Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 1017: Đừng bắt cho người khác làm điều mà hắn không muốn làm




Lăng Tố Như nghe vậy thì khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, cô ta hơi cúi đầu và ngượng ngùng nói: “Mọi người, cậu Diệp là đại nguyên soái bảo vệ đất nước ở hành tinh khác. Anh ấy còn trẻ như vậy mà đã có thành tích lớn như vậy rồi thì chắc chắn là một người quyền quý. Tất cả mọi người con gái trên thế giới này đều muốn gả cho anh ấy.”

“Chị gái của em hèn mọn không xứng với cậu Diệp. Chỉ có con gái của vương công quý tộc mới đủ tư cách xứng đáng với anh ấy.”

Có phải bạn muốn nói cô ta không thích Diệp Thiên đúng không? Vậy đó là giả rồi.

Thứ nhất, Diệp Thiên đã cứu được người cha đã chết của cô ta, loại đại ân đại đức này khiến cô ta nghĩ chỉ có thể lấy thân báo đáp.

Thứ hai, Diệp Thiên đã giúp cô ta giải nguy bị Nam Cung Cẩn cướp đi và cho cô ta cảm giác an toàn, khiến cô ta cảm thấy thoải mái.

Thứ ba, Diệp Thiên không kiêu ngạo nóng nảy, hắn có một phong thái ung dung trong cách giải quyết mọi việc. Mọi cử chỉ động tác của hắn đều toát lên phong cách của một vương giả.

Thứ tư, Diệp Thiên còn rất trẻ mà đã được phong là đại nguyên soái hộ quốc, lại có Tiên Tôn sẵn sàng đi theo hắn thì có thể thấy được năng lực phi phàm và sức thu hút người khác tỏa ra bốn phía của hắn, là một người trẻ tuổi đầy triển vọng hiếm có.

Thứ năm, Diệp Thiên đẹp trai khôi ngô, nho nhã lịch thiệp, nói năng lễ phép lại tinh thông âm luật, là lớp thế hệ sau điển hình và có triển vọng của một danh môn vọng tộc.

Tổng hợp năm điểm này, thật khó để không khiến các cô gái thích hắn.

Chỉ là lúc trước cô ta đã từng nói muốn lấy thân báo đáp nhưng Diệp Thiên không đồng ý. Hắn chỉ muốn trái tim của cô ta chứ không cần con người của cô ta, như vậy thì hiển nhiên là không thích cô ta rồi. Cho nên cô ta không thể mặt dày táo tợn mà lao vào vòng tay người ta được, phải không?

Vì vậy chỉ có thể coi đây là có duyên không phận mà thôi, chỉ có thể coi hắn là một người khách qua đường khiến cô ta sẽ nhớ mãi không quên trong suốt cuộc đời mà thôi.

“Ha ha ha.”

Lâm Bá Thiên nghe vậy thì cười nói: “Cô Lăng, cô sai rồi. Tôn thượng nhà chúng tôi cũng không phải là người mà chỉ có con gái của các vương tôn quý tộc mới xứng đôi đâu.”

“Chỉ cần là người con gái mà tôn thượng nhà chúng tôi thích thì cho dù người đó là con gái nhà bần hàn thì tôn thượng cũng không ghét bỏ. Còn nếu như tôn thượng nhà chúng tôi đã ghét bỏ thì cho dù người đó có là con gái của Thiên Vương lão tử thì tôn thượng nhà chúng tôi cũng sẽ không thèm để mắt đến.”

“Cho nên cô đừng thất vọng. Chờ tôn thượng của nhà chúng tôi lấy tim của cô ra xem có trong sạch hay không, nếu trong sạch thì nói không chừng có thể cưới cô làm vợ bé. Cũng không phải là không có khả năng.”

Khi những lời nói đó vừa được thốt ra thì Lăng Tố Như càng cúi đầu thấp hơn nữa.

Làm vợ bé không thành vấn đề.

Đối với một người đàn ông đã đạt được thành tựu to lớn như cậu Diệp đây thì chắc chắn bên cạnh hắn có rất nhiều phụ nữ. Về điều này thì cô ta biết rõ. Như cha của cô ta đây vốn chỉ là người đứng đầu một dòng họ Tiên Vương nho nhỏ mà đã có hơn chục người vợ và thê thiếp, huống chi là một đại nguyên soái hộ quốc như cậu Diệp đây.

Còn về trái tim của cô ta thì cô ta cho rằng nó trong sạch.

Mặc dù cô ta với Từ Ngạn Bân là bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ chơi với nhau hồn nhiên vô tư và đã đến giai đoạn bàn chuyện cưới xin nhưng họ không có hành động thái quá ngoại trừ việc nắm tay nhau.

Đương nhiên cô ta đã từng thích Từ Ngạn Bân, nếu không sẽ không bàn chuyện kết hôn với anh ta, về phần Diệp Thiên có cảm thấy trái tim của cô ta có trong sạch hay không thì chỉ có thể tùy Diệp Thiên quyết định mà thôi.

Cô ta cho rằng có thể được hắn lấy làm vợ bé là một may mắn đối với cô ta. Còn nếu không thể thì cô ta cũng chỉ coi như bản thân đã gặp đúng người đàn ông của cuộc đời nhưng không được số phận sắp đặt nên cũng đành cam chịu mà thôi.

“Trong sạch, tuyệt đối trong sạch.”

Ông chủ Lăng cũng kích động mà nói với Diệp Thiên: “Con gái tôi không chỉ có trái tim trong sạch mà cả thân thể cũng trong sạch nữa. Nếu cậu Diệp không chê thì tôi bằng lòng gả con gái của tôi cho cậu Diệp.”

Diệp Thiên đang định mở miệng nói thì Từ Ngạn Bân đã hét lên: “Ông chủ Lăng, tôi không phủ nhận trái tim và thân thể của Tố Như trong sạch nhưng ông không thể gả Tố Như cho anh ta được.”

“Anh ta đã giết hàng chục người hầu và bảo vệ của dòng họ Nam Cung và thậm chí cả người hộ pháp của gia đình họ mà anh ta cũng đã giết rồi. Vì vậy và nhà họ Nam Cung sẽ không bao giờ tha cho anh ta đâu.”

“Ông gả Tố Như cho anh ta chẳng khác nào đẩy cô ấy vào hố lửa chứ. Tôi không đồng ý để ông làm như vậy đâu.”

“Vậy cậu muốn tôi làm như thế nào?” Ông chủ Lăng tức giận nói: “Chẳng lẽ tôi lại tiếp tục gả Tố Như cho cậu sao? Cậu có chắc sẽ bảo vệ tốt cho con bé không?”

“Ý tôi không phải vậy.” Từ Ngạn Bân nói: “Ý tôi là, đừng gả Tố Như cho anh ta. Chỉ bằng cách gả Tố Như cho cậu chủ Nam Cung thì sự an toàn của Tố Như và dòng họ Lăng mới được đảm bảo.”

Thứ nhất anh ta không cam lòng khi thấy người con gái anh ta thích lại bị người đàn ông khác cướp mất ngay trước mặt.

Thứ hai, anh ta sợ Nam Cung Cẩn không chiếm được Lăng Tố Như thì sẽ gây khó dễ cho anh ta mà trút giận lên đầu anh ta.

Vì vậy, anh ta chỉ có thể thuyết phục ông chủ Lăng đừng gả Lăng Tố Như cho Diệp Thiên. Như vậy anh ta sẽ cảm thấy thoải mái hơn và cũng có thể khiến bản thân anh ta được an toàn.

“Đủ rồi Từ Ngạn Bân.”

Lăng Tố Như tức giận nói: “Anh không thể bảo vệ cho tôi và tôi cũng không muốn làm hại anh. Chúng ta hợp rồi tan, không ai nợ ai. Cùng lắm thì cả đời này chúng ta không qua lại với nhau, từ nay như hai người xa lạ thôi.” “Nhưng tại sao anh nhất định phải kiểm soát chuyện hôn nhân đại sự của tôi và cứ muốn tôi phải gả cho kẻ thù đã giết ba tôi chứ?”

“Tuy rằng cha tôi đã sống lại nhưng bảy ngày trước chính mắt tôi nhìn thấy anh ta kêu người đánh chết cha tôi. Anh muốn tôi gả cho một người như vậy và anh cho rằng tôi sẽ vui vẻ hạnh phúc sao?”

“Không, không bao giờ. Bởi vì tôi hận anh ta, nếu gả cho anh ta thì chi bằng tôi tự tìm cái chết cho rồi.”

“Nhưng nếu cô gả cho anh ta thì sẽ không chỉ gây hại cho cô mà còn gây hại cho cả gia đình cô. Cô muốn theo đuổi hạnh phúc mà mình muốn, bất chấp sự sống chết của người thân trong gia đình sao?” Từ Ngạn Bân cũng kích động nói: “Nhà họ Nam Cung có ba vị Tiên Tôn, Nam Cung Cẩn lại là để tử ruột của môn phái Thanh Vân. Hơn nữa nhà họ Lăng còn được triều đình sắc phong hầu tước, ngay cả thành chủ cũng không dám đụng vào. Chỉ cần chủ nhà họ Nam Cung ra lệnh một tiếng thì tất cả các Tiên Tôn của toàn thành sẽ đến giúp ông ta.”

“Cô có nghĩ rằng họ Diệp kia có thể bảo vệ cho cô một cách chu toàn và có thể giữ cho nhà họ Lăng được an toàn không?”

“Cô quá ngây thơ rồi. Anh ta sẽ không có bản lĩnh đó đâu. Ngay cả bản thân anh ta còn chưa tự bảo vệ được thì làm sao có thể bảo vệ tốt cho cô và người nhà họ Lăng được chứ?”

Lăng Tố Như: “...”

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, cô ta phải thừa nhận lời nói của Từ Ngạn Bân rất có lý. Thực lực của nhà Nam Cung quá lớn, tuy Diệp Thiên là đại nguyên soái hộ quốc nhưng tiềm lực không thể so với nhà Nam Cung được.

Nhưng Diệp Thiên có thực lực cường đại ở ngoại giới, ở Thiên Quý Tinh cũng vô dụng. Hắn thế mỏng sức yếu, chỉ có một Tiên Tôn bảo vệ nên muốn làm lung lay thế lực của nhà Nam Cung còn khó hơn lên trời.

Hơn nữa còn có thể làm hại Diệp Thiên chết oan uổng, cắt đứt tiền đồ tươi sáng phía trước của hắn.

Sau khi ông chủ Lăng nghe những lời của Từ Ngạn Bân thì mặc dù ông ta rất tức giận vì anh ta đã phá hỏng hôn sự của con gái ông ta, nhưng ông ta cũng phải thừa nhận rằng những gì Từ Ngạn Bân nói thực sự có lý.

Kết quả là cả nhà họ Lăng rơi vào im lặng.

Lúc này Diệp Thiên mới nói: “Anh không bảo vệ được một cô gái thì đó không phải là lỗi của anh. Nhưng anh lại đẩy một cô gái vào vòng tay của một người đàn ông mà cô ấy không hề thương yêu thì đó là lỗi của anh.”

“Hơn nữa, làm sao anh biết bổn tọa sợ người nhà Nam Cung? Làm sao anh biết bổn tọa không thể bảo vệ người nhà họ Lăng chứ?”

“Đừng bắt người khác làm những gì anh không muốn. Đừng áp đặt cho người khác làm những gì anh không thể làm. Khả năng của bổn tọa không phải một người nhỏ nhoi như con kiến như anh có thể thấy được đâu.”

“Cút khỏi đây ngay, đừng nuôi tham vọng ở đây dập tắt uy phong của bổn tọa. Nếu không chỉ trong chớp mắt thì bổn tọa sẽ khiến anh chết không có chỗ chôn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.