Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 1021: Tôn thượng, phiền anh phải ra trận rồi




“Trời ạ! Thật hay giả vậy,tu vi của vị họ Diệp là tầng cuối của Thái Hư Cảnh Tiểu Thành hậu kỳ?”

“Có nhầm không vậy, tu vi cậu Diệp còn cao hơn cả hộ pháp của hắn, thật khiến người khác ngạc nhiên mà.”

“Hắn trẻ như vậy, tiến vào Thiên Huyền Cảnh còn vất vả, làm sao có thể là Thái hư Cảnh, có phải kính chiếu tiên có vấn đề không?”

“Không thể tin được! Không thể tin được! Cả một Thiên Quý Tinh, cũng khó lòng tìm được một Tiên Tôn trẻ tuổi như vậy?”

Tu vi của Diệp Thiên bị kính chiếu tiên chiếu ra, khiến cho tất cả mọi người sục sôi, tất cả đều dồn ánh mắt kinh hãi về phía Diệp Thiên.

Tuổi trẻ như vậy, lại là Tiên Tôn. Đây là chuyện tất cả mọi người đều không ngờ được, tất cả mọi người đều nghi ngờ, không dám tin đây là sự thật.

“Thành chủ, kính chiếu tiên của ngài có phải mất linh rồi không, tên nhóc này làm sao có thể là Tiên Tôn?” Thái tổ Khương Gia chất vấn.

“Thật sự kì quái.”

Thành chủ quay một vòng gương, gương mặt đầy nghi hoặc, sau đó hướng về phía thái tổ Khương Gia: “Hay là ngài thử xem?”

“Được, ngài chiếu vào tôi xem.” Thái tổ Khương Gia ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trước gương.

Rất nhanh, kính chiếu tiên bắt đầu xuất hiện tu vi của thái tổ Khương Gia.

“Thái Hư Cảnh Đại Thành sơ kỳ 12% kinh nghiệm.”

“Có mất linh nghiệm đâu, tu vi của tôi quả thật là như vậy.” Thái tổ Khương Gia nói.

Thái tổ Bảo Gia đứng ra: “Chiếu tôi thử xem.”

“Thái Hư Cảnh Tiểu Thành hậu kỳ 33% kinh nghiệm.”

“Đúng mà!”

“Chiếu tôi thử xem.” Thái tổ Hạ gia cũng đứng ra.

“Thái Hư Cảnh Tiểu Thành hậu kỳ 24% kinh nghiệm.”

“Tôi cũng thử xem.” Thái tổ Khương Gia đứng ra.

"Thái Hư Cảnh Tiểu Thành trung kỳ 44% kinh nghiệm.”

“Hả!”

Tất cả Tiên Tôn đều cảm thấy vô cùng kì lạ, không hẹn mà cùng nhau nói:

“Không có mất linh mà.”

“Đúng là không có mất linh.” Thành chủ cũng rất nghi hoặc.

“Chiếu tên nhóc đó lần nữa xem.” Nam Cung Sóc chỉ về phía Diệp Thiên.

Thành chủ đồng ý, sau đó để gương chiếu về phía Diệp Thiên.

“Thái Hư Cảnh Tiểu Thành hậy kỳ 68% kinh nghiệm.”

Hắn thật sự có được tu vi như vậy.

Tất cả Tiên Tôn, và tất cả mọi người vào giờ phút này không thể không chấp nhận việc Diệp Thiên là Tiên TônThái Hư Cảnh Tiểu Thành hậy kỳ.

Chiếu qua nhiều vị Tiên Tôn như vậy, hiển thị ra toàn là con số thật, không thể nào chỉ báo sai mỗi Diệp Thiên.

Vì vậy, kính chiếu tiên không có mất linh, hai lần soi ra kết quả như nhau, điều này đã chứng minh được, tu vi của Diệp Thiên giống như tu vi mà kính chiếu tiên soi được.

“Điều này làm sao có thể?”

Nam Cung Cẩn chạy đến, tâm trạng kích động nói: “Thái tổ,vãn bối là thiên tài có thiên phú nhất được mọi người ở Vũ Lăng công nhận, được Thanh Vân Tông tuyển chọn, được sư tôn của vãn bối bồi dưỡng.”

“Nhưng vãn bối tử nhỏ đã ở nhà Nam Cung, dùng tài nguyên tốt nhất để tu luyện, đi được Thanh Vân Tông, cũng đã tiêu hao hết tài nguyên cuối cùng để tu luyện, nên chỉ có thể luyện tới Đại Thành sơ kỳ.

“Còn tên nhóc này, nhìn còn trẻ tuổi hơn vãn bối, cho dù hắn ta có thiên phú, hoặc mạnh hơn vãn bối một chút cũng có thể chấp nhận được, nhưng không thể mạnh tới mức này?”

“Nếu như tu vi của hắn ta đúng như vậy, vãn bối đấu với hắn ta, thì chẳng khác nào kẻ ngốc đấu với thiên tài?”

Nam Cung Sóc cười: “Tâm trạng của con ta có thể hiểu, nhưng mà...kính chiếu tiên không hề mất linh, hai lần đều cho ra cùng một kết quả, khẳng định là không sai đâu.”

“Hắn ta tuổi còn trẻ mà đã trở thành hộ quốc đại nguyên soái, không chỉ dựa vào sự phù hộ của tổ tiên mà còn dựa vào thực lực, điểm này con không phục không được.”

“Vì vậy con có thể học hỏi hắn ta, sau này cố gắng tu luyện, sớm ngày nhập vào Thái Hư Cảnh.

Nam Cung Cẩn: “...”

Sớm ngày lên được Thái Hư Cảnh, nghe thì có vẻ dễ dàng, nhưng để làm được là vô cùng khó khăn.

Với tố chất của mình, sợ qua một trăm nữa cũng không thể vào được Thái Hư Cảnh, cho dù vào được Thái Hư Cảnh cũng già như thái tông, không trẻ tuổi được như Diệp Thiên.

Vào khoảnh khắc này lòng tự tôn của anh ta chịu phải đả kích lớn.

Từ trước đến nay, anh ta luôn tự hào rằng thiên phú của mình mạnh hơn so với nhiều người, nhưng so với Diệp Thiên, thiên phú của bản thân, còn không bằng phân chó.

“Hừ!”

Rất nhanh anh ta liền trút giận lên Diệp Thiên: “Cho dù thiên phú của anh có mạnh đi chăng nữa, anh cuối cùng cũng chỉ là một Tiên Tôn có Thái Hư Cảnh Tiểu Thành hậy kỳ mà thôi, so với tu vi của thái tông chúng tôi, anh còn kém xa!”

“Anh không nên giành phụ nữ với tôi, cũng không nên đối địch với nhà Nam Cung, càng không nên giết người của nhà Nam Cung.”

“Vì vậy, anh sẽ trả một cái giá thảm khốc, thái tông của chúng tôi sẽ không cho anh có cơ hội quay về làm hộ quốc đại nguyên soái nữa.”

“Vậy sao?”

Diệp Thiên cười tươi: “Vậy thì anh để thái tông của anh đến đây đấu một trận. Xem xem có thể lay động được chỗ ngồi của bổn tọa không?”

Diệp Thiên cũng là một cao thủ, tuy rằng tu vi của hắn chỉ tới Thái Hư Cảnh Tiểu Thành hậy kỳ, nhưng hắn đã luyện thành Cửu Trùng Đạo Thể, có thể giao đấu với Tiên Tôn Thái Hư Cảnh Đại Thành.

Mà trong những Tiên Tôn này, cao nhất cũng chỉ là Thái Hư Cảnh Đại Thành trung cấp, bằng với tu vi của Sử Đông Lai, hắn còn không xem ra gì.

Huống hồ bây giờ hắn có Di Âm Hỗn Độn, như hổ mọc thêm cánh, còn sợ gì nữa?

Nếu không phải lo sợ náo động quá lớn, sẽ truyền đến thế giới Tinh Hà của trung tâm vũ trụ, bằng không chống lại cả cái Thiên Quý Tinh này có là gì?

Đánh thì đánh, đánh không lại thì có bùa tăng tốc, sợ ai chứ?

“Hừ!”

Đúng lúc Nam Cung Sóc định mở miệng, thái tổ Hạ Gia đã đứng ra, lạng lùng nói: “Thật không biết cậu lấy đâu ra dũng khí vậy, trong cả tình hình như này mà còn dám tỏ vẻ.”

“Vậy thì để cho bổn tôn đến thử xem, tu vi tên nhóc nhà cậu rốt cuộc có bao nhiêu?”

Dứt lời, ông ta xuất một cây phất trần vô cùng lợi hại, vung tay lên.

Vào lúc này, lông của cây phất trần vươn ra những mũi gai nhọn, đâm về phía Diệp Thiên.

Tùy rằng trong kính chiếu tiên đã dự báo, tu vi của Diệp Thiên nhiều hơn ông mấy chục giá trị kinh nghiệm, nhưng ôngta cho rằng tuổi trẻ như vậy đã luyện thành quá là viển vông, hơn nữa nền tảng không vững. Là do quá hấp tấp mà luyện thành, vì vậy rất hư ảo, không phải là Tiên Tôn được tu luyện ở cơ sở vững chắc.

“Dám động thủ với chủ nhân của tôi, ông chưa đủ tư cách!”

Giọng nói lạnh lùng của Lâm Bá Thiên vang lên, khởi động tiên pháp, Huyền Thiên Yển Nguyệt Đao vọt lên, giống như con bạch tuộc chém một nhát dài về phía cây phất trần.

Keng Keng Keng!!!

Cây phất trần tuy là lông nhưng lại vô cùng cứng, Huyền Thiên Yển Nguyệt Đao cứa lên phía trên, giống như dây xích sắt thông thường, cọ sát ra tiếng nổ đáng sợ như pháo hoa.

Tuy rằng bị cắt đi rất nhiều đoạn, nhưng do số lượng quá nhiều, không giống như thanh kiếm thông thường chỉ cần đứt một đoạn sẽ hư hại.

Chỉ cần cây phất trần vụt qua, thì Huyền Thiên Yển Nguyệt Đao lại vụt vào trong.

Nhìn thấy tình hình này, lão tổ Hạ gia phất cây phất trần ra, cố kéo thanh Huyền Thiên Yển Nguyệt Đao về phía mình.

Đùa chứ đây là một thần binh tối cao, cho dù không thuận tay, đem đi bán cũng đáng được khối tiền, không uống phí ông ta cướp được.

Nhưng ngoài dự đoán, ông ta vốn dĩ không kéo được.

“Hả?”

Lão tổ Hah Gia nhăn mày, có chút kinh ngạc, sau đó giật nảy mình không tin.

Lần kéo này tuy kéo được nhưng chỉ khiến Lâm Bá Thiên bước lên hai bước mà thôi.

Mà lúc này, Lâm Bá Thiên đột nhiên vươn tay nắm lấy cây phất trần, mạnh bạo kéo một cái.

Trong phút chốc, lão tổ Hạ Gia giống như tóm trúng đuôi của thần thú, nhất thời bị kéo qua.

“Không hay rồi.”

Sắc mặt của Nam Cung Sóc nhanh chóng thay đổi, muốn đi kéo lão tổ Hạ Gia lại nhưng lại không đến kịp, lão tổ Hạ Gia bị kéo đến trước mặt Lâm Bá Thiên.

Một giây sau.

Lâm Bá Thiênđâm một đao.

Phập!

Mũi đao đâm vào bụng của lão tổ Hạ Gia.

“Không!!!”

Lão tổ Hạ Gia hoảng hốt, vội vàng nắm lấy thân đao, không cho Yển Nghuyệt Đao đâm vào trong.

Lâm Bá Thiên cũng không đâm vào, mà buông lõng cây phất trần, cho một đấm hung hiểm vào ngực lão tổ Hạ Gia.

Bùm!

Một âm thanh dữ dội vang lên.

Chỉ nhìn thấy lưng của lão tổ Hạ Gia đột nhiên cong lên, một nắm đấm gấp rút xuyên qua, máu bắn ra tung tóe.

“A!!!!”

Lão tổ Hạ Gia đau đến mức hét lên không ngừng.

Cũng may là tu vi của ông ta ngang với Lâm Bá Thiên, bằng không một đấm này có thể cướp đi mạng của ông ta.

“Mẹ ơi! Tên Lâm Bá Thiên này quá hung mạnh rồi.”

Mọi người xung quanh kinh ngạc không thôi.

“Mau cứu lão Hạ.”

Nam Cung Sóc hét lên, vội vàng đi qua, bàn tay của Lâm Bá Thiên xuyên qua sau lưng lão tổ Hạ Gia, thái tổ Khương Gia, thái tổ Bảo Gia, lão tổ Mạnh Gia, ba vị Tiên Tôn gấp gáp chạy qua.

Thấy vậy, Lâm Bá Thiên lập tức dừng tay, móc tim gan ruột của lão tổ Hạ Gia ra, tiếng hét của lão tổ Hạ Gia vang lên thảm thiết.

“Đáng chết!”

Nam Cung Sóc phẫn nộ, liền chạy về phía Lâm Bá Thiên.

Ầm!

Lâm Bá Thiên tung một cước, đá lão tổ Hạ Gia về phía Nam Cung Sóc.

“Đi chết đi!”

Thái tổ Khương Gia đã tiếp sát Lâm Bá Thiên, tung ra nắm đấm mạnh như núi.

“Hừ!”

Lâm Bá Thiên cũng không chịu thua, mạnh mẽ tung một đấm trả lại.

Một giây sau.

Bùm!

Khi hai nắm đấm va chạm nhau trên không trung, giống như hai tinh cầu va vào nhau, nổ tung giống như pháo hoa, cọ sát ra một pháo hoa kinh khủng. Nhiều người trong phạm vi gần đó đều bị đều phun ra máu tươi.

Một quyền tung ra, Lâm Bá Thiên bị đẩy lùi về trước, lão tổ Khương Gia cũng bị chấn kinh lùi về phía sau.

“Lợi hại quá!”

Thái tổ Bảo Gia và lão tổ Mạnh Gia không khỏi thốt lên.

Đều biết rằng, lão tổ Khương Gia là Đại Thành sơ kỳ, cao hơn Lâm Bá Thiên một cấp, theo lý mà nói, sau khi đánh một quyền này, Lâm Bá Thiên phải bị đánh trọng thương.

Nhưng mà, ông ta chỉ lùi lại mấy bước, không có nôn máu, càng không có bị thương. Đây là kết quả mà khiến bọn họ không dự đoán trước được.

Điều này khiến cả lão tổ Khương Gia kinh ngạc, cảm thấy không thể nào tin được.

Khả năng phòng ngự của Lâm Bá Thiên cũng quá cao rồi.

“Đến lượt tôi rồi!”

Lúc này Nam Cung Sóc lạnh lùng bước ra.

“Anh Nam Cung, anh phải giết chết tên này, báo thù cho lão đệ!” Lão tổ Hạ Gia tức giận nói.

“Yên tâm đi, tôi sẽ làm được.” Nam Cung Sóc bình thản nói.

Lâm Bá Thiên quay đầu lại nhìn Diệp Thiên, cười ngượng ngùng: “Tôn thượng, tý nữa đến lượt ngài ra trận rồi.”

Tu vi của Nam Cung Sóc ngang ngửa Sử Đông Lai, trình độ tu luyện của ông ta không bằng nên hiện tại không đấu được rồi, không cách nào thắng được.

“Lùi về phía sau bổn tọa đi.” Diệp Thiên bình thản nói.

“Vâng.”

Lâm Bá Thiên lùi ra sau người Diệp Thiên.

Lúc này Nam Cung Sóc không nhịn được bật cười: “Tu vi của cậu, chỉ cao hơn hộ vệ của cậumột chút, thua tôi hai cấp, cho dù cậu ra trận cũng khó tránh khỏi cái chết.”

Dứt lời, ông ta chầm chậm giơ tay, rút ra một thần binh vô cùng tối cao, sau đó tung chiêu, một nhát kiếm bổ cầm đài, muốn Diệp Thiên và Lâm Bá Thiên cùng nhau chết dưới tay lưỡi kiếm này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.