Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 1008: Đuổi theo, đuổi theo




Ầm.

Một âm thanh giòn giã đột nhiên vang lên khiến trời long đất lở.

Chỉ thấy mũi kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm của Diệp Thiên đâm vào bên hông của Sử Đông Lai, phá vỡ tám đoạn pháp bảo phòng ngự của ông ta. Âm thanh giòn giã kia phát ra từ pháp bảo bị vỡ.

Sau khi xuyên thủng lớp phòng ngự của pháp bảo bảo vệ thân thể và sau khi phá vỡ pháp bảo thì mũi kiếm lại tiếp tục đâm tới.

Nhưng.

Hơi muộn một chút. Sử Đông Lai vừa né tránh thì suýt chút nữa đã đâm thẳng vào Phượng Hoàng Đảo Chủ ở phía đối diện. May mà Diệp Thiên kịp thời thu kiếm, nếu không có thể một đòn toàn lực đánh vào tám đoạn pháp bảo trên người Phượng Hoàng Đảo Chủ rồi. Vậy Huyền Cực Tiên Tôn sẽ mắng nhiếc tất cả mười tám đời tổ tiên của hắn mất.

“Diệp Bắc Minh, cậu dám đánh lén bần đạo.”

Sau khi tránh ra, Sử Đông Lai tức giận gầm lên khi phát hiện ra rằng pháp bảo bảo vệ cơ thể đã bị vỡ tan.

Diệp Thiên mặc kệ ông ta. Thay vào đó, hắn ra lệnh: “Hai người dàn trận đánh đi, bao vây Sử Đông Lai lại đừng để ông ta chạy mất.”

“Được.”

Hai người đáp lại, dàn thành một trận địa lớn bao quanh Sử Đông Lai và Diệp Thiên.

“Sao hả, cậu còn muốn giết bần đạo nữa à?” Sử Đông Lai cười lạnh: “Nãy giờ cậu vẫn luôn không dám ra tay mà sao bây giờ lại có lá gan lớn như vậy rồi?”

Diệp Thiên nhếch miệng, bước từng bước đến gần Sử Đông Lai nói: “Không phải là tôi không dám ra tay với ông, mà là tôi sợ ông đánh không nổi cho nên tôi ráng cầm cự cho đến khi tôi tăng tốc. Bây giờ tôi không sợ ông chạy trốn nữa nên mới lấy mạng của ông đây.”

“Hả?”

Sử Đông Lai nhướn mày, không khỏi lùi lại một bước và nghi ngờ nhìn Diệp Thiên hỏi: “Cậu... có năng lực lấy mạng của bần đạo sao? Làm sao có thể chứ? Không phải ngay cả vị Tiên Tôn sơ cấp của Đại Thành mà cậu cũng đánh không lại sao? Làm sao mới chỉ trong vòng hai mươi ngày ngắn ngủi mà có thể đánh bại bần đạo được chứ?”

“Ông cho rằng không có khả năng nhưng với Diệp Bắc Minh này thì tất cả mọi chuyện đều có thể.”

Dứt lời, Diệp Thiên liền đâm thẳng thanh kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm về phía Sử Đông Lai.

Đối mặt với Sử Đông Lai, ông ta có thực lực gần ngang bằng so với Tiên Tôn nên Diệp Thiên thực sự không thể giết ông ta chỉ trong một giây.

Trừ khi dùng Thánh Kiếm Hư Không Quyết và Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết.

Nhưng hai chiêu thức này quá lớn nên mất rất nhiều thời gian và phải đến khi Sử Đông Lai không thể bỏ chạy thì hắn mới có thể giết chết ông ta trong vòng vài giây.

Một khi chiêu thức lớn được hình thành thì với sức mạnh của Sử Đông Lai, ông ta vẫn có thể né được phạm vi tấn công của chiêu thức lớn này.

Vì vậy, để đối phó với loại cao thủ mà không làm tổn hại đến sức khỏe của bản thân thì chỉ có thể áp dụng phương pháp áp sát chiến đấu, dùng sức để trấn áp đối thủ. Bằng cách đả thương đối thủ, tiếp đó khiến đối thủ bị thương nặng, sau đó phá hủy thân pháp của đối phương và cuối cùng là phá hủy linh hồn của đối phương thì mới hoàn toàn giải quyết được ông ta.

Tuy nhiên, hắn sẽ không giải quyết hoàn toàn Sử Đông Lai vì dù sao thì ông ta cũng là thái sư của thái tử. Ông ta có bài vị thần ở trong hoàng cung của Đạo Quang Tiên Tôn. Một khi bài vị thần của thái sư của thái tử bị vỡ vụn thì nhất định sẽ kinh động đến hoàng đế Đạo Quang và tất nhiên ông ta sẽ phái người đi điều tra. Tiếp theo, không chỉ một hoặc hai mà phải có nhiều vị Tiên Tôn để thành lập một đội điều tra.

Vì thế, điều hắn muốn không phải là tính mạng của Sử Đông Lai mà là nghiền nát thân thể ông ta ra rồi bắt linh hồn của ông ta và giam cầm lại. Chỉ cần linh hồn của ông ta không chết thì bài vị thần sẽ không bị phá vỡ và không ai biết rằng Sử Đông Lai đang gặp nạn. Có như thế thì hắn mới có thể bình chân như vại được.

“Vậy bần đạo thật muốn lĩnh giáo thực lực của Diệp Bắc Minh cậu.”

Sử Đông Lai không cam tâm. Ông ta không đánh nhau thì không thể biết được Diệp Thiên chỉ trong khoảng thời gian ngắn lại có thể tiến bộ nhanh như vậy, cho dù có được thánh quả Đại Đạo thì sau khi ăn xong cũng không thể từ một người không đánh bại được Tiên Tôn sơ cấp của Đại Thành mà lại có thể đánh bại được một Tiên Tôn trung cấp như ông ta.

Nhưng thông qua việc Diệp Thiên chỉ dùng một chiêu mà đã phá vỡ được thế phòng ngự của ông ta thì ông ta cũng không dám xem nhẹ hắn. Dù sao người có thể đột phá thế phòng ngự của ông ta thì ít nhất cũng phải là trình độ Đại Thành Cảnh.

Tất nhiên là do ông ta chưa chuẩn bị. Nếu không, một khi ông ta thêm tiên pháp vào thế phòng ngự thì đối với những người có trình độ ngang với ông ta trở xuống sẽ không thể phá vỡ thế phòng ngự của ông ta được. Cho dù Lâm Bá Thiên có dùng hết sức lực cũng không thể phá vỡ thế phòng ngự đó.

Rất nhanh, ông ta đã xông lên và vung cây roi vàng lên nhằm hướng Diệp Thiên mà quất tới tấp.

“Chỉ là lấy trứng chọi đá mà thôi.”

Diệp Thiên không thèm nói gì mà chỉ đột nhiên vung kiếm lên chém tới.

Một giây sau đó, một cây kiếm và một sợi roi chạm vào nhau hình chữ X.

Keng.

Một tiếng va chạm kim loại khô khốc vang lên và tạo thành một đợt sóng âm thanh mà có cảm giác như nó cứ quanh quẩn ba ngày vẫn chưa tan.

Cú va chạm này khiến Sử Đông Lai cảm thấy đau nơi khóe miệng. Ông ta không thể đứng vững được mà lảo đảo lui về phía sau hai bước, hai tay tê dại mất hết cảm giác.

“Sức lực thật mạnh mẽ. Quả thật cậu đã mạnh hơn bần đạo rất nhiều.”

Vẻ mặt của Sử Đông Lai như đông cứng lại khi ông ta nói ra câu nói đó. Khi ông ta nhìn Diệp Thiên thì trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc và trong lòng thì lại thầm mắng: “Quả nhiên Diệp Bắc Minh là yêu nghiệt mà. Lần này đã tính sai rồi. Sớm biết thế thì đã không giành công lao mà trở về Tử Vi Tinh báo tin trước rồi mới quay lại xử lý cậu ta sau. Chỉ vì muốn lập công mà cả sư phụ và đệ tử đều không thoát khỏi thảm cảnh chết chóc. Quả nhiên làm một người nhàn hạ phiêu diêu tự tại vẫn tốt hơn là sau khi vào triều làm quan thì lại đánh mất ý muốn ban đầu để rồi đánh mất chính mình.”

Nhất thời trong lòng ông ta tràn ngập sự tiếc nuối.

Chính là sau khi giao đấu được một hiệp thì ông ta đã biết thực lực của bản thân kém hơn Diệp Thiên nhiều.

Vì vậy, khi Diệp Thiên cầm thanh kiếm liều chết xông lên hô to mấy chữ “Đánh nhanh thắng nhanh” thì ông ta đã không còn lòng dạ nào để tiếp tục chiến đấu nữa mà chỉ muốn nhanh chóng trốn thoát khỏi đây thì may ra còn có cơ hội tiếp tục sống sót trở về.

Kết quả là ông ta tránh được một nhát kiếm của Diệp Thiên rồi cây roi và người hợp nhất lao về phía trận pháp.

Nhưng kết quả khiến ông ta rất bất ngờ, ngay khi chiếc roi vàng vừa chạm vào trận pháp thì đã tan tành thành vô số mảnh vụn. Sau đó, một tiếng đùng vang lên thì đã thấy đầu của ông ta đập vào vòng tròn trận pháp và bị bật ra ngoài.

Thấy thế Diệp Thiên đã lao tới và chém một nhát. Nhưng Sử Đông Lai đã khéo léo tránh được.

“Chỉ là một đòn mà đã đánh nát vũ khí của bần đạo thành tám phần, quả nhiên tôi đã xem thường cậu rồi.” Sử Đông Lai buông một câu rồi lại gọi ra một thanh thần kiếm sáu đoạn. Ông ta lại tiếp tục đâm mạnh vào trận pháp.

Chuyện đùa. Kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm đã ở cấp độ toàn diện mà đấu với roi tiên cũng chỉ có cấp độ tám, chưa kể thực lực của Diệp Thiên còn cao hơn ông ta nữa mà. Sức mạnh của thanh kiếm bị chém ra tự nhiên vượt quá phạm vi mà thần binh cấp độ tám có thể chịu đựng và việc bị đánh tan tành là điều hoàn toàn bình thường.

“Đừng hòng chạy.”

Diệp Thiên tăng tốc đuổi theo nhưng Sử Đông Lai đã phá vỡ được hai vòng trận pháp. Diệp Thiên chém mạnh thanh kiếm xuống và chặt đứt đôi chân của ông ta như chém bùn.

“Lập tức tuân lệnh.”

Ngay khi Sử Đông Lai chạm vào trận pháp, ông ta ra lệnh cho một lá bùa tăng tốc và Diệp Thiên đuổi theo nó rồi dùng kiếm chém đứt. Lúc đó Sử Đông Lai đã ra lệnh thành công và phóng vút đi.

“Chết tiệt.”

Diệp Thiên tức đến nỗi chửi đổng một câu: “Rốt cuộc vẫn không giết được ông ta, lại để cho ông ta trốn thoát rồi.”

Cũng may là Diệp Thiên có chuẩn bị kịp nên hắn kéo Lâm Bá Thiên lên và để lại một câu: “Phượng Hoàng Đảo Chủ, quay về bảo vệ an toàn cho con của tôi và phụ nữ của tôi. Lệnh cho Đỉnh Thiên, Thương Thiên bình định thiên hạ. Tôi và Bá Thiên sẽ đi giết lão già hỗn tạp này.”

Diệp Thiên vừa dứt lời thì không biết hắn đã cách đó bao nhiêu ki lô mét rồi, Phượng Hoàng Đảo Chủ cũng chỉ nghe được một nửa.

Bởi vì mệnh lệnh của Sử Đông Lai là tăng tốc với tốc độ gấp ba lần so với tốc độ của một Tiên Tôn là sáu trăm triệu ki lô mét, tốc độ của Diệp Thiên chỉ có bốn trăm năm mươi triệu ki lô mét một giờ. Nếu dùng kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm bay đi thì cũng chỉ có năm trăm triệu ki lô mét một giờ. Sau khi dùng hết một trăm năm tu luyện để tăng tốc thì tốc độ được tăng lên sáu trăm hai mươi triệu ki lô mét một giờ. Chẳng bao lâu thì sẽ đuổi kịp Sử Đông Lai mà thôi.

“Chết tiệt, thằng nhãi Diệp Bắc Minh này vì để đuổi được bần đạo mà hắn không tiếc công sức, dùng tới cả căn cơ tu luyện. Xem ra bần đạo cũng phải dùng căn cơ tu luyện mới được.”

Ông ta cũng dùng căn cơ tu luyện và tốc độ đột ngột tăng lên sáu trăm năm mươi triệu mỗi giờ nên đã tạo được khoảng cách khá xa.

Diệp Thiên cũng không lo lắng gì, chỉ cần không mất dấu thì trước tiên đợi xem ông ta duy trì tốc độ cao đó được bao nhiêu lâu chứ. Diệp Thiên chỉ cần đợi ông ta sử dụng hết lá bùa tăng tốc cao cấp và chỉ còn lá bùa trung cấp thì ông ta sẽ chạy không thoát được đâu.

Ngay sau đó, Sử Đông Lai chạy trốn vào một con đường Thủy Lam Tinh trên đường về trời, chuẩn bị từ con đường này quay trở lại Tử Vi Tinh.

Diệp Thiên dẫn theo Dương Đỉnh Thiên đuổi theo lên trời.

“Tôn thượng, hãy giữ lấy căn cơ tu luyện của anh, tôi sẽ dùng căn cơ tu luyện để đuổi theo ông ta. Tôi sẽ kéo dài thời gian với ông ta, đến khi ông ta dùng hết lá bùa tăng tốc cao cấp thì chúng ta có thể đuổi kịp. Đến lúc đó tôn thượng có thể bắt được ông ta dễ dàng rồi.” Lâm Bá Thiên đề nghị.

“Được.”

Diệp Thiên cũng không già mồm: “Chờ xử lý xong lão già hỗn tạp này thì tôi sẽ cho ông đá Nữ Oa để tu bổ sửa sang lại.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.