đừng để bệ hạ không vui, chuyện này không có lợi với thái tử đâu.” Vương công công nói.

Ánh mắt thái tử điện hạ lập tức lạnh đi, tay vung một cái “Xoẹt”.

Đại soái Viên Hữu Tri chém xuống một kiếm, Vương công công lập tức chết lăn ra đất.

Không đợi thị vệ ở trước cửa hét lên, Viên Hữu Tri đã niệm chú giết chết bọn họ.

Sau đó Diệp Thiên đưa theo hàng người tiến vào điện dưỡng thân.

“Thái tử điện hạ làm thế này là muốn tạo phản ư?”

Trong điện dưỡng thân, một vị lão già mặc một thân hoa lệ ngồi trên ghế, một cây đao lớn không biết là loại gì cắm trên mặt đất, hai tay ông đặt trên chuôi đao, nhắm mắt dưỡng thần nói.

Ông ta đã nghe thấy mùi máu tươi, thông quan thần niệm cũng biết được rằng ngoài cửa có kẻ đã bị giết.

“Ha ha.”

Thái tử điện hạ cười hai tiếng nói: “Tổng quản Lý lại nói đùa rồi, phụ vương yếu đuối, bản cung đến khuyên phụ vương lên chức Thái thượng vương mà thôi.”

“Hỗn xược!”

Hai mắt Lý tổng quản trừng lớn, sát khí ngay lập tức tràn ngập.

“Có chuyện gì xảy ra thế?”

Một âm thanh truyền ra từ trong phòng.

“Điện hạ, thái tử điện hạ đem theo người vào cướp cung.” Lý tổng quản trả lời.

“Cái gì?”

Trong phòng truyền ra thanh âm kinh hãi, sau đó là một câu mắng: “Cái đồ súc sinh, muốn lật cả trời đấy à?”

Không lâu sau đó, quốc vương của đế quốc Long Tượng từ trong phòng bước ra, tức giận chỉ tay vào thái tử điện hạ, hổn hển hói: “Mày muốn cướp ngôi à?”

“Đúng vậy thưa cha.”

Thái tử điện hạ nói: “Chuyện cha giúp đỡ giáo phái Chân Võ tìm kiếm đào bới khắp mơi mỏ đá Nữ Oa, tất cả đều coi thuộc về giáo phái Chân Võ, chuyện này bá tính đều phẫn nộ oán thán đầy trời, ở trong bóng tối thầm mắng phụ vương là yếu đuối không có năng lực đem tư nguyên tu luyện của hơn chục nghìn đời con cháu đế quốc Long Tượng bán cả rồi, còn nói phụ vương là kẻ tội đồ.”

“Bọn chúng không có não, mày cũng học theo chúng không có não hả?” Quốc vương cực kỳ tức giận hét lên: “Mày tưởng là do quả nhân cam tâm tình nguyện à? Quả nhân không nguyện ý, quả nhân cũng muốn khai thác thực lực to lớn của đế quốc Long Tượng của chúng ta, nhưng có tác dụng gì không?”

“Giáo phái Chân võ là tồn tại như thế nào mày có biết không? Một trong bảy giáo phái lớn thế giới Tinh Hàcủa trung tâm vũ trụ, thống trị vài chục vì sao, dân số hơn mấy trăm triệu người, còn có mấy chục triệu quân đội, mày có thể lay động được sự tồn tại khủng bố như thế sao?”

“Quả nhân yếu đuối vô năng, quả nhân đang cứu tất cả mọi người trong thiên hạ có biết không hả.”

“Con hiểu.” Thái tử điện hạ gật đầu: “Nhưng phụ vương không cần phải đào hết tất cả các quặng đá Nữ Oa đều đưa cho giáo phái Chân Võ chứ?”

“Bọn họ chỉ có vài trăm người, phân thành gần trăm đội, mỗi đội có vài người, lúc đào một quặng to một chút thì giết bọn chúng đi, để quặng lại cho chúng ta không được sao?”

“Đào quặng mấy trăm năm nay chết bao nhiêu người trong lòng phụ vương tự biết, bên dưới lòng đất có rất nhiều thứ không biết trước được thường hay có mãnh thú xuất hiện, chết một cái là chết cả đội, những cái này có thể dùng lý do che lấp để giải thích.”

“Nhưng phụ vương lại không dám, cứ phải đào bao nhiêu đưa cho chúng bấy nhiêu, thời gian dài rồi thì quặng Nữ Oa của Thiên Quyền Tinh cũng sẽ bị đào sạch, người đời sau biết dùng gì?”

Quốc vương nghe đến đây tức đến mức nổi trận lôi đình: “Bản vương là sợ sự việc bị bại lộ dẫn đến tai ương ngập đầu mày có biết không hả? Không có quặng đá Nữ Oa, những quặng khác không tu luyện được nữa hay sao? Cứ phải vì chút quặng Nữ Oa mà không để ý đến người trong thiên hạ ư?”

“Thôi vậy.” Thái tử điện hạ xua tay: “Nói đến cùng, phụ vương cũng chỉ là nhu nhược vô năng, chỉ cầu bình an nhất thời không suy nghĩ cho con cháu sau này, vậy con đây cũng chỉ có thể mời phụ vương nhường ngôi vị, vì con cháu sau này vì mang lại lợi ích cường đại cho đế quốc Long Tượng sau này mà thôi.”

“Ha ha ha!”

Quốc Vương tức đến bật cười: “Chỉ dựa vào mấy đứa các ngươi mà cũng muốn tạo phản cướp ngôi? Coi tổng quán Lý là bùn nhão à?”

“Quảnhân nói cho mày biết, tổng quán Lý có đại tướng Thành Quyền của giáo phái Chân Võ tặng cho thần binh cấp tám, đừng nói đến một đứa Viên Hữu Tri, kể cả ba bốn người cũng không là đối thủ của tổng quản Lý đâu.”

“Ha ha.” Thái tử điện hạ ngượng ngùng cười: “Thế con đây mời cậu Diệp đến thì tổng quản Lý có coi là đối thủ không?”

“Cái gì? Cậu Diệp?”

Tổng quản lý và quốc vương đều kinh sợ ngẩn ra, quét mắt nhìn thấy người đứng cuối cùng là Diệp Thiên, lập tức sắc mắt biến đổi điên cuồng, không hẹn mà cùng buột miệng nói:

“Cậu...Cậu…Cậu là cậu Diệp?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.