Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 1041: Động thổ trên đầu Thái Tuế!




Thật ra Diệp Thiên rất yêu vợ con của mình, còn lại hơn hai mươi tấn đá Nữ Oa sau khi loại bỏ phế liệu đi, bản thân mình cũng không nỡ tu luyện hết mà muốn giữ lại đem về cho vợ con tu luyện.

Hai mươi mấy tấn hơn đá Nữ Oa này, hắn tu luyện hết thì cũng chỉ tăng được tối đa 50 % kinh nghiệm, không bằng tu vi trong một kì.

Nhưng nếu như đưa cho vợ con hắn tu luyện thì có nhanh chóng nâng cấp tu vi của họ.

Diệp Thiên của kiếp trước vì không muốn phân tán tài nguyên nên không cưới vợ hay nạp thiếp gì, không có con, cùng lắm là tìm vài người tình mà thôi.

Vậy thì bao nhiêu tài nguyên đều tập trung vào người hắn hết. Có bao nhiêu tài nguyên thì tu luyện bấy nhiêu, không cần lắp đầy cái bụng mình, đồng thời còn phải suy nghĩ làm thế nào để lấp đầy cho cả vợ con.

Nhưng sau khi sống lại, Trái Đất cơ bản chả có tài nguyên gì, lúc đó hắn nghĩ không thể nào quay về địa vị như từng ở Tử Vi Tinh nữa rồi, chỉ muốn làm một tu sĩ nhỏ vui vẻ ở Trái Đất, ít nhất có thể muốn làm gì thì làm ở mảnh đất đó, đúng không?

Dù gì cũng không về được nữa, thì cứ thoải mái một lần, vậy nên mới nghĩ ra việc cưới vợ, sau đó thì theo đuổi Tần Liên Tâm.

Hê!

Không theo đuổi không biết, theo đuổi rồi mới biết, hoá ra theo đuổi con gái vui đến vậy. Thú vị hơn nhiều so với việc bị đám con gái trời sinh kiêu kì kia theo đuổi ở kiếp trước.

Sau đó là theo đuổi thành công Tần Liên Tâm, kết hôn rồi có con. Lúc này hắn mới phát hiện thật ra làm một người bình thường, sống cuộc đời có vợ con ấm cúng này cũng rất thú vị.

Dần dần, hắn đam mê cuộc sống có vợ có con quây quần này, thấy có ý nghĩa hơn nhiều so với những ngày tháng tu luyện nhàm chán khô khốc ở kiếp trước.

Cho dù là sau này khi Côn Khư xuất hiện, dẫm Thiên Lộ vào Thiên Hoang, đến Bắc Hàn rồi lại sang Tiên Thổ, một đường đi tu luyện lại từ đầu.

Nhưng vợ và con vẫn là một bộ phận không thể phân tách trong cuộc đời hắn, vợ con hắn quan trọng như tu vi vậy.

Vậy nên đồng thời với việc hắn ăn no ra thì cũng phải để lại miếng ăn cho vợ con hắn đúng không? Không thể để vợ con mình đói mốc ra được.

Cho đến khi tổng quản của công ty vận tải này xuất hiện, nói đá Nữ Oa hiếm thấy, bán hết sạch hàng, chắc chắn rằng ở Thiên Khôi Tinh này vẫn còn đá Nữ Oa, hơn nữa tổng quản cũng bằng lòng đi lấy đá Nữ Oa, đổi thần binh với hắn.

Nếu đã như vậy, hắn cũng không cần giữ hai mươi tấn hơn đá Nữ Oa đó nữa, lúc lên thuyền, đá Nữ Oa đã bị hắn thôn phệ hết sạch một cách thần không biết quỷ không hay.

Vậy nên lúc này, nguyên thần, pháp tướng của hắn đều ở trạng thái tu luyện, tuy không tu luyện cơ thể nhưng vì đang ở trạng thái thu gọn khí tức, thả lỏng tinh thần nên mới bị thanh niên kia kéo dậy.

"Bỏ cái chân chó của anh ra."

Diệp Thiên híp mắt, thần sắc lạnh lùng khác thường, sát khí loé lên trong mắt hắn, giống như nếu thanh niên này không bỏ tay ra thì hắn sẽ khai sát giới tới nơi.

"Anh dám mắng tôi đấy à?"

Sắc mặt thanh niên cũng sầm lại, lạnh lẽo nhìn chằm chằm Diệp Thiên, giống như chỉ cần Diệp Thiên nói thêm một câu khó nghe nào nữa thì cậu ta sẽ đánh chết Diệp Thiên.

Diệp Thiên vừa toan mở miệng, Diệp Lan đã vội đứng dậy, cười nói: "Vị này xin hãy bớt nóng nảy, có gì từ từ nói, người bạn này của tôi đầu óc hơi có vấn đề, anh đừng chấp nhặt hắn ta."

Nếu không phải Diệp Thiên có bảo bối đáng giá nghìn tỷ trên người thì cô ta đã không thèm giải vây giúp Diệp Thiên.

"Nói cái gì mà nói!"

Thanh niên kia không nể nang gì Diệp Lan, lạnh lùng nói: "Cô là bạn hắn ta, cô họ Diệp đúng không? Nếu đúng vậy thì cùng nhau cút khỏi thuyền tinh không đi, ông đây không muốn bị đám sao chổi họ Diệp các người hại chết đâu!"

"Tôi tôi tôi... không phải họ Diệp." Diệp Lan cúi đầu.

"Thế sao?" Thanh niên cười khẩy: "Lấy thẻ căn cước ra đây cho tôi xem mau, rốt cuộc là có phải họ Diệp hay không!"

"Ơ..." Diệp Lan nhất thời không biết làm thế nào mới đúng.

Lúc này, Diệp Lam Duyên bất mãn đứng dậy: "Họ Diệp thì sao? Bên vận tải cho phép chúng tôi ngồi đây, anh có tư cách gì để đuổi chúng tôi xuống thuyền?"

"Tôi có tư cách gì ư?" Thanh niên cười phụt một cái, sầm mặt làm bộ làm tịch: "Dựa vào việc tôi là đàn em của cậu chủ Lạc Tuấn Tú của nhà họ Lạc tại Thời Quang thành, tôi có tư cách đuổi các người xuống thuyền!"

"Tôi không muốn tập đoàn vận tải Thời Quang sẽ làm tôi mất mặt!"

Lời vừa nói ra, hành khách trên thuyền đều nhốn nháo cả lên.

"Hoá ra là đàn em của cậu chủ nhà họ Lạc ở Thời Quang thành!"

"Nhà họ Lạc ở Thời Quang là thế gia Tiên Tôn, trong tộc có năm vị Tiên Tôn, đứng đầu thế gia Tiên Tôn ở Thời Quang thành, thiếu gia Lạc Tuấn Tú càng là thiên chi kiêu tử đứng trong hai mươi hạng đầu trong bảng Trường Sinh của Thiên Khôi Tinh, chỉ mới ba mươi hai nghìn tuổi mà đã có tu vi hạng Hợp Đạo Đại Thành trung kỳ, là thiên tài được kì vọng nhất rằng sẽ vào Thiên Huyền Cảnh trước một trăm nghìn tuổi của Thiên Khôi Tinh!"

"Tuy rằng tên Mã Bính này chỉ là một tên đàn em, một con chó. Nhưng có thể trở thành chó của Lạc Tuấn Tú thì cũng là một trong những con chó mạnh nhất của Thiên Khôi Tinh, không động vào được đâu!"

"..."

Bắt đầu bàn tán sôi nổi.

Có một thanh niên mặc áo gấm ngồi ở sảnh hạng thương gia, nghe xong những lời bàn tán, khoé miệng anh ta nhếch lên một ý cười ngạo mạn.

Anh ta chính là chủ của Mã Bính, là thiên chi kiêu tử đứng thứ hai mươi trong bảng Trường Sinh - Lạc Tuấn Tú!

Còn Diệp Lam Duyên và những người khác sau khi biết được thân phận theo chân Lạc Tuấn Tú của Mã Bính thì sắc mặt trở nên nghiêm trọng đến cùng cực.

"Diệp Bắc, không bằng... chúng ta xuống thuyền trước đi, đi chuyến thuyền sau không đến cổ thành cũng được? Không chọc vào được thì chúng ta né được." Diệp Lam Duyên bất lực mở miệng.

Gặp phải chó mạnh thế này thì cô ta cũng chỉ biết tự nhận mình xui xẻo thôi.

Tuy rằng cô ta không phải người bản địa của Thiên Khôi Tinh, nhưng có hiểu biết nhất định về Lạc Tuấn Tú và nhà họ Lạc, hiểu rõ họ không chọc nổi con chó của Lạc Tuấn Tú.

"Lam Duyên, đừng sợ, tên này giỏi ỷ thế hiếp người như vậy, hôm nay tôi phải để anh ta biết rằng anh ta ăn hiếp phải một sự tồn tại như thế nào!"

Nói đến đây, Diệp Thiên nhìn Mã Bính với ánh mắt tức giận, thốt ra một câu từ trong kẽ răng: "Đếm ba tiếng, quỳ xuống xin lỗi họ Diệp chúng tôi, bằng không tôi sẽ cho anh biết chữ chết viết thế nào!"

Nói xong, Diệp Thiên đếm lùi ngay lập tức.

"Ba!"

"Ha ha!"

Mã Bính nhịn không được mà cười lớn: "Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Anh muốn tôi quỳ xuống xin lỗi?"

Ngay lúc này, Diệp Lam Duyên, Diệp Lan, Diệp Tuấn Kỳ và những nam nữ họ Diệp khác đều sợ hãi đứng dậy hết, đồng loạt nhìn sang Diệp Thiên với ánh mắt kinh hãi.

Mấy trăm ngàn người trong khoang thuyền cũng đồng loạt nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt khinh thường.

Hắn á? Người họ Diệp có địa vị không bằng cả con chó mà cũng đòi đàn em của Lạc Tuấn Tú quỳ xuống xin lỗi? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!

"Hai!"

"Ha Ha!" Mã Bính cười lớn lần nữa: "Quỳ xuống xin lỗi là chuyện không thể nào. Chữ chết viết thế nào cũng không cần mày dạy, mày đếm hết ba số thì cũng là lúc mày chết mà thôi!"

"Diêp Bắc, không làm gì được đâu, đừng tìm chết nữa, xuống nước sau đó xuống thuyền thôi, cầu xin anh đó!" Có một thanh niên tên Diệp Phước Thành run rẩy cầu xin, cơ thể run lên cầm cập.

Thấy Diệp Thiên không động đậy gì, Diệp Tuấn Kỳ tức giận nói: "Anh muốn chết thì cũng đừng hại chúng tôi chứ!" Nói đến đây, anh ta hét lên với mọi người: "Chúng tôi không quen biết anh ta! Chúng tôi xuống thuyền!"

Nói xong, anh ta bắt đầu thúc giục những nam nữ họ Diệp khác xuống thuyền.

Ngay lúc bọn họ muốn rời đi, Diệp Thiên nhả ra con số cuối cùng.

"Một!"

"Ha Ha!" Mã Bính tiếp tục cười lớn: "Ông đây không quỳ xuống xin lỗi, mày muốn dạy tao viết chữ chết thế nào à, mày mau..."

"Mẹ kiếp!"

Không đợi Mã Bính nói xong, Diệp Thiên đã hất bàn tay nắm lấy cổ áo của Mã Bính ra, một cú đập đáp xuống trên đầu Mã Bính.

Trong chốc lát, một bóng bàn tay như Thái Sơn áp đỉnh đáp xuống trên đầu Mã Bính.

"Không! Cứu tôi! Cậu Lạc cứu tôi với!!!"

Mã Bính cảm nhận được một nguy cơ chết chóc nồng liệt bao vây toàn thân mình, làm hắn muốn chạy đi nhưng lại không thể động đậy, chỉ còn cách kêu là hết sức.

"Không ổn!"

Lạc Tuấn Tú đang ngồi ở khoang thương gia nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thì quay đầu lại ngay lập tức, nhưng chỉ thấy một lòng bàn tay ép xuống đầu Mã Bính, ngay lúc anh ta vừa tính ra tay cứu thì đã không kịp nữa.

Đùng!

Một tiếng nổ lớn vang lên.

Cả thuyền Tinh Không đều chấn động theo.

Sau đó, nhìn thấy Mã Bính đã biến mất, trên đất xuất hiện một đống máu thịt hỗn độn, mùi tanh xộc thẳng lên mũi.

Im lặng!

Cả khoang thuyền nhất thời chết lặng.

Tất cả mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía đống máu thịt, trong mắt toàn là sự chấn động, kinh hoàng.

"Dám động thổ trên đầu Thái Tuế, đúng là chán sống!"

Diệp Thiên vỗ tay, hừ lạnh một tiếng, như một kẻ không liên quan, ngồi xuống trên vị trí ban nãy, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Nhưng mọi người trên khoang thuyền ngay lúc này đã bùng nổ.

"Trời ơi! Thanh niên họ Diệp này quá ác độc, đập chết cả tay chân của cậu chủ Lạc Tuấn Tú?"

"Điên cuồng! Tên họ Diệp này quá điên cuồng rồi!"

"Còn dám nói người ta động thổ trên đầu Thái Tuế, là hắn ta động thổ trên đầu Thái Tuế thì đúng hơn, cậu chủ Lạc Tuấn Tú sẽ không tha cho hắn ta đâu!"

"..."

Diệp Lam Duyên, Diệp Lan và những cô gái khác đã sợ đến nỗi bịt miệng lại, ngơ ngác cả ra, trong mắt toàn là nét hoảng hốt.

"Mẹ ơi!"

Diệp Tuấn Kỳ, Diệp Phước Thành và những thanh niên khác suýt thì ngồi cả ra đất, thần sắc sợ sệt như sắp chết.

Tên Mã Bính này tuy không phải cao thủ, chỉ là một hoá thần, đập chết thì dễ, nhưng chống lưng của người ta to! Sao hắn lại có gan đập chết người ta như vậy?

Bọn họ gợn sóng trong lòng, không thể nào bình tĩnh được.

Rất nhanh, một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai họ.

"Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, hơn nữa còn là tay chân của bản thiếu, là thứ mà nhà người muốn thì có thể giết thoải mái hay sao?"

Vừa dứt lời, Diệp Lam Duyên và những người khác bèn nhìn sang, chỉ thấy một người thanh niên anh tuấn tiêu sái, tướng mạo đường hoàng xuất hiện bên cạnh bọn họ, trong mắt như có lửa ngút, nhìn chằm chằm Diệp Thiên.

Diệp Thiên nghe xong, không thèm quay đầu sang nhìn, chỉ nhàn nhạt trả lời: "Thế thì cũng phải xem là chó thế nào, một con chó dại ở cạnh mình thì cũng chả có lợi gì cho anh. Giết rồi thì cũng coi như giúp anh loại bỏ một sao chổi, tránh cho anh bị khắc chết."

"Điên cuồng! Quá điên cuồng rồi! Sao hắn lại dám nói chuyện với cậu chủ Lạc Tuấn Tú như thế!" Những người có mặt trong khoang thuyền đồng loạt phẫn nộ.

"Hỗn láo!"

Bên cạnh Lạc Tuấn Tú lại nhảy ra một thanh niên khác, tức giận chỉ vào Diệp Thiên, nói: "Mày đang tìm chết có biết không hả, đừng cho rằng giết Mã Bính rồi thì muốn làm gì cũng được, nhà họ Lạc chính là trời ở Thời Quang thành, cậu Lạc muốn giết mày chỉ là chuyện trong vòng một câu nói!"

"Tao khuyên mày lập tức quỳ xuống đền tội với cậu Lạc, may ra có thể để mày chết toàn thấy, nếu không đảm bảo mày còn chết thảm hơn Mã Bính!"

"Mẹ nó chứ!" Diệp Thiên đứng mạnh dậy, muốn đấm tên kia một phát, tiễn gã xuống địa ngục.

Ngay lúc này, một giọng nói khác biệt vang lên.

"Làm gì đó, làm gì đó!"

Vừa dứt lời, mọi người đồng loạt nhìn sang, là một ông cụ uy nghiêm, sắc mặt cung kính, tay chắp sau lưng bước vào khoang thuyền.

"Là Quản lý Trương!"

Nhiều người đồng thanh nói.

Rất nhanh, đám người tản ra, Quản lý Trương chắp tay đi đến hiện trường, nhìn thấy đống máu thịt hỗn độn trên đất, ông ta cau mày, thấp giọng hỏi: "Ai làm đây?"

"Hắn!"

Gần như tất cả mọi người đều chỉ về phía Diệp Thiên.

Quản lý Trương nhìn sang, nhìn thấy Diệp Thiên, ông ta cau mày chặt hơn.

Ông ta cho rằng là người họ Diệp bị đánh chết, nhưng không ngờ rằng là người họ Diệp đánh chết người khác.

"Có chuyện gì vậy?" Quản lý Trương lạnh nhạt hỏi.

"Là thế này thưa Quản lý Trương." Thanh niên bên cạnh Lạc Tuấn Tú kể đầu đuôi sự việc ra.

Chậc!

Quản lý Trương hít sâu một hơi, nhìn sang Lạc Tuấn Tú, cười ha ha hai tiếng rồi ôm tay hành lễ, nói: "Hoá ra là cậu chủ Lạc Tuấn Tú, thất kính, thất kính."

"Quản lý Trương khách sáo rồi." Lạc Tuấn Tú hành lễ lại, sau đó nói: "Tay chân của bản thiếu bị giết trên thuyền của tập đoàn vận tải Thời Quang, ông nói xem phải xử lí thế nào?"

"Chuyện này..." Quản lý Trương có hơi khó xử, cười cười rồi nói: "Đương nhiên là bồi thường gấp mười triệu lần giá vé."

Nếu như không phải trên tay Diệp Thiên có thứ ông ta cần, ông ta nhất định sẽ nói dùng mạng Diệp Thiên đổi mạng Mã Bính.

Lạc Tuấn Tú tất nhiên rất bất mãn với câu trả lời này, nhưng vẫn gật đầu nói: "Được, chúng ta đến cổ thành Thiên Thánh, giá vé là mười triệu, một mười triệu lần tức là một trăm tỷ, ông bảo hắn lấy một trăm tỷ ra đây mà đền cho bản thiếu."

Anh ta tin chắc Diệp Thiên không có nhiều tiền vậy.

Vậy nên bổ sung tiếp một câu: "Nếu hắn không có một trăm tỷ thì bản thiếu muốn hắn lấy mạng đền mạng."

"Mộttrăm tỷ!"

Diệp Lam Duyên với Diệp Lan sợ chết khiếp.

Cho dù bọn họ có lấy hết tiền ra cũng không đủ đền nữa!

Ngay lúc Quản lý Trương suy nghĩ có nên nói giúp Diệp Thiên không thì Diệp Thiên đã đột nhiên cất lời: "Mộttrăm tỷ một mạng người đúng không? Được, rất rẻ, tôi đền thêm một trăm tỷ nữa."

Nói xong, hắn hất nắm đấm về phía thanh niên bên cạnh Lạc Tuấn Tú.

"Cẩn thận!"

Mặt Lạc Tuấn Tú biến sắc, toan giữ tay Diệp Thiên lại.

Nắm được cánh tay Diệp Thiên nhưng nắm đấm của Diệp Thiên vẫn đáp xuống trên người thanh niên kia.

Bùm!

Thanh niên kia hiển nhiên bị đánh nổ toạc thành một màn sương máu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.