Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 1036: Nhất chiến thành danh




“Tại sao lại thế này?”

Tổn hại của Phi Nguyệt Song Đao khiến cho Tả SứCưu Quý Tịnh ngẩn ra.

Đây là thần binh vô thượng cấp sáu!

Trong trận ác chiến lúc nãy Phi Nguyệt Song Đao không hề có bất kỳ tổn hại nào, còn áp chế chặt chẽ Diệp Thiên, tại sao Diệp Thiên vừa mới ăn một viên đan thôi Phi Nguyệt Song Đao đã đấu không lại kiếm của hắn?

Ông ta khó hiểu.

Nhưng rất nhanh sau đó, trong lòng ông ta dâng lên một dự cảm khác thường.

“Chẳng lẽ…hắn ta ăn viên đan kia xong tu vi sẽ tăng vọt?”

Nghĩ đến đây sắc mặt ông ta cứng lại.

Nếu đúng thật là như vậy thì hậu quả không thể tưởng tượng được!

Cưu Quý Tịnh không dám trì hoãn dù chỉ một giây, nhân lúc Diệp Thiên vẫn đang không nhúc nhích đứng ở kia Cưu Quý Tịnh cắn răng: “Phải nhân cơ hội giết hắn, nếu không mình thật sự sẽ có đi mà không có về!”

Ý nghĩ này vừa có trong đầu, Cưu Quý Tịnh lập tức vận hành tiên pháp như núi gọi biển gầm trong cơ thể, biến thành sức mạnh mạnh nhất, sau đó nắm chặt nắm đấm nhắm vào hướng ngực của Diệp Thiên.

Hiệu quả của thuốc vẫn còn đang lên men, Diệp Thiên không muốn vận động quá kịch liệt, sẽ làm khuếch tán ảnh hưởng của thuốc, nhưng thấy đấm kia sắp đến, hắn chỉ có thể cương khí phóng ra ngoài hợp nhất mọt thể với phòng ngự của pháp bảo hộ thể, để nó ngưng tụ thành một lồng hộ thể chín màu quanh thân.

Giây tiếp theo, “đùng” một tiếng.

Một đấm của Cưu Quý Tịnh đánh lên lồng hộ thể chín màu phát ra một tiếng vang trầm đục. Lồng hộ thể bị đấm nổi lên gợn sóng như sóng biển.

Vòng hộ thể bị đánh thành một vết lõm, khi Cưu Quý Tịnh còn đang thúc giục thêm một cú đấm nữa, nắm đấm của ông ta càng gần ngực của Diệp Thiên hơn, càng ngày càng gần, dường như vòng hộ thể lúc nào cũng có thể bị đấm thủng.

“Cậu Diệp ăn xong viên đan dược kia thực lực dường như lợi hại hơn lúc đầu nhiều lắm!”

“Đúng là lợi hại hơn nhiều, nhưng nhìn thì có vẻ vẫn còn kém hơn so với Cưu Quý Tịnh một chút.”

“Không biết vòng hộ thể của cậu Diệp còn có thể chịu được mấy đấm như thế, nếu như bị đấm thủng, thân thể cậu Diệp chịu một đấm thế kia sợ là đến cả người cậu Diệp cũng bị đấm nổ tung mất.”

“…”

Những người bên dưới quan sát bàn luận không ngớt.

“Ha ha ha!”

Tả hữu hộ pháp đánh với Lâm Bá Thiên lướt nhìn một cái trận chiến bên kia đều bật cười.

“Ông già, Tả Sứ của chúng tôi sắp sửa đấm tung chủ nhân của ông rồi đấy, đến lúc đó Tả Sứ phá trận ra cũng không cần hai chúng tôi giúp đỡ, một mình ông ấy có thể giết ông trong chớp mắt!” Tả hộ pháp nói.

“Hừ!”

Lâm Bá Thiên hắng giọng nói: “Hai người đúng là ngây thơ, chủ nhân của tôi đang trong giai đoạn tăng vọt tu vi, bây giờ đấm của Tả Sứ nhà các người đấm không chạm tới chủ nhân tôi, thời gian trôi qua Tả Sứ của các người càng không thể đấm thủng được mà còn rất nhanh sẽ bị chủ nhân của tôi giết chết ngay lập tức!”

“Nói láo!”

Hữu hộ pháp không nhịn được chửi một câu, sau đó nói: “Tả hộ pháp, đừng nói mấy lời thừa thãi với ông ta nữa, ông với tôi đừng để bị ông ta dọa sợ, dùng toàn bộ sức mạnh bám trụ ông ta, đợi Tả Sứ đánh chết cái tên gọi cậu Diệp kia, đến lúc đó ông già này chết chắc!”

“Ừ!”

Tả hộ pháp gật đầu, cùng với hữu hộ pháp bám riết lấy Lâm Bá Thiên.

“Hai người mới là đồ ông già!”

Lâm Bá Thiên tức giận nói: “Đừng tưởng luyện tà thuật, biến bản thân trẻ trung hơn một chút thì có thể che được sự thật già nua của hai người sao?”

“Già hơn bản vương, không mạnh bằng bản vương lại còn dám gọi bản vương là ông già, che giấu sự thật tư chất kém cỏi, hai người đúng là nực cười!”

“Đợi xem bản vương đánh chết từng người các ngươi đi!”

Lúc này Lâm Bá Thiên cũng không cần cố kỵ đan dược gì, toàn lực đối phó với hai tên hộ pháp, đánh đến mức hai người kia liên tiếp bại lui, không thể tiếp nổi chiêu.

“Phòng ngự thật khủng bố!”

Cưu Quý Tịnh dùng hết toàn lực đấm vào lồng hộ thể, suýt chút nữa khiến ông ta cảm thấy hết sức lực, kết quả không những không đấm thủng được lồng hộ thể còn có dấu hiệu bị lồng hộ thể phản ngược lại.

Thấy tình thế như vậy ông ta quyết đoán từ bỏ việc tiếp tục công kích lồng hộ thể, thân thể mạnh mẽ quay ngược lại.

“Bản sử không tin đánh không tan lồng hộ thể của mày!”

Nói xong ông ta vừa đứng lại lập tức dùng ngón tay bắt quyết, hét lớn:

“Thiên tà đại pháp!”

Chỉ trong một thoáng, sau lưng ông ta đã xuất hiện một điểm đen, càng ngày càng lớn, trôi nổi ngay sau đầu ông ta như một mảnh mặt trời màu đen nổi lên từ sau đầu ông ta vậy.

Thông qua điểm đen kia có thể thấy bên trong điểm điên có bóng người lay động, như một nhóm người bị giam nhốt ở bên trong.

“Trời ơi! Đây là thiên tà đại pháp có thể hủy diệt hết tất cả trong truyền thuyết sao?”

Có người kinh ngạc hô lên một tiếng.

“Xong rồi xong rồi!”

Cả người chủ nhà họ Lăng run rẩy không ngừng, gấp rút kêu lên: “Cậu Diệp, thiên tà đại pháp chính là đại pháp chấn động của giáo phái Tà Linh, cực kỳ khủng bố.”

“Nghe nói thiên tà đại pháp Tả SứCưu Quý Tịnh dùng thần hồn của chín mươi chín vị Tiên Tôn luyện thành, một khi để ông ta dùng thiên tà đại pháp đến mức mạnh nhất thì dựa vào tu vi hậu kỳ thái hư đại thành của ông ta chắc chắn có thể đánh bại Tiên Tôn sơ kỳ đỉnh phong tái hư cảnh.

“Nên cậu Diệp à, cậu đừng đứng yên ở đó nữa, mau mau ngắn chặn hắn triển khai đại thuật ngược trời kia đi, nếu không đợi đến khi cậu thi triển xong cũng chết chắc rồi!”

Ông ta cũng sợ lắm chứ, một khi Diệp Thiên chết rồi ông sợ Cưu Quý Tịnh thẹn quá hóa giận diệt luôn toàn bộ người nhà họ Lăng bọn họ luôn.

Nhưng Diệp Thiên nhắm mắt làm ngơ lời ông ta nói, vẫn như cũ không muốn vận động mạnh để hiệu quả của thuốc tiếp tục nâng cao năng lượng của hắn.

“Tản ra! Tất cả mọi người nhà họ Lăng nhanh chóng tránh ra chỗ khác xa hơn đi!”

Chủ nhà họ Lăng đã không dám phó thác hy vọng vào người Diệp Thiên nữa rồi, mắt thấy việc rời đi là việc gấp nhất, tránh cho Diệp Thiên bị đánh chết rồi cả nhà họ cũng phải cùng chịu tai ương.

Chủ nhà họ Lăng rất nhanh dẫn theo một nhóm người nhà rời khỏi.

“Ha ha ha!”

Trong lúc này, Cưu Quý Tịnh bật cười lớn.

“Thằng nhóc họ Diệp kia, mày chết chắc rồi, phòng hộ của mày có cao đến mức nào đi nữa, bản sử đây cũng không tin phòng hộ của mày sẽ cao hơn phòng hộ của Tiên TônThái Hư Cảnh đỉnh phong sơ kỳ, chỉ cần không cao hơn, vậy mày chết chắc rồi!”

Lời vừa nói xong, ông ta thần niệm trong đầu, hét lớn: “Giết!”

Chỉ thấy quả cầu năng lượng màu đen ở sau ông ta đã đạt đến đường kính trăm nghìn mét, như một ngôi sao, cuồng bạo xông về phía Diệp Thiên.

Cũng đúng lúc này, Diệp Thiên vốn không cử động đột nhiên động đậy rồi!

Không sai!

Hiệu quả của thuốc đã được tiêu hóa hết, không còn nâng cao năng lượng cho hắn nữa. Mỗi tế bào sống trong cơ thể hắn đều cùng ngoan ngoãn trở lại.

Còn tu vi của hắn, từ Thái Hư Tiểu Thành hậu kỳ 68% kinh nghiệm, nâng lên Thái Hư Đại Thành hậu kỳ 38% kinh nghiệm.

Tâng lên gần một cảnh giới!

Đương nhiên có thể vượt qua Thái Hư Đại Thành hậu kỳ 23% kinh nghiệm của Cưu Quý Tịnh.

“Ông xong đời rồi!”

Diệp Thiên khẽ quát một tiếng, nâng lên kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm, thúc giục sức mạnh cuồn cuộn, đồng thời dồn lại, mãnh mẽ bổ một kiếm xuống.

“Ai xong đời còn chưa chắc đâu!”

Cưu Quý Tịnh cực kỳ tự tin với thiên tà đại pháp của mình, nhưng nghe thấy lời nói của Diệp Thiên cũng tràn đầy tự tin, ông ta ngược lại không dám khinh địch, thúc giục tiên pháp bổ sung năng lượng đẩy mạnh cho ngôi sao màu đen.

Lúc này tất cả mọi người đều ngừng hô hấp.

Đến cả người nhà họ Lăng đang rời khỏi, nghe tiếng quát khẽ của Diệp Thiên cũng dừng lại bước chân, ngóng mắt xem.

“Ai sẽ thắng một bậc đây?”

Nhất thời nửa số người trong thành Vũ Lăng đều hiện lên một câu hỏi như thế ở trong lòng.

“Trảm!”

Diệp Thiên lại quát khẽ một tiếng nữa, kiếm mạnh mẽ chém về phía vì sao màu đen.

Ngay giây tiếp theo, “xoẹt” một tiếng.

Dưới sự nghiền áp của kiếm uy, thần hồn của chín mươi chín vị Tiên Tôn bên trong ngôi sao màu đen phát ra một tiếng kêu thảm thiết sau đó nháy mắt bị nghiền nát.

“Mẹ ơi!”

Cưu Quý Tịnh thấy thế cả người chấn động, tròng mắt suýt nữa rớt ra ngoài.

Thiên tà đại pháp, là thứ mà tu sĩ Thái Hư Đỉnh Phong sơ kỳ cũng khó mà chống lại được, thế mà hắn ta một kiếm đã bổ nát rồi?

Đây có còn là cậu Diệp mà lúc nãy bị ông ta áp chế đánh tơi bời vừa nãy không?

Đây con mẹ nó rõ là tu sĩ Thái Hư Đỉnh Phong trung kỳ!

Trong lòng ông ta chấn động không ngừng, nhưng không nghĩ nhiều được nữa, bởi vì kiếm lớn sau khi bổ đôi thiên tà đại pháp tiếp tục chuyển hướng thẳng vào đầu ông ta.

“Nhanh chóng rời khỏi.”

Một giây ông ta cũng không dám dừng lại, có thể bổ đôi thiên tà đại pháp, không cần nghĩ cũng biết đánh không lại được kẻ địch mạnh như thế này, còn không chạy nữa thì cái mạng già này khó giữ.

Chỉ là ông ta căn bản không có đủ thời gian để chạy trốn, ngay khi trong đầu ông ta có suy nghĩ bỏ chạy kiếm vạn hồn huyết ẩm đã ngay trên đầu ông ta rồi.

“Bùng!”

Pháp bảo hộ thể trên người ông ta bị chém nát.

Ngay lập tức, “xoẹt” một tiếng.

Kiếm vạn hồn huyết ẩm thuận thế chém xuống, chém đôi đầu ông ta, thuận theo thân thể của ông ta như bổ trúc, chỉ trong chớp mắt, Cưu Quý Tịnh đã bị một kiếm bổ làm đôi.

Tu vi cùng cấp, Diệp Thiên có thể giết chết đối thủ trong một giây, dù cho Cưu Quý Tịnh có điên cuồng đến mức nào cũng khó có thể thoát khỏi vận rủi bị chết trong một giây.

Kể cả pháp trận cũng bị một kiếm chém rách.

Có thể thấy sức mạnh của thanh kiếm này khủng bố đến mức nào.

Đương nhiên có thể đạt tới sức mạnh một kiếm của Tiên TônThái Hư Đỉnh Phong sơ kỳ.

Nhưng, Cưu Quý Tịnh cũng chưa chết vì một kiếm này, sau khi bị chém, xác thịt của ông ta xuất hiện dấu hiệu lành lại.

“Còn muốn chữa trị cơ thể, không có cửa đâu!”

Diệp Thiên lạnh giọng nói, lần nữa ra chiêu, một đấm gào thét bay ra, đấm thẳng vào thân thể bị chém đôi của Cưu Quý Tịnh.

“Rầm!”

Ngay lập tức thân xác ông ta bị đánh thành bụi máu.

Uy lực của nắm đấm tiếp tục lan ra, vừa đúng hữu hộ pháp cũng ở trong phạm vi của nắm đấm, lập tức bị đánh tan thành máu, lúc này uy lực của nắm đấm mới tan.

Khiến toàn bộ mọi người đều chấn động.

Tất cả đều ngây ra như phỗng.

Đến cả nói cũng không nói ra lời, ai cũng kinh ngạc nhìn Diệp Thiên, khiếp sợ, sợ hãi, hoảng sợ, khó tin cùng nhiều biểu cảm phức tạp.

Đấy là đan dược gì?

Cậu Diệp ăn xong viên đan đó mạnh đến mức này, cũng quá mức khủng bố rồi đi!

“Ha ha ha!”

Lâm Bá Thiên dẫn đầu mở miệng cười to: “Bản vương nói rồi mà, Tả Sứ của các người nhất định sẽ chết, các người lại không tin, giờ thì đã tin chứ?”

“Cái này…”

Tả hộ pháp đã sớm rơi vào sỡ hại cực kỳ.

Tả Sứ bị đánh chết, hữu hộ pháp cũng bị giết, chỉ còn lại một mình ông ta, còn có thể làm đối thủ gì được chứ?

Nghĩ đến đây, gan ông ta sắp phát nổ luôn, thân thể nhoáng một cái, chạy là thượng sách.

“Muốn chạy à? Không kịp nữa rồi!”

Lâm Bá Thiên nhân cơ hội một đao bổ xuống, chém nát cơ thể của tả hộ pháp, sau đó lại kéo thêm một đao chém ngang eo của tả hộ pháp đang hoảng loạn, tiếp tục đâm xuyên qua, phá nát cơ thể tả hộ pháp.

“Lợi hại! Lợi hại quá!”

Lúc này cuối cùng mọi người cũng kích động kêu lên.

Theo âm thanh này lập tức toàn thành đều sôi trào.

“Cậu Diệp mạnh quá! Đúng là quá mạnh luôn!”

“Giết chết Tả Sứ của giáo phái Tà linh và hai hộ pháp, một trận này cậu Diệp có thể vang danh Thiên Quý Tinh và cả những tinh hà khác.”

“Không ngờ! Đúng là không ngờ là kết quả như thế này! Cậu Diệp đúng là dũng sĩ số một của Thiên Quý Tinh!”

“….”

“Ha ha ha!”

Chủ nhà họ Lăng kích động cười cực kỳ to.

“Tất cả người nhà họ Lăng không cần chạy nữa! Cậu Diệp thắng rồi, chúng ta không cần phải trốn nữa đâu!”

“Hoan hô!”

Tất cả những người nhà họ Lăng đều hoan hô nhảy nhót, đều quên luôn việc Lăng Tố Như đã chết.

Lâm Bá Thiên ngược lại sắc mặt áy náy đến trước mặt Diệp Thiên nói: “Xin lỗi tôn thượng, tôi không có năng lực, hại cô Lăng…”

“Đừng tự trách.”

Diệp Thiên xua tay: “Cô ấy vừa chết không lâu nhưng có thể dùng vạn vật phục tô tiến hành cứu sống lại.”

Nói xong Diệp Thiên niệm thần quyết trong đầu, thúc giục khúc hát vạn vật phục tô, chỉ nhằm việc cứu sống Lăng Tố Như.

Rất nhanh theo khúc hát vang lên, một hạt cây ngưng tụ trên không trung.

Không lâu sau, một thân ảnh tạo thành giữa không trung.

“Ấy, đấy không phải là cô Lăng đã bị Bạch Hổ ăn mất sao?”

Rất nhiều người đều kinh ngạc hô lên.

Giây tiếp theo, âm thanh kinh ngạc nghìn phần đột nhiên vang lên.

“Cậu Diệp! Tôi không nằm mơ đúng không? Tôi chưa chết ư? Tôi lại có thể gặp được cậu Diệp nữa ư?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.