Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 1018: Lũ giun dế, xuống địa ngục đi!




Mỗi lời Diệp Thiên nói đều vô cùng khó chịu như đâm vào tim người ta, Từ Ngạn Bân nghe xong liền thấy xấu hổ mà cúi đầu xuống.

Anh ta không thể không thừa nhận rằng Diệp Thiên rất có dũng khí, cũng không thể không bội phục sự gan dạ của Diệp Thiên và càng không thể phủ nhận Diệp Thiên rất ra dáng đàn ông.

Nhưng, có dũng khí, có lòng gan dạ và ra dáng đàn ông có tác dụng không?

Đương nhiên là chẳng có tác dụng gì cả.

Đứng trước quyền thế, dù có dũng cảm, gan dạ, ra dáng đàn ông đến đầu thì đến cuối cùng cũng sẽ thua đến không còn một mảnh giáp nào mà thôi, bản thân anh ta cũng là tấm gương tày liếp.

Lúc đó, không phải anh ta cũng giống Diệp Thiên, vì Lăng Tố Như mà có thể dũng cảm quên mình đó sao?

Nhưng có tác dụng gì không? Khi thực sự đối mặt với cái chết, với sự đe dọa mới biết được những thứ đó đều chỉ là phù vân, hoàn toàn không chịu nổi một đòn.

“Nói hay lắm!”

Người đứng đầu nhà họ Lăng không khỏi khen ngợi: “Cậu Diệp không hổ là đại nguyên soái, là trụ cột có thể bảo vệ quốc gia. Trên người cậu có sự gan dạ và sáng suốt, tinh thần hăng hái, sự uy nghiêm và bá khí. Quả là một bậc đại trượng phu!”

“Đúng vậy, những lời cậu Diệp nói quá bá đạo, thật đúng với cái gọi là bình thường chẳng có biểu hiện gì nổi bật xuất chúng nhưng lại ngay lập tức tạo ra thành tích khiến người ta phải kinh ngạc.”

“Anh rể của tôi nên ra dáng một bậc đại trượng phu như cậu Diệp đây mới đúng chứ không phải là kiểu vô tích sự chẳng có bản lĩnh gì như Từ Ngạn Bân. Càng không phải kiểu ác bá như Nam Cung Cẩn.”

“Nói bá đạo quá! Không hổ là người đã từng làm đại nguyên soái. Lời nói ra đã tự mang sát khí!”

“...”

Trên dưới nhà họ Lăng bàn tán xôn xao, tất cả bọn họ đều khen ngợi Diệp Thiên.

Lăng Tố Như nghe thấy vậy lại càng cười phóng túng hơn, tim cô ta đập nhanh như chú hươu nhỏ chạy loạn, chỉ cảm thấy cậu Diệp quá đàn ông!

“Haha.” Nhưng Từ Ngạn Bân lại cười khẩy, nói: “Nói thì đúng thực là dễ nghe lắm, nhưng có tác dụng gì không thì chưa biết được.”

“Anh còn lên tiếng sao, không sợ chọc giận anh Diệp rồi anh ấy sẽ cho anh chết không có chỗ chôn à? Anh còn không đi mau đi!” Lăng Tố Như chắn giữa Diệp Thiên và Từ Ngạn Bân, nói với anh ta bằng dáng vẻ chỉ hận rèn sắt không thành thép.

Mặc dù người đàn ông này khiến cô ta rất thất vọng, nhưng dù sao anh ta cũng là người cô ta đã từng thích, cô ta cũng không muốn anh ta bị rơi xuống kết cục bị chết oan chết uổng.

“Anh không đi!” Cảm xúc của Từ Ngạn Bân trở nên kích động, anh ta nói: “Em thật sự tin rằng anh ta có thể cứu em, cứu nhà họ Lăng sao? Em đã đánh giá anh ta quá cao rồi!”

“Nếu anh đoán không nhầm thì không bao lâu nữa, cậu Nam Cung sẽ dẫn người đến đây. Anh phải ở lại đây, xem xem đến lúc đó anh ta có dám mạnh miệng như này nữa không, liệu anh ta có giống anh, cũng biến thành một kẻ vô dụng hay không?”

“Anh...” Lăng Tố Như suýt chút nữa đã tức đến phát điên lên rồi, đây không phải là Từ Ngạn Bân rất muốn Diệp Thiên sẽ thua nhà họ Nam Cung hay sao?

“Được.” Diệp Thiên cũng không nông cạn như anh ta, hắn hờ hững nói: “Vậy anh cứ nhìn xem, bổn tọa sẽ cho anh biết thế nào là hổ thẹn đến không còn mặt mũi nào nữa.”

“Được!” Từ Ngạn Bân đáp lại: “Hi vọng anh đừng khiến Tố Như thất vọng, đừng để tôi phải cười nhạo anh, nếu không tôi sẽ chế giễu anh đến chết đấy, hahaha!”

Anh ta cho rằng Diệp Thiên còn trẻ mà đã làm hộ quốc đại nguyên soái ở khu vực ngoại tinh là vì tuổi trẻ ngông cuồng, không biết sự hiểm ác của thế gian. Dẫn dắt một đám hộ vệ liền dám ngông cuồng không kiêng nể gì ở một nơi xa lạ như Thiên Quý Tinh. Người như vậy sẽ phải chịu một thất bại lớn.

Vì thế anh ta đã có thể tưởng tượng ra kết cục tiếp theo của Diệp Thiên, anh ta nghĩ cái chết của Diệp Thiên là điều không thể tránh khỏi, vấn đề chỉ là lúc hắn chết sẽ đẹp mặt đến mức nào thôi.

“Con mẹ nó, loài giun dế như mày mà cũng dám chê cười tôn thượng nhà chúng tao ư, cút ra xa một chút!”

Lâm Bá Thiên cho Từ Ngạn Bân một cước đạp khiến anh ta bay ra xa hàng trăm mét.

“Là cậu Từ coi thường cậu Diệp hay cậu Diệp đã đánh giá thấp sức mạnh của nhà họ Nam Cung đây?”

“Tôi nghĩ là cậu Diệp đã đánh giá thấp sức mạnh của nhà họ Nam Cung rồi. Không nghe bọn họ nói sao, cậu Diệp đến từ khu vực ngoại tinh, còn là một hộ quốc đại nguyên soái. Còn trẻ tuổi như vậy đã làm một chức quan lớn, tuổi trẻ ngông cuồng là điều khó tránh khỏi. Vì thế tôi cho rằng cậu ta đã quá ngạo mạn, cho rằng Thiên Quý Tinh không phải tinh cầu mà cậu ta cai quản nên mới không để nhà họ Nam Cung vào mắt. Như vậy sẽ tự gây ra họa sát thân đó.”

“Cũng không biết thực lực của cậu Diệp này thế nào, có lợi hại như các hộ vệ của cậu ta hay không. Nếu không, chỉ dựa vào một hộ vệ thì không thể đấu với nhà họ Nam Cung được.”

“Sao thực lực của cậu ta lại có thể cao hơn hộ vệ của cậu ta được? Đại nguyên soái hầu hết là quan văn, ít có võ tướng nào lại đảm nhận chức nguyên soái. Nguyên soái chỉ giỏi nói chuyện binh trên giấy, nhưng lại không giỏi chuyện đánh trận. Vì thế tôi cho rằng, hộ vệ của cậu ta chắc chắn là tướng lĩnh cấp bậc đại tướng, lợi hại hơn cậu Diệp này.”

“...”

Đám đông xung quanh ào ào đưa ra những lời bàn luận khác nhau.

“Tránh ra tránh ra!”

Đúng lúc này, một trận âm thanh hỗn loạn vang lên.

Tất cả mọi người đều nhìn theo hướng phát ra âm thanh và chỉ nhìn thấy một đám người khí thế hùng hổ xông vào nhà họ Lăng.

Quả nhiên là Nam Cung Cẩn đã dẫn theo người nhà họ Nam Cung tới!

“Hahaha!”

Từ Ngạn Bân lập tức bật cười sung sướng, nói: “Tôi nói không sai chứ? Cậu Nam Cung là người sẽ không dễ dàng chịu thua đâu, anh tưởng đánh chết một đám người hầu và hộ pháp của cậu ta là cậu ta sẽ sợ anh chắc? Anh đã sai rồi, sai hoàn toàn rồi! Như vậy sẽ chỉ dẫn đến sự trả thù điên cuồng hơn của cậu ta thôi?”

Thấy Nam Cung Cẩn dẫn theo một đám người đến, trái tim của tất cả người trên dưới nhà họ Lăng cũng lập tức thắt lại.

Ngay sau đó, đám người kia đã hạ cánh xuống gần chỗ để cây đàn.

Vừa tiếp đất, Nam Cung Cẩn đã chỉ vào Lâm Bá Thiên, nói với một ông lão bằng giọng điệu giận dữ không thể kìm chế được: “Thái công, chính là ông ta, chính ông ta đã đánh chết mấy chục người hầu của nhà chúng ta, còn đánh chết hộ pháp Châu nữa!”

Ông lão nhìn theo hướng chỉ tay của anh ta, ánh mắt đặt lên người Lâm Bá Thiên, nhìn ông một cách cẩn thận, kỹ càng.

Sau một hồi dò xét đánh giá, ông ta lạnh lùng lên tiếng: “Ông đến từ đâu? Tên họ là gì? Tại sao lại ra tay với người hầu và hộ pháp của nhà họ Nam Cung chúng tôi?”

Thông qua dò xét, mặc dù ông ta không thể nhìn thấu tu vi của Lâm Bá Thiên, nhưng vẫn có thể đánh giá đại khái người này mười phần thì chín phần là một Tiên Tôn. Mà Tiên Tônđa phần đều có lai lịch, vì thế trước khi động thủ với Tiên Tôn, tốt nhất là phải làm rõ lai lịch của vị Tiên Tôn này để tránh việc chọc phải một thế lực không thể chọc vào.

Cho dù nhà họ Nam Cung của ông ta có ngang ngược ngạo mạn ở thành Vũ Lăng đến đâu thì khi đối đãi với Tiên Tôn, ông ta cũng phải cân nhắc trước xem liệu họ có gánh được hậu quả hay không.

Nếu có thể thì làm.

Còn nếu không thể, vậy thì phải dĩ hòa vi quý.

Ức hiếp kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, ở đâu cũng như vậy hết.

“Hai câu hỏi trước, ông không có tư cách hỏi tôi. Còn câu sau, tôi có thể trả lời ông rằng lý do tôi động thủ với nhà các ông, một là vì tôi thấy chướng mắt việc con cháu nhà ông cưỡng đoạt con gái nhà lành, hai là vì chủ nhân nhà tôi cần dùng đến cô Lăng. Ông có hài lòng với câu trả lời này không?” Lâm Bá Thiên thờ ơ đáp.

Để đảm bảo an toàn, ông ta vẫn không muốn nhắc đến Thiên Quý Tinh, tránh việc danh tiếng quá lớn sẽ bị người ở thế giới Tinh Hà trong vũ trụ trung tâm biết, như vậy sẽ dễ dẫn đến tai họa.

Dù sao đây cũng là một tinh cầu Đại Đạo, quy mô rất lớn, không loại trừ khả năng các tu sĩ từ thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ sẽ tuần hành đến đây.

Mà Lâm Bá Thiên lại là một cái tên quen thuộc trong thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ, ông ta cũng được coi là một nhân vật mà nhà nhà đều biết. Chỉ cần người ở thế giới Tinh Hà trong trung tâm vũ trụ nghe thấy tên Lâm Bá Thiên thì về cơ bản là họ đều biết ông ta. Vì thế, tốt hơn hết vẫn là không nói tên ra.

“Hừ!” Ông già kia rõ ràng là không hài lòng với câu trả lời của Lâm Bá Thiên, hừ giọng đáp: “Con cháu của nhà họ Nam Cung chúng tôi muốn làm gì, ông có thể quản được sao? Người phụ nữ mà chủ nhân nhà ông thích, con cháu nhà chúng tôi không thể giành chắc?”

“Có thể giành.” Lâm Bá Thiên xua tay đáp: “Tôi cũng không có nói là không thể giành, nhưng không giành được thì trách ai? Chắc chúng tôi không cho giành chắc?”

“Láo xược!” Ông già kia hét lên: “Đừng tưởng tôi không biết các người đến từ khu vực ngoại tinh, tôi không cần biết các người là nhân vật tai to mặt lớn thế nào ở khu vực ngoại tinh, nhưng ở Thiên Quý Tinh, ở Vũ Lăng, các người cũng phải biết điều mà an phận cho tôi!”

“Thế nhưng các người lại dám ra tay giết chết người hầu và hộ pháp của nhà chúng tôi! Hôm nay nếu các người không cho tôi một lời giải thích thỏa đáng thì đừng trách nhà họ Nam Cung chúng tôi không khách sáo!”

“Giải thích?” Lâm Bá Thiên cười khẩy, đáp: “Con cháu nhà ông tác oai tác quái, làm nhiều điều ác, chủ nhân nhà tôi không cho giết con cháu nhà ông đã là một lời giải thích cho nhà họ Nam Cung các ông rồi!”

“Biết điều thì thu tay lại, quay về dạy dỗ con cháu mình cho tốt đi. Từ này về sau nhà các ông với nhà họ Lăng nước sông không phạm nước giếng. Nếu ông vẫn tiếp tục dung túng cho con cháu nhà mình kiêu ngạo hung hăng càn quấy, vậy thì tôi không ngại giết chết sự ngạo mạn của nhà họ Nam Cung, để các người biết cái gì gọi là không thể chọc vào!”

Lâm Bá Thiên vừa dứt lời, đám đông vây xung quanh lập tức ồ lên.

“Cuồng vọng! Quá cuồng vọng!”

“Sao ông ta có thể ngang ngược càn rỡ như vậy chứ!”

“Chẳng lẽ ông ta tưởng rằng nhà họ Nam Cung chỉ là hổ giấy thôi sao?”

“...”

“Hahaha!”

Thái công của nhà họ Nam Cung tức đến bật cười: “Nhà họ Nam Cung chúng tôi mấy đời tước hầu cha truyền con nói, còn là thế gia Tiên Tôn, giẫm chân một cái là cả thành Vũ Lăng phải rung lên bần bật.”

“Hậu bối Nam Cung Cẩn nhà chúng tôi là đệ tử của tam trưởng lão của môn phái Thanh Vân, rất được tam trưởng lão yêu quý.”

“Có thể nói, nhà họ Nam Cung chúng tôi không chỉ có xuất thân quan lại cao quý mà còn có đệ tử của môn phái Thanh Vân. Có hai ngọn núi lớn chống lưng như vậy, đừng nói là ở Vũ Lăng, mà ngay cả trên đế quốc Diệu Nhật, Nam Cung cũng nằm trong top mười gia tộc lớn.”

“Còn các người thì sao? Các người đến từ khu vực ngoại tinh, không có bất cứ căn cơ gốc rễ nào ở Thiên Quý Tinh, chỉ dựa vào hai người mà cũng dám nói nhà họ Nam Cung chúng tôi không thể chọc vào các người ư? Các người lấy đâu ra tự tin để nói như vậy thế?”

“Phải đó, phải đó!” Đám người xung quanh nghe vậy liền gật đầu lia lịa.

“Là bọn họ không thể chọc vào nhà họ Nam Cung mới đúng!”

“Dù có lợi hại, giỏi giang thế nào ở khu vực ngoại tinh thì thế lực cũng nằm ở đó. Cho dù có gọi người đến trợ giúp thì truyền âm cũng không thể gửi về được. Vậy mà bọn họ lại dám hung hăng với nhà họ Nam Cung, đúng là có hơi ngông cuồng, tự cao tự đại rồi.”

“Tôi nghi ngờ hai người họ làm hùm làm hổ ở khu vực ngoại tinh quen rồi, mang tật xấu của mình đến Thiên Quý Tinh. Gặp mấy gia tộc nhỏ đánh không lại bọn họ thì thôi đi, bây giờ đụng phải một gia tộc lớn như nhà Nam Cung thì ai mà chịu được tật xấu thối tha này của họ chứ!”

“...”

Sau khi nghe Thái công nhà họ Nam Cung nói một hồi, người nhà họ Lăng cũng mất niềm tin vào Lâm Bá Thiên và Diệp Thiên.

Bọn họ chỉ có hai người, liệu họ có thể làm rung chuyển nhà họ Nam Cung không?

Câu trả lời đã rõ như ban ngày, e là không thể rồi!

Lúc này, Diệp Thiên - người luôn im lặng không nói gì lại lên tiếng: “Bổn tọa muốn nói một câu, tôi đã bảo kê cho nhà họ Lăng và cô Lăng. Muốn động vào họ thì phải qua ải của bổn tọa trước đã!”

“Có thể qua được thì tùy các người, còn nếu không qua được thì các người sẽ phải trả một cái giá rất đắt đấy!”

“Tóm lại, không phục thì cứ thử đi, xem xem ai cứng hơn. Nói tràng giang đại hải chẳng có ý nghĩa gì hết.”

“Khẩu khí lớn lắm!”

Nghe Diệp Thiên nói vậy, dù là người nhà họ Nam Cung hay đám đông đứng xem ở xung quanh cũng cho là như vậy.

“Thằng nhãi kia! Mày xong đời rồi! Nhà họ Nam Cung sẽ cho mày biết thế nào là hối hận vì đã phát ngôn bừa bãi!” Nam Cung Cẩn đáp lại một cách rất khó chịu, sau đó anh ta nói với ông già kia: “Thái công, hai kẻ này quá ngông cuồng ngạo mạn, chúng ta mau cho bọn chúng biết thế nào là lễ độ đi, để chúng biết nhà họ Nam Cung không phải là thứ mà chúng có thể chọc vào!”

“Ừm.” Ông ta gật đầu, đang chuẩn bị ra tay.

“Ông chủ, để chúng tôi lên!” Mười bảy hộ pháp của nhà họ Nam Cung bước ra, tên hộ pháp dẫn đầu nói: “Hai kẻ cuồng vọng láo xược này cứ giao cho chúng tôi xử lý, đừng làm bẩn tay của ông chủ.”

Thái công nhà họ Nam Cung suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Chỉ cần chết, không cần sống.”

“Vâng thưa ông chủ!”

Mười bảy tên hộ pháp đáp lại một cách rất có khí thế, sau đó bọn họ nhảy lên không trung, bao trùm hư không, tên hộ pháp dẫn đầu nói: “Lão già kiêu ngạo kia dám giết hộ pháp Châu của bọn ta, bây giờ bọn ta sẽ lấy cái mạng chó của ông để tế cho linh hồn trên trời của hộ pháp Châu!”

Dứt lời, mười bảy tên hộ pháp ào ào rút thần binh ra, chỉ vào Lâm Bá Thiên, sử dụng tiên pháp. Mười bảy đạo kim quang lập tức bắn ra nhanh thẳng về phía Lâm Bá Thiên nhanh như chớp!

“Không biết tự lượng sức mình!” Lâm Bá Thiên hừ lạnh một tiếng, ông ta giơ cao tay phải lên, thanh Huyền Thiên Yển Nguyệt Đao bất thình lình xé ngang bầu trời xuất hiện trong tay ông ta.

“Lũ giun dế kia, xuống địa ngục đi!”

Dứt lời, ông ta cũng không tránh những đạo kim quang đang bắn tới kia mà trực tiếp chém thẳng vào không trung.

Xẹt xẹt!

Một luồng ánh sáng chói lọi lao ra theo đường thẳng xé toạc không trung, chém về phía mười bảy tên hộ pháp kia với sức mạnh có thể hủy diệt cả bầu trời và trái đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.