Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 1019: Lật lọng.




“Không ổn rồi!”

Khi nhìn thấy lưỡi đao quét qua, mang theo uy lực vô cùng mạnh mẽ, sắc mặt của thái công Nam Cung đột nhiên thay đổi hẳn, ông ta muốn chặn lưỡi đao lại.

Nhưng!

Tốc độ của thanh đao này thực sự quá nhanh!

Ông ta vừa nhận thức được tình hình không ổn và muốn ngăn nó lại, nhưng lưỡi đao đã lướt qua đỉnh đầu ông ta, hoàn toàn không kịp cản lại.

Khoảnh khắc chỉ thoáng qua trong 0,01 giây.

Xẹt!

Thanh đao xẹt qua phần eo của mười bảy tên hộ pháp.

Máu tươi lập tức phun ra như đài phun, tuôn ào ào xuống như một cơn mưa to.

Ngay sau đó.

Rầm rầm rầm!

Ba phần tư thân thể của đám hộ pháp rơi ầm ầm xuống đất.

Mười bảy tên hộ pháp đã bị chém ngang lưng trong nháy mắt.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người chết lặng!

“Con mẹ nó!”

Nam Cung Cẩn sợ tới mức suýt chút nữa đã ngồi bệt xuống đất, trong mắt anh ta tràn ngập sự kinh ngạc, hoảng hốt, sợ hãi cùng nhiều sắc thái cảm xúc phức tạp khác.

Mười bảy người này đều là hộ pháp của nhà họ Nam Cung, người nào người nấy đều rất lợi hại. Tất cả bọn họ đều là tiên vương đã đạt đến cảnh giới viên mãn, cách cảnh giới Tiên tôn sáu bậc rưỡi nữa, tuy rằng không thể so được với Tiên tôn, nhưng mười bảy người này liên thủ lại cũng có thể đọ được với Tiên tôn ở cảnh giới nhập môn.

Nhưng, bọn họ thậm chí còn không có cơ hội để phản ứng lại đã mất mạng, hơn nữa còn bị giết chết trong nháy mắt. Một chiêu đoạt mệnh, nay cả linh hồn cũng bị nghiền nát dưới thanh đao này.

Từ đó có thể thấy, vị sức mạnh của vị hộ vệ này đáng sợ đến mức nào!

“Lợi hại! Lợi hại quá đi mất! Vị hộ vệ Lâm này thực sự quá lợi hại!”

“Chẳng trách vị họ Diệp kia lại mạnh như vậy, hóa ra hộ vệ của anh ta thực sự rất lợi hại! Một đao giết chết mười bảy hộ vệ của nhà họ Nam Cung trong nháy mắt, ngay cả thần hồn cũng bị nghiền nát. Sức mạnh của anh ta đáng sợ đến mức có thể đọ được với thái công của Nam Cung Cẩn rồi đấy nhỉ?”

“Tiếp theo hẳn là thái công của nhà họ Nam Cung đấu với vị hộ vệ Lâm nay, cũng không biết trong hai người họ rốt cuộc ai mới là người mạnh hơn, mỏi mắt mong chờ!”

“...”

Đám người đứng vây xung quanh bàn tán xôn xao, họ đều biết tiếp sau đây sẽ có một trận chiến sắp nổ ra, vì thế họ đều lùi ra xa một chút, đứng lên cao một chút, chỉ sợ bị sóng xung kích lúc ra chiêu quá tay của hai vị tiên tôn này làm liên lụy đến bản thân.

“Tôi, Nam Cung Huyền Minh này, đã đánh giá thấp ông, khiến mạng sống của mười bảy hộ pháp bị chôn vùi một cách oan uổng. Là tôi có lỗi với bọn họ!”

Thái công của nhà họ Nam Cung nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu.

Khi ông ta mở mắt ra lần nữa, sự giận dữ đang cuộn trào trong hai mắt ông ta tựa như biển lửa rộng lớn cuồn cuộn, có thể thiêu rụi tất cả mọi thứ.

Trên người ông ta cũng tỏa ra một cỗ sát khí nồng đặc mạnh mẽ, cuốn lấy mọi thứ xung quanh khiến bầu trời vốn đang gió yên sóng lặng lập tức nổi lên gió giục mây vần. Khí tức cuồn cuộn mạnh mẽ đó khiến rất nhiều người lảo đảo loạng choạng đứng không vững, ngã lăn xuống đất.

“Cung Cẩn, Thái công sắp khai sát giới rồi, con ra khỏi nhà họ Lăng trước đi, tránh cho con bị đánh trúng.” Nam Cung Huyền Minh nhàn nhạt nói.

“Vâng thưa thái công.”

Nam Cung Cẩn chắp tay thành quyền, sau đó chỉ về phía Lâm Bá Thiên và Diệp Thiên, giận dữ nói: “Các người cứ chờ mà hứng chịu cơn thịnh nộ của thái công nhà Nam Cung đi!”

Nói rồi, anh ta đạp mũi chân một cái, vọt ra khỏi nhà họ Nam Cung, chạy ra thật xa để quan sát.

“Không phải các người muốn bảo vệ nhà họ Lăng sao? Vậy thì cứ ngoan ngoãn chịu chết đi, để tránh việc một khi tôi đã động thủ thì tôi sẽ biến nhà họ Lăng thành mảnh đất khô cằn trong nháy mắt đấy!” Nam Cung Huyền Minh lạnh lùng nói.

“Hừ.” Lâm Bá Thiên đáp: “Ông không có bản lĩnh đó đâu!”

Dứt lời, ông ta niệm một kết trận, vây bản thân ông ta và Nam Cung Huyền Minh trong trận.

Như vậy, chỉ cần sóng xung kích không quá mạnh mẽ thì sẽ không vượt ra khỏi trận pháp mà ảnh hưởng đến người của nhà Nam Cung.

Loong coong!

Cũng đúng lúc này, Diệp Thiên bắt đầu gãy dây đàn Di m.

Ngay lập tức, một luồng năng lượng mà mắt thường khó có thể nhìn thấy được bắn ra một cách mạnh mẽ từ trên dây đàn về phía trận pháp khiến cho trận pháp mà Lâm Bá Thiên tạo ra càng kiên cố hơn.

“Haha!” Lâm Bá Thiên cười nói: “Chủ nhân nhà tôi gảy đàn trợ uy cho tôi, ông xong đời rồi!”

Dứt lời, ông ta lập tức thu lại thần niệm, cầm thanh Huyền Thiên Yển Nguyệt Đao lên đâm về phía Nam Cung Huyền Minh.

Ông ta biết, Diệp Thiên đang giúp ông ta chống đỡ trận pháp, vì thế ông ta hoàn toàn không cần lo lắng sóng xung kích của trận phép sẽ bùng nổ ra ngoài.

“Hừ!”

Nhưng làm sao mà Nam Cung Huyền Minh lại không biết điều bí ẩn sâu xa trong hành động này được. Ông ta thấy Lâm Bá Thiên lao tới liền lập tức giơ một tay lên, gọi một thứ thần binh vô thượng đến, sử dụng tiên pháp khiến thần binh bay vút lên, sau đó vọt một cái chém về phía Lâm Bá Thiên.

“Thái công cố lên!”

Nam Cung Cẩn kích động hô lên thành tiếng.

Anh ta còn không quên khoe khoang với những người ở xung quanh: “Nhìn thấy chưa, Thái công nhà tôi có thể giết chết tên hộ vệ khốn kiếp kia chỉ bằng một nhát kiếm!”

Nhưng không ngờ anh ta vừa dứt lời, một âm thanh leng keng lanh lảnh lập tức vang lên.

Chỉ thấy kiếm của Nam Cung Huyền Minh và thanh Huyền Thiên Yển Nguyệt Đao của Lâm Bá Thiên va vào nhau tạo thành hình chữ X.

Ngay sau đó!

Răng rắc!

Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía hai người bọn họ, chỉ thấy kiếm của Nam Cung Huyền Minh lập tức xuất hiện đầy những vết nứt băng.

“Tại sao lại có thể như vậy được?”

Hai mắt Nam Cung Cẩn lập tức mở to, tròng mắt như sắp rớt ra khỏi hốc mắt.

“Chuyện này...”

Đôi đồng tử của Nam Cung Huyền Minh cũng co rút lại, trên mặt hiện lên vẻ kinh hãi, người ông ta bỗng lùi mạnh về phía sau. Vì lùi lại quá nhanh nên một cơn gió thổi tới khiến thanh kiếm vốn đã đầy những vết nứt băng lập tức biến thành những mảnh vỡ, rơi xuống đất phát ra âm thanh leng keng lẻng xẻng.

“Trời đất ơi! Vị hộ vệ họ Lâm này thật sự quá mạnh! Ông ta có thể đập tan thần binh của Nam Cung Huyền Minh chỉ bằng một chiêu thôi ư?”

“Khủng khiếp! Quá khủng khiếp! Phải mạnh đến mức nào mới có thể đánh vỡ được thần binh của Thái công nhà họ Nam Cung cơ chứ?”

“Đáng sợ quá đi mất! Hộ vệ Lâm này thực sự không phải người nữa rồi!”

“...”

Tất cả những người ở xung sốc đến nỗi hét lên thành tiếng.

“Hahaha!”

Người nhà họ Lăng lại cực kỳ vui vẻ.

“Hộ vệ Lâm thật lợi hại, còn lợi hại hơn tôi tưởng tượng rất nhiều!”

“Thần binh của Thái công nhà họ Nam Cung đã bị phá hủy, không khó để nhìn ra ông ta chắc chắn sẽ bị hộ vệ Lâm đánh bại.”

“Tôi có thể nhìn ra sự tương trợ của cậu Diệp và hộ vệ Lâm, có lẽ nhà họ Lăng thật sự được cứu rồi.”

Chỉ cần không phải là kẻ ngốc đều nhìn ra sức mạnh của Lâm Bá Thiên đang trên cơ Nam Cung Huyền Minh, bởi vì chỉ có sức mạnh đủ khủng bố hoặc thần binh có cấp bậc cao đủ để nghiền nát mọi thứ mới có thể đập vỡ thần bình pháp bảo của đối thủ chỉ bằng một chiêu.

Vì thế, dù là ưu thế về thần binh hay ưu thế về sức mạnh, nói tóm lại, Lâm Bá Thiên đều đã thắng trước một nước.

Đương nhiên là Nam Cung Huyền Minh hiểu rõ đạo lý này, lúc này ông ta cũng đã hoảng, đã không còn tâm trạng đấu với Lâm Bá Thiên nữa. Ông ta siết chặt tay thành nắm đấm rồi đấm mạnh vào trận pháp.

Ầm!

Hoàn toàn nằm ngoài dự liệu, Nam Cung Huyền Minh, ông ta không hề phá vỡ được trận pháp mà lại bị lực đàn hồi mạnh mẽ của trận pháp đập lại.

“Thật đáng sợ!”

Nam Cung Huyền Minh vô cùng tuyệt vọng.

Một trận pháp được niệm ra mà lại có hàng phòng ngự khủng khiếp như vậy, trong lòng ông ta hiểu rõ điều này có ý nghĩa như thế nào.

Đó là vì hai người kia có thực lực cao hơn ông ta mới có thể niệm ra một trận pháp khiến ông ta không thể xông ra ngoài được. Nếu tu vi bằng nhau thì dù có nhỉnh hơn một chút thì khi một trận pháp được niệm ra cũng có thể dễ dàng bị phá vỡ.

Bởi vì trận pháp được niệm ra khác so với trận pháp phải tiêu tốn thời gian dùng nhiều thứ khác để bày trận, sự chênh lệch về hệ thống phòng ngự là vô cùng lớn, không cần nghĩ cũng biết sức mạnh của Lâm Bá Thiên lợi hại đến mức nào.

“Ông còn dám làm lỗ mãng khinh suất nữa không?” Lâm Bá Thiên lạnh lùng hỏi.

Phụt!

Nam Cung Huyền Minh nhổ một bãi nước bọt, hoảng sợ nói: “Hộ vệ Lâm, tôi biết thực lực của mình không bằng ông, tôi chỉ mới có tu vi của giai đoạn hậu kỳ nhập môn Thái Hư thôi, hẳn là ông đã ở giai đoạn Đại Thành rồi phải không?”

“Vì thế, tôi sẵn lòng nhượng bộ. Từ nay về sau nhà họ Nam Cung sẽ không động đến nhà họ Lăng nữa, nhà họ Nam Cung chúng tôi cũng sẽ dạy dỗ con cháu trong nhà cho thật tốt, sẽ không đi ghi thù và chọc ghẹo cô Lăng nữa, ông thấy thế nào?”

“Ông hỏi tôi thì có tác dụng gì? Ông phải hỏi chủ nhân nhà tôi ấy?” Lâm Bá Thiên nói.

Nam Cung Huyền Minh lập tức ôm quyền, cười hì hì, nói: “Cậu Diệp, chúng ta đàm phán hòa bình đi. Từ giờ trở đi, nhà họ Nam Cung chúng tôi sẽ không đụng chạm đến nhà họ Lăng nữa, cũng sẽ không cho con cháu nhà họ Nam Cung chọc ghẹo cô Lăng. Chuyện này cứ giải quyết trong hòa bình, ý cậu thế nào?”

Diệp Thiên nghe vậy liền ấn lên dây đàn, tiếng đàn đột ngột dừng lại, anh nhìn Nam Cung Huyền Minh, hờ hững nói: “Như vậy cũng không phải là không được, nhưng ông phải thành tâm. Nếu ông ra khỏi nhà họ Lăng xong mà lại lật lọng, nói một đằng làm một nẻo, lại dẫn người tới chém giết nhà họ Lăng. Vậy đến lúc đó sẽ không còn gì để nói nữa, bổn tọa sẽ không ngại quét sạch nhà họ Nam Cung các ông ra khỏi thành Võ Lăng đâu.”

“Sẽ không! Chúng tôi tuyệt đối sẽ không lật lọng!” Nam Cung Huyền Minh lắc đầu như cái máy, vỗ ngực nói: “Tôi đảm bảo sau khi ra khỏi nhà họ Lăng, đời này sẽ không bước vào nữa, nếu có làm trái thì sẽ bị trời tru đất diệt!”

“Được rồi.”

Diệp Thiên nhìn về phía Lâm Bá Thiên, nói: “Thu hồi trận pháp, để bọn họ cút về đi.”

Anh đến Thiên Quý Tinh không phải để gây chuyện, hơn nữa anh cũng không có thù hận gì với nhà họ Nam Cung. Bọn họ có thể thỏa hiệp, anh cũng không muốn làm rùng beng chuyện này lên khiến cho toàn bộ Thiên Quý Tinh đều biết chuyện.

So với Thủy Lam Tinh, Thiên Quý Tinh gần với thế giới Thiên Hà ở trung tâm vũ trụ hơn. Ở Thủy Lam Tinh đã có thể bắt gặp hai tốp người đến từ thế giới Thiên Hà ở trung tâm vũ trụ thì ở Thiên Quý Tinh e là cũng có người đến từ thế giới Thiên Hà ở trung tâm vũ trụ.

Để đảm bảo an toàn, có thể không cần phải động thủ thì không động thủ, tránh việc đánh nhau sẽ lại có cao thủ đến từ Tử Vi Tinh như Sử Đông Lai, thậm chí là cao thủ nào đó lợi hại hơn, vậy thì rất gay go.

“Vâng thưa Tôn thượng!”

Đương nhiên là Lâm Bá Thiên biết suy nghĩ của Diệp Thiên, vì thế ông ta bèn thu hồi trận pháp lại.

Trận pháp vừa được thu hồi, Nam Cung Huyền Minh đã hóa thành một luồng ánh sáng vụt ra khỏi nhà họ Lăng.

Nhưng nhà họ Lăng còn chưa kịp chúc mừng thắng lợi to lớn này của Lâm Bá Thiên thì đúng lúc này, có hai bóng người bay tới một cách mạnh mẽ, dừng lại bên cạnh Nam Cung Huyền Minh và Nam Cung Cẩn.

Vừa nhìn một cái, Nam Cung Cẩn đang ủ rũ chán nản lập tức trở nên phấn chấn trở lại, anh ta kích động nói: “Lão tổ, Thái tông, sao ai người lại tới đây?”

“Vừa rồi có tin đồn mười bảy hộ pháp đã bị giết hại trong nháy mắt. Lão tổ không yên tâm nên gọi Thái tông đến xem xem.” Lão tổ nhà họ Nam Cung nói.

Sau đó ông ta nhìn Nam Cung Huyền Minh, hỏi: “Có chuyện gì vậy Huyền Minh?”

“Haizzz!” Nam Cung Huyền Minh thở dài đáp: “Người đó chỉ dùng một chiêu đã đánh tan tành thần binh vô thượng cấp ba của vãn bối, vãn bối tự biết mình không phải đối thủ của người ta nên đã thỏa hiệp cầu hòa rồi ạ.”

Lão tổ nhà họ Nam Cung lập tức hít một ngụm khí lạnh, nói: “Điều này có nghĩa là đối phương rất có khả năng là tiên tôn đã đạt đến cảnh giới Đại Thành?”

“Có khả năng này ạ.” Nam Cung Huyền Minh gật đầu đáp: “Vãn bối cũng không phá vỡ được trận pháp mà ông ta niệm ra. Vãn bối ước chừng một cách cẩn thận thì tu vi của ông ta ít nhất cũng ở giai đoạn hậu kỳ Tiểu Thành.”

Nghe vậy, Lão tổ lập tức nhìn sang Thái tông, muốn nghe thử ý kiến của ông ta.

“Năng lực của một người cao hay thấp thì chỉ cần kiểm nghiệm trong thực tế một chút là sẽ biết ngay thôi. Để đảm bảo an toàn, con hãy gọi những tiên tôn đã đạt đến cảnh giới hậu kì của Tiểu Thành trong thành Võ Lăng đến đây.” Thái tông nhà họ Nam Cung nói.

“Vâng thưa Thái tông.”

Lão tổ nhà họ Nam Cung lập tức nghe lệnh.

Còn Thái tông thì đi lại gần nhà họ Lăng, Nam Cung Huyền Minh và Nam Cung Cẩn nối gót theo sau.

“Xem ra nhà họ Nam Cung sắp hối hận rồi!”

Thấy vậy, rất nhiều người đều tràn ra xem tình hình.

Ngay sau đó, Thái tông nhà họ Nam Cung đã bay đến vùng trời của nhà họ Lăng, ánh mắt quét lên đàn để đài.

“Sao nào, vừa ra khỏi nhà họ Lăng đã hối hận rồi sao?”

Diệp Thiên ngẩng đầu lên, cười như không cười hỏi: “Nhà họ Nam Cung đang ép bốn tọa quét các người ra khỏi thành Võ Lăng hả?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.