Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 1010: Chạy đi, tại sao không chạy?




"Tôn thượng, lão già khốn kiếp kia có rất nhiều bùa gia tốc cao cấp, sợ là đã chạy mất dạng rồi."

Sau một tháng truy đuổi, Dương Đỉnh Thiên đã tiêu hao không ít tu vi. Nhưng bởi vì Sử Đông Lai có bùa gia tốc cao cấp, tuy rằng tốc độ chênh lệch chỉ có ba mươi triệu ki-lô-mét một giờ, nhưng đã tích lũy được một tháng, một ngày bảy trăm hai mươi triệu ki-lô-mét, ba mươi ngày là hơn hai mươi tỷ ki-lô-mét. Bây giờ tốc độ của bọn họ là sáu trăm hai mươi triệu ki-lô-mét trên một giờ, nếu Sử Đông Lai không di chuyển tiếp thì cũng phải mất một ngày rưỡi để đuổi kịp. Mà ở dải đường trên trời không có lấy một lối rẽ nào, chỉ có thể bay dọc theo dải đường và không có nơi nào để đi, nếu không hiện tại Sử Đông Lai đã hoàn toàn có thể thoát khỏi nguy hiểm.

"Trước tiên đừng lo lắng." Diệp Thiên nói: "Đường trên trời khác với thế giới bên ngoài. Ông ta chỉ có thể chạy dọc theo dải đường này thôi. Chỉ cần ông ta dùng bùa gia tốc cấp cao, tốc độ sẽ giảm xuống bốn trăm năm mươi triệu ki-lô-mét một giờ, nếu có tiêu hao thêm tu vi thì cùng lắm là năm trăm triệu ki-lô-mét một giờ. Mười ngày là có thể đuổi kịp."

"Đương nhiên, nếu mười lăm ngày vẫn không đuổi kịp thì cũng chỉ có thể chấp nhận. Bùa gia tốc không đủ chống đỡ, mấu chốt là không biết lão già kia có bao nhiêu bùa gia tốc. Nếu tiếp tục tiêu hao tu vi mà vẫn không đuổi kịp, vậy thì ông có thể sẽ bị hạ xuống thành tiên vương."

"Thuộc hạ thật sự không có vấn đề gì đâu tôn thượng, nếu bị tiêu hao trở thành tiên vương thì là tiên vương. Cùng lắm là tu vi của Đỉnh Thiên giống như Thương Thiên. Sợ nhất lão già khốn kiếp kia sẽ theo lối rẽ đi tới một tinh cầu nào đó, sau đó thay đổi đường chạy trốn. Nếu như vậy thì thật sự rất khó tìm, bằng không, chúng ta cứ đuổi theo, sớm muộn gì cũng có thể bắt được ông ta." Dương Đỉnh Thiên nói.

"Trước hết, đuổi đến khi hết bùa gia tốc rồi tính tiếp." Diệp Thiên có chút trầm ngâm, thực sự lo lắng Sử Đông Lai sẽ tìm được lối rẽ đến một tinh cầu nào đó. Cũng may mắn là dọc đường không nhìn thấy lối rẽ nào.

"Hy vọng sẽ không có lối rẽ nào trên đường trong vòng mười lăm ngày này."

Diệp Thiên chỉ có thể tự an ủi trong lòng. Hắn chưa đi trên con đường này bao giờ nên hắn không biết phía trước có lối rẽ hay không. Nếu có, Sử Đông Lai nhất định đã theo lối rẽ đó và đi vào một tinh cầu khác.

Đường đến tinh cầu ở trên thiên lộ có rất nhiều, hàng chục hàng trăm con đường, nếu Sử Đông Lai tùy tiện chọn một đường để trốn vào, vậy thật sự là mò kim đáy bể, gắng sức tìm cũng không ra.

Mười ngày sau.

"Con mẹ nó, tại sao vẫn chưa xuất hiện lối rẽ nào vậy?" Sử Đông Lai cũng đang vô cùng sốt ruột.

"Cũng không biết bùa gia tốc của Diệp Bắc Minh đã sử dụng hết hay chưa, cậu ta còn đuổi theo hay không đây? Nếu cậu ta vẫn đang đuổi theo, vậy thì ước chừng sẽ sớm đuổi đến đây. Thực sự vội chết người mà. Bần đạo vô cùng hối hận vì đã không xem hoàng lịch khi đi chuyến này."

Ông ta lo lắng đến mức suýt khóc.

"Hy vọng bùa gia tốc của Diệp Bắc Minh đã dùng hết và mong rằng sớm xuất hiện một lối rẽ ở phía trước..."

Ông ta vừa tiếp tục tăng tốc về phía trước, vừa không ngừng lẩm bẩm cầu nguyện.

Sau khi bay gần nửa ngày.

"Ha ha ha." Đột nhiên đôi mắt ông ta sáng bừng lên và thoải mái cười sằng sặc.

Ở phía trước xuất hiện một cái đền thờ lớn. Đền thờ kia có tới sáu cánh cửa, từ xa nhìn lại có rất nhiều tu sĩ đi ra đi vào qua sáu cánh cửa này.

"Đúng là trời không tuyệt đường người, sáu cánh cửa này, chỉ cần đi vào một trong số đó, Diệp Bắc Minh đi đâu mà tìm tôi, ha ha ha!" Sử Đông Lai vui mừng nói.

Chẳng mấy chốc, ông ta dừng lại ngay trước đền thờ. Bởi vì hai chân của ông ta bị chặt nên thay vì đáp xuống đất thì ông ta lại lơ lửng trên không, thu hút rất nhiều tu sĩ đến xem. Nhìn thoáng qua, ông ta quyết định đi vào cửa thứ hai từ trái qua phải.

Ông ta vừa mới đến trước cửa, đột nhiên trong mắt lóe lên một tia sát ý.

"Bần đạo bị gãy chân, rất dễ nhận ra, vì an toàn vẫn cần phải bịt đầu mối, xử lý qua một chút."

Sau khi nghĩ như vậy, ông ta lùi về phía sau mấy trăm mét, gọi ra cờ chiêu hồn, thúc giục tiên pháp, nhất thời lá cờ chuyển động, một đám bùa chú dày đặc bay ra khỏi lá cờ, giống như phi tiêu, trúng người nào thì người đó sẽ chết. Ngay sau đó, dưới những tiếng la hét thảm thiết, ít nhất vài chục ngàn tu sĩ đã bị giết. Khi đã diệt trừ được những người bên ngoài đền thờ, ông ta thu hồi lá cờ và phóng nhanh về phía cánh cửa kia.

"Chuyện gì đã xảy ra?"

"Ai đã làm?"

"Ai đã giết người ở cổng truyền tống?"

Sau khi Sử Đông Lai rời đi, các tu sĩ đi ra từ sáu cánh cửa nhìn thấy các đoạn tay chân bị cụt, có ít nhất vạn người bị giết một cách tàn nhẫn, tất cả bọn họ đều đặt ra nhiều câu hỏi khác nhau. Không lâu sau, một tiếng rít vang lên, một thanh phi kiếm dừng lại ở khoảng không trước sáu cánh cửa.

"Vô Thượng Thần Binh, đây là vị Tiên Tôn."

Không biết ai đã kêu lên. Đột nhiên, các tu sĩ bên ngoài cánh cổng truyền tống lần lượt cúi đầu hành lễ.

"Tiểu tiên gặp qua Tiên Tôn."

Trong tiên giới, Tiên Tôn là cấp bậc tồn tại cao nhất, chỉ cần là tu sĩ đều phải cúi đầu khi nhìn thấy Tiên Tôn. Đây chính là quy tắc. Đương nhiên, nếu không nhận ra thì cũng cho qua, về cơ bản thì khi nhận ra đều phải hành lễ.

"Không cần đa lễ." Diệp Thiên xua tay hỏi: "Bổn tọa hỏi các người, những người này có phải bị một đạo sĩ thanh sam đánh gãy chân không?"

"Bẩm Tiên Tôn, chúng tôi không biết ai đã giết hại những người này. Ngay khi chúng tôi đi ra, chúng tôi đã thấy các đoạn tay chân bị chặt ở nơi này, không nhìn thấy hung thủ." Có người trả lời.

Diệp Thiên cau mày hỏi lại: "Vậy khi nhóm các người đi ra từ bên trong cánh cửa, có nhìn thấy một lão đạo sĩ mặc áo xanh không có chân ở bên kia cánh cổng truyền tống hay không?"

"Không có." Nhiều người lắc đầu không biết.

"Có!"

Đột nhiên có người chỉ vào một cánh cửa và hét lên: "Tiên Tôn. Tôi vừa nhìn thấy một lão đạo sĩ mặc áo xanh không chân từ đầu kia của cánh cửa này. Ông ta còn đang lẩm bẩm điều gì đó, như thể đang nói, tên Diệp Bắc Minh kia có lẽ không thể đuổi kịp được tôi."

"Cảm ơn đã nói cho tôi biết." Diệp Thiên nói cảm tạ, không cần hắn lên tiếng, Lâm Bá Thiên đã điều khiển phi kiếm phóng vào cánh cổng truyền tống kia.

"Bổn tọa hỏi các người, vừa rồi có một lão đạo sĩ áo xanh bị gãy chân đi vào. Ông ta đi hướng nào?"

Diệp Thiên hỏi hàng triệu tu sĩ ở phía dưới.

"Bẩm Tiên Tôn, lão đạo sĩ bị gãy chân là từ phía tây phóng tới, tốc độ cực kỳ nhanh, giống như ánh sáng vậy..."

Người đó chưa kịp nói hết lời, Lâm Bá Thiên đã khống chế phi kiếm phóng nhanh đi khiến hàng triệu người kinh ngạc đến sững sờ tại chỗ.

"Trời ạ, Tiên Tôn này là cái dạng gì vậy? Tốc độ còn nhanh hơn cái vị Tiên Tôn kia nữa. Thật là quá đáng sợ. Vị Tiên Tôn này hẳn là rất lợi hại mới có thể đạt được tốc độ như vậy."

...

"Cuối cùng cũng tìm được một con đường trên trời quay mặt về hướng Tây, chỉ cần đi về hướng Tây, vậy thì có thể quay trở lại thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ."

Dưới bầu trời, Sử Đông Lai phấn khích không thôi.

"Bần đạo có nên đi xem có vật liệu nào cho bùa gia tốc cao cấp để mua không, tạo ra một đống bùa gia tốc cấp cao, sớm trở lại Tử Vi Tinh?" Ông ta cau mày suy nghĩ.

"Quên đi, tốt hơn là nên rút lui trước, kẻo đồng bọn của tên Diệp Bắc Minh kia đuổi theo, nếu để cho cậu ta tóm được thì không tốt lắm. Trước tiên chạy trốn vẫn quan trọng hơn."

Nghĩ đến đây, ông ta bật dậy và phóng lên trời. Đúng lúc này, một tia sáng bắn nhanh đến, dừng lại ở nơi giao nhau giữa bầu trời. Ngay sau đó, một thanh kiếm khổng lồ treo lơ lửng ở giao lộ trên trời, ngăn chặn toàn bộ giao lộ.

Giây tiếp theo!

Bùm!

Sử Đông Lai đập đầu vào thanh kiếm, ông ta hét lên thảm thiết rồi rơi xuống nhanh gấp hai lần so với lúc ông ta bay.

Bùm!

Ông ta rơi bụp xuống đất và hầu hết cơ thể ông ta bị nhấn chìm, chỉ có mỗi cái đầu lộ ra ngoài.

"Con mẹ nó, thằng khỉ nào..."

Ông ta đang định chửi rủa, nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt của ông ta nhất thời muốn rớt ra ngoài luôn.

"Chạy đi, tại sao không chạy?" Diệp Thiên cười nhạo nhìn xuống phía dưới.

Sử Đông Lai nghe vậy nén lại một nụ cười chua chát: "Diệp Bắc Minh, tha thứ cho tôi không được sao? Tôi cam đoan sau khi trở về sẽ không nói bất cứ điều gì về việc cậu chưa chết. Nếu cậu không yên tâm, cậu có thể biến bần đạo thành một người câm điếc, được không?"

"Biến thành câm điếc thì ông vẫn có thể viết tay, nếu chặt tay của ông thì ông vẫn còn có thần niệm để nói. Chỉ khi để ông trở thành người chết thì mới là điều an toàn nhất."

Dứt lời, Diệp Thiên đấm xuống một cú trên không.

"Rút lui nhanh!"

Trong lòng Sử Đông Lai run bần bật, lập tức rút người nhảy ra khỏi hố, chọn một phương hướng ngẫu nhiên rồi phóng đi. Lâm Bá Thiên khống chế phi kiếm đuổi sát phía sau ông ta.

Sử Đông Lai vừa sử dụng bùa gia tốc trung cấp, vừa tiêu hao tu vi nên đạt tới tốc độ năm trăm triệu ki-lô-mét một giờ, Lâm Bá Thiên cũng sử dụng bùa gia tốc và tiêu hao tu vi, lại có thần binh phi kiếm mãn cấp, đạt sáu trăm hai mươi triệu ki-lô-mét một giờ. Vì vậy chỉ mất vài giây đã có thể vượt qua Sử Đông Lai.

"Chùy oanh thiên."

Diệp Thiên đứng trên phi kiếm và trong nháy mắt đã đuổi kịp Sử Đông Lai. Hắn dùng một chiêu chùy oanh thiên đập thẳng vào lưng Sử Đông Lai.

"A!"

Sử Đông Lai hoàn toàn hoảng sợ, còn chưa kịp vào hang đã bị một quyền mạnh mẽ này đánh trúng vào lưng. Cả người ông ta lao về phía trước với tốc độ tám trăm triệu ki-lô-mét một giờ, đụng phải hàng ngàn ngọn núi, cuối cùng đâm sầm vào một cái thành trì ở ngoại ô thành phố.

Một hố sâu hàng triệu mét trên mặt đất khiến các thành trì lân cận rung chuyển dữ dội.

Chẳng mấy chốc, kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm đã treo lơ lửng trên cái hố hình người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.