Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 1016: Là một vị Tiên Tôn




“Chuyện chuyện chuyện này...”

Khi chứng kiến hàng chục gia đinh của nhà họ Nam Cung nổ tan tành thành một màn sương máu thì Nam Cung Cẩn thất kinh hồn vía mà lảo đảo lùi lại phía sau.

Những gia đinh này không phải là người bình thường mà họ đều là những cao thủ được nhà họ Nam Cung cẩn thận tu luyện, đều là trình độ Hợp Đạo Cảnh.

Trình độ tu luyện Tiên Vương nhiều như chó của Thiên Quý Tinh, tuy rằng không được xem là có thực lực mạnh nhưng cũng không phải là vô dụng, ít nhất cũng có không quá năm người trong dòng họ Lăng có thể đánh bại những gia đinh này.

Vậy mà một đám đều đã nổ tung hết rồi sao?

“Chỉ cần một câu niệm chú mà đã giết hết mười mấy vị chân tiên, xem ra chỉ có Tiên Vương mà thôi.”

Một ông cụ già đứng dậy, đầu tiên là nhìn Lâm Bá Thiên rồi sau đó nói với Nam Cung Cẩn: “Cậu chủ, cậu nên lùi lại trước để tránh máu bắn tung tóe dính vào người ạ.”

Sau khi nghe điều này, Nam Cung Cẩn định thần lại và ném một câu tàn nhẫn về phía Lâm Bá Thiên: “Ông cho rằng một lời niệm chú đã giết mấy chục gia đinh của tôi thì tôi sẽ sợ ông, đúng không?”

“Ông sai rồi, đây chỉ là một đám chân tiên, nhà tôi phần lớn là Tiên Vương, vẫn còn có ba vị Tiên Tôn nữa. Toàn bộ đều có sức chiến đấu cực kỳ lớn mạnh.”

“Ông chỉ là một lão già hỗn tạp đến từ ngoài hành tinh, dám giết gia đinh của tôi. Ông đã gây ra chuyện lớn rồi. Cả ông và người chủ của ông đều sẽ chết rất thảm hại cho xem.”

Sau cùng, anh ta xua tay và rút lui cùng với mấy chục người ở còn lại về phía sau.

Bởi vì Tiên Vương ra tay gây nên hậu quả quá lớn, những người ở này đều phóng khí ra tạo thành một vòng tròn ánh sáng vàng để bảo vệ bản thân và Nam Cung Cẩn trong đó nhằm tránh để bị làn sóng xung kích đánh trúng.

“Trời ơi, ông chủ của nhà họ Lăng đã sống lại. Còn gia đinh của nhà cậu chủ Nam Cung Cẩn lại bị giết chết rất nhiều, là ai đã giết họ vậy?”

“Là ông chủ của nhà họ Lăng giết hay là người đàn ông mặc đồ đen giết vậy?”

“Những hạt máu nổ tung bắn ra khắp nơi, người ra tay phải có trình độ tu luyện cao lắm đây mới có thể giết chết gia đinh của người nhà Nam Cung. Lại sắp có trò hay để xem rồi đây.”

“...”

Những người đang xem náo nhiệt bên ngoài nhà họ Lăng nghe thấy tiếng nổ đều bay về phía nhà họ Lăng xem và bàn tán xôn xao.

“Hộ vệ Lâm. Đây là một trong mười tám người hộ vệ của dòng họ Nam Cung, ông ta đã hoàn thành cấp độ Thiên Huyền Cảnh. Vài ngày trước thần hồn của tôi đã bị ông ta đánh ra khỏi cơ thể và sau đó bị nghiền nát bởi một cú đấm. Ông nhắm có thắng được ông ta không?” Ông chủ Lăng hỏi một cách yếu ớt.

Lâm Bá Thiên cười một cách khinh thường: “Chỉ bằng ông ta thôi sao? Hạng người gà đất chó ngói đó mà dám làm càn với tôi thì tôi chỉ cần tát một cái là ông ta sẽ chết ngay.”

“Nhưng điều tôi tò mò là gia đình ông ta...”

Lâm Bá Thiên chưa kịp nói xong thì ông cụ già lúc nãy đã lộ vẻ tức giận quát: “Đồ khốn kiếp, ông dám gọi tôi là gà đất chó ngói hả? Vậy tôi sẽ cho ông biết rốt cuộc ai mới là gà đất chó ngói.”

Khi lời nói vừa dứt, ông ta gọi ra một pháp bảo cực phẩm.

Nó là một tấm gương soi.

Dưới sức mạnh siêu phàm của ông ta thì một tia sáng màu vàng kim từ trong gương bắn ra giống như đèn pha, chiếu thẳng vào Lâm Bá Thiên.

“Hộ vệ Lâm cẩn thận một chút, Bảo Kính Nguyệt Quang này rất lợi hại. Lần trước tôi bị ánh sáng này chiếu vào nên mới bị bắt lấy hồn phách ra khỏi cơ thể.” Ông chủ Lăng vội vàng kêu lên.

Khi ông ta vừa dứt lời thì ánh sáng ấy đã đã đánh vào Lâm Bá Thiên.

Tuy nhiên Lâm Bá Thiên không giống như ông chủ nhà họ Lăng, linh hồn của ông ta không bị đánh bay ra khỏi cơ thể.

“Chuyệnnày...”

Ông chủ Lăng sửng sốt.

Ông ta không bị hề hấn gì sao?

Trên thực tế, ông chủ nhà họ Lăng cũng như ông già giúp việc kia không nhìn ra được Lâm Bá Thiên trình độ tu luyện cao bao nhiêu.

Thứ nhất, Lâm Bá Thiên là người biết dấu kín trình độ của bản thân nên người khác rất khó nắm bắt.

Thứ hai, căn cơ tu luyện của họ thấp nên khó có thể nhìn thấu căn cơ tu luyện của người có trình độ cao hơn họ.

Mà ở Thiên Quý Tính cũng có rất nhiều đá ẩn khí, hầu hết những người tu luyện đều có loại đá đó trên người. Vì vậy rất khó để nhìn thấy trình độ tu luyện của đối phương nếu đối phương không thể hiện ra bên ngoài cho người khác biết.

Vì vậy, họ không thể thấy trình độ tu luyện của Lâm Bá Thiên là bao nhiêu, và nghĩ rằng ông ta cũng giống như họ mà thôi. Những Tiên Tôn đều mang theo đá ẩn khí rất hiếm nên mọi người đều không có ai nghi ngờ Lâm Bá Thiên là Tiên Tôn.

“Hừ.”

Ông già giúp việc nhìn thấy Lâm Bá Thiên bình an vô sự thì hừ lạnh: “Đây mới chỉ là bắt đầu. Phía sau còn ghê gớm hơn nhiều.”

Sau đó ông ta bấm ngón tay và nhếch miệng cười.

Ngay sau đó.

Trong Bảo Kính Nguyệt Quang đột nhiên bắn ra những ánh sáng như những đường kiếm chói lòa, nổ tung và bắn về phía Lâm Bá Thiên.

“Ha ha ha.”

Nhìn thấy cảnh tượng này thì Nam Cung Cẩn không thể nhịn được cười: “Ông ta đã bị Bảo Kính Nguyệt Quang đóng đinh và không thể cử động được. Chắc chắn chiêu Đao Quang Kiếm Ảnh này có thể chém ông ta ra thành trăm ngàn mảnh.”

Cùng lúc đó, người đứng đầu nhà họ Lăng và các thành viên của dòng họ Lăng đều thót tim và đổ mồ hôi lạnh thay cho Lâm Bá Thiên.

Ngay sau đó, Đao Quang Kiếm Ảnh đánh trúng người Lâm Bá Thiên và phát ra những tiếng nổ ầm ầm. Toàn bộ Đao Quang Kiếm Ảnh đều bị thổi tan thành từng mảnh, còn Lâm Bá Thiên lại không bị chém thành trăm ngàn mảnh như họ nghĩ.

“Chuyện này...”

Ông già giúp việc và Nam Cung Cẩn cũng như tất cả những người theo dõi trận đấu đều choáng váng.

“Còn có chiêu gì nữa không? Nếu không có thì đến phiên tôi đánh lại nhé?” Lâm Bá Thiên thản nhiên hỏi.

Không đợi ông ta trả lời, Lâm Bá Thiên đã búng ngón tay về phía Bảo Kính Nguyệt Quang, một tia ánh sáng có chín màu sắc từ trong đầu ngón tay ông ta bắn ra rồi đánh vào trong Bảo Kính Nguyệt Quang còn nhanh hơn tốc độ ánh sáng.

Bùm.

Trong khoảnh khắc, Bảo Kính Nguyệt Quang bị đập vỡ tan tành.

Mọi người đều ngạc nhiên.

Lại một tiếng nổ khác vang lên.

Ánh sáng chín màu sắc lại đánh vào người giúp việc già khiến ông ta đột nhiên bị nổ tung thành những hạt máu nhỏ li ti như những hạt sương.

“Cái quái gì vậy?”

Mọi người đều trợn mắt nhìn với vẻ kinh hãi.

Tất cả đều đứng đơ như những bức tượng và đổ dồn ánh mắt kinh hoàng về phía Lâm Bá Thiên.

Thậm chí họ còn chưa kịp nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra. Họ chỉ nhìn thấy người giúp việc đã hoàn thành cấp độ Thiên Huyền Cảnh của nhà họ Nam Cung đã nổ tung thành những hạt sương máu và ngay cả Bảo Kính Nguyệt quang cũng bị vỡ vụn thành nhiều mảnh.

Sau mười giây im lặng, có người thốt lên.

“Mẹ ơi, ông ta chỉ dùng một ngón tay mà đã đánh chết một Tiên Vương đạt trình độ Thiên Huyền Cảnh rồi. Tôi dám chắc ông ta tám chín phần là bán bộ Tiên Tôn.”

“Trời ơi, ông ta chỉ dùng một ngón tay mà đã đánh vỡ tan tành Bảo Kính Nguyệt Quang rồi lại đánh bại pháp bảo bảo vệ. Sau đó lại đánh nổ tung thân thể và thần hồn của một người đã tu luyện đến trình độ Thiên Huyền Cảnh thì ngay cả bán bộ Tiên Tôn cũng khó làm được. Rất có khả năng ông ta chính là một vị Tiên Tôn.”

“Đáng sợ, thật là đáng sợ quá đi. Chẳng trách ông ta nói người bảo vệ của dòng họ Nam Cung chỉ là gà đất chó ngói mà thôi. Vừa rồi tôi còn nghĩ là ông ta chỉ mạnh miệng thôi, bây giờ tôi nghĩ có lẽ mình đã đánh nhà đám người bảo vệ của nhà họ Nam Cung quá cao rồi. Xem ra phải dùng từ con kiến mới có thể so sánh với họ và dễ hình dung hơn.”

“...”

Mấy vạn người đang xem đều bàn tán sôi nổi ầm ĩ cả lên.

“Bộp bộp bộp.”

Tất cả mọi người trong dòng họ Lăng đều vỗ tay hoan hô.

“Hộ vệ Lâm giỏi quá. Chỉ cần một ngón tay đã giết chết vị Tiên Vương đạt trình độ Thiên Huyền Cảnh rồi. Quả thật rất giỏi, giỏi quá đi.”

“Hả giận quá. Thật sự rất hả giận mà. Lần trước chính ông già khốn kiếp này đã đánh chết cha của tôi, bây giờ cha tôi sống lại còn ông ta lại chết thì thật hả giận mà.”

“Chẳng trách cậu Diệp lại không sợ người nhà họ Nam Cung, hóa ra lại có một người bảo vệ lợi hại như vậy.”

“...”

Ông chủ Lăng càng thêm kích động. Nước mắt ông ta lưng tròng và hét lớn: “Giết hay lắm, giết rất hay. Cuối cùng tôi cũng báo thù được rồi.”

“Ôi mẹ ơi.”

Sau một hồi kinh ngạc thì Nam Cung Cẩn cũng định thần lại. Anh ta hoảng sợ kêu lên: “Rút lui, mau rút lui. Nơi này không nên ở lâu, mau yểm trợ cho tôi rút lui.”

Khi lời nói của anh ta vang lên thì mấy chục người ở cũng hoàn toàn kinh ngạc, nhưng họ đều sợ hãi khi thấy người bảo vệ bị nổ tan tành thành một màn sương mù đẫm máu nên và một đám bọn họ mang theo vòng tròn ánh sáng lao ra ngài.

“Tôn thượng, có muốn xử lý hết bọn họ không?” Lâm Bá Thiên quay đầu nhìn Diệp Thiên.

“Bỏ đi, chúng chỉ là một lũ kiến con mà thôi.” Diệp Thiên thản nhiên nói: “Chắc là anh ta về nhà gọi cha mẹ nên cứ để anh ta quay về đi. Chỉ khi cha mẹ anh ta tới thì chúng ta mới dễ thương lượng với bọn họ, đừng để họ bắt nạt nhà họ Lăng nữa.”

Diệp Thiên cũng không muốn gây chuyện ầm ĩ, hắn chỉ muốn đạt được thứ mà hắn muốn.

Tất nhiên, nếu nhà Nam Cung nhất quyết chết theo hắn thì hắn cũng không ngại mà tiêu diệt cả dòng họ Nam Cung.

“Dạ thưa tôn thượng.”

Lúc này Lâm Bá Thiên mới nới lỏng bàn tay đang nắm chặt của ông ta, nếu không ông ta sẽ thổi bay Nam Cung Cẩn và những người ở của anh ta khiến họ cũng sẽ nổ tan tành như những người khác mất.

“Trời ơi, đạo hữu Diệp của tôi thật là tuyệt vời quá.”

Lúc này, Lý Nam Kiệt giơ ngón tay cái lên khen ngợi: “Thật sự không ngờ đạo hữuDiệp lại có hộ vệ mạnh như vậy. Có Thái Hư Cảnh rồi phải không đạo hữu?”

“Ừ.” Diệp Thiên cười gật đầu.

Ngay khi hắn vừa dứt lời thì Lý Nam Kiệt đã cúi đầu xuống bái lạy Lâm Bá Thiên.

“Bái kiến Thái hư Tiên Tôn ạ.”

Ngay sau đó, mọi người trong gia đình họ Lăng cũng bái lạy Lâm Bá Thiên.

“Bái kiến Thái Hư Tiên Tôn ạ.”

Ngay cả những người xem cũng bái lạy.

“Bái kiến Thái Hư Tiên Tôn ạ.”

Đùa sao, sự tồn tại của Tiên Tôn tuyệt vời đến mức nào thì ai cũng biết, không có lý do gì để nhìn thấy mà không bái lạy.

“Thật tốt quá rồi.”

Một người trẻ tuổi của nhà họ Lăng rất phấn khích nói: “Gia đình chúng ta có sự giúp đỡ của Thái Hư Tiên Tôn rồi, vậy từ nay về sau chúng ta sẽ được sống trong cảnh thái bình rồi.”

Sau khi nói xong, cậu ta còn nói với Lăng Tố Như: “Chị à, thiệt thòi cho cậu Diệp rồi. Chị hãy thuyết phục cậu Diệp không cần trái tim của chị nữa mà cứ thế cưới chị luôn đi. Cậu Diệp có thể có được Thái Hư Tiên Tôn bảo vệ thì nhất định là một người có thân phận cực kỳ hiển hách, nếu chị gả cho cậu Diệp cũng coi như là một hôn sự tốt. Hơn nữa em cũng thích anh rể là một người khiêm tốn như cậu Diệp đây lắm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.