Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 1001: Cho tôi một viên!




Ngay khi âm thanh vừa dứt, Sử Đông Lai và những người khác nhìn theo hướng phát ra âm thanh liền nhìn thấy một vài người đang ngồi trên một con vật cưỡi xuất hiện trên vùng trời Đại Quân.

“Đó là Kim Lân thú mắt xanh!”

Vừa liếc mắt một cái Sử Đông Lai đã nhận ra, không khỏi nhìn về phía Phượng Hoàng đảo chủ đang ngồi ở sau cùng, cau mày hỏi: “Là Diệp Bắc Minh?”

Ông ta cũng đã từng quan sát Diệp Thiên nhưng không nhìn ra tu vi căn bản của hắn, ông ta nghĩ đây là một Tiên vương, không có sức mạnh làm hại một phương của Thủy Lam Tinh.

Mà Phượng Hoàng đảo chủ ở đằng sau này nhìn thoáng qua đã có thể nhìn ra căn cơ tu vi, gần như là tu vi hậu kì của Thái Hư Tiểu Thành.

Điều này khiến ông ta không khỏi thầm thấy kinh ngạc.

Nếu Diệp Bắc Minh có tu vi hậu kì của Thái Hư Tiểu Thành thì hắn sẽ có thể vượt địa giới để đánh một Tiên Tôn có tu vi trung kì của Thái Hư Tiểu Thành như ông ta.

“Tính sai rồi! Tính sai rồi!”

Ông ta không dám ở lại lâu nữa, định dùng hết tốc lực chạy trốn khỏi đó.

Nhưng đúng lúc này, Kim Sơn đảo chủ lại chỉ vào Diệp Thiên, nói: “Vị thượng tiên này mới là Diệp Bắc Minh, ông già ở đằng sau là tu sĩ bản địa của Thủy Lam Tinh.”

“Cái gì?”

Sử Đông Lai sửng sốt: “Người thanh niên phía trước là Diệp Bắc Minh ư? Chắc chắn là không nhầm đấy chứ?”

“Tôi khẳng định chắc chắn luôn!” Kim Sơn đảo chủ nói: “Nếu thượng tiên không tin thì có thể hỏi những người bạn đồng hành của tôi, bọn họ đều biết người đó là Diệp Bắc Minh!”

“Đúng vậy thượng tiên, người đó chính là Diệp Bắc Minh!”

Rất nhiều Tiên Tôn đến từ quần đảo Tiên Sơn đều trả lời một cách chắc chắn với giọng điệu chắc nịch.

“Haha, haha, hahaha.” Sử Đông Lai cười khổ, nói: “Dọa bần đạo sợ chết khiếp, bần đạo còn tưởng người ở đằng sau là Diệp Bắc Minh, vậy hắn vừa có tu vi hậu kì của Thái Hư Tiểu Thành, lại có thần binh Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm đầy cấp, có thể treo bần đạo lên đánh.”

“May mà phía trước là Diệp Bắc Minh, vậy bần đạo không sợ nữa, đó là một tiên vương phải không?”

“Không phải tiên vương, là Tiên Tôn, nếu không phải hắn có khả năng phòng ngự cao, lại có thần binh có lực công kích cực kỳ cao thì đám Tiên Tôn ở biên giới Tiểu Thành như chúng tôi đều có thể đánh lại hắn.” Đảo chủ Hoàng Long nói.

“Ồ.” Sử Đông Lai gật đầu: “Vậy hắn là người mới nhập môn Thái Hư rồi, hắn đã dùng thủ đoạn gì để khiến bần đạo không thể nhìn ra tu vi của hắn.”

“Nhưng không sao, chỉ là tu vi mới nhập môn, cho dù pháp bảo thần binh của hắn có cấp bậc cao đến đâu, bần đạo cũng có thể giết hắn.”

“Tốt quá rồi!”

Nghe Sử Đông Lai nói vậy, đảo chủ Hoàng Long và những Tiên Tôn đến từ quần đảo Tiên Sơn đều trở nên phấn khích, ào ào hết lên.

“Diệp Bắc Minh, cậu xong đời rồi, vị thương tiên này còn lợi hại hơn tay sai của cậu.”

“Bây giờ đã có một vị thượng tiên lợi hại xuất hiện giúp chúng ta, xem ra ông Trời cũng muốn hủy diệt cậu rồi, có thể thấy cậu đã làm quá nhiều điều ác khiến ông Trời phẫn nộ, lòng người tức giận!”

“Diệp Bắc Minh, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của cậu!”

“...”

Diệp Thiên không thèm để ý đến những Tiên Tôn kia mà chỉ nhìn Sử Đông Lai, nhíu mày hỏi: “Ông Lâm, người này là ai? Nhảy ra đây từ lúc nào vậy?”

Hắn biết lão đạo này đến từ thế giới thiên hà ở trung tâm vũ trụ, vì lúc hắn vừa mới trở về đã nghe lão đạo kia nói: “Năm đó nếu cậu đồng ý với Tiên đế Đạo Quang, vào triều làm thái sư thì sau khi Diệp Bắc Minh bị tiêu diệt, có phải cậu sẽ bị chịu tội liên đới vì từng làm sư tôn của Diệp Bắc Minh không?”

Chỉ dựa vào câu này thôi cũng đã đủ để nói rõ việc làm quan rồi về ở ẩn của lão đạo kia rồi.

Mà tu vi của lão đạo thâm cao, vượt qua cả Lâm Bá Thiên, khá khó giải quyết.

“Tôn thượng, lão già kia tên là Sử Đông Lai, là thái sư của thái tử dưới quyền Tiên đế Đạo Quang. Vừa đến đây chưa được bao lâu, ông ta đã nói cái gì mà muốn thay trời hành đạo, tiêu diệt anh.” Lâm Bá Thiên đáp.

“Khẩu khí cũng lớn đấy!” Diệp Thiên lạnh lùng nhìn Sử Đông Lai, nheo mắt lại, nói: “Thiên đường có lối ông không đi, địa ngục không cửa ông lại cứ khăng khăng xông vào. Vậy tôi không thể để ông sống sót mà rời khỏi đây được.”

Nếu ông ta rời khỏi đây, không bao lâu sau, tin tức ông ta chưa chết sẽ truyền đến Tử Vi Tinh, thất đại Tiên đế đều sẽ phái một lượng lớn Tiên Tôn đến để tiêu diệt hắn. Đến lúc đó hắn sẽ không còn chỗ nào để trốn nữa.

Vì thế, Diệp Thiên phải giết ông ta để diệt khẩu!

“Hahaha!” Sử Đông Lai ngẩng đầu cười lớn: “Chỉ dựa vào cậu, Lâm Bá Thiên và một đám Tiên Tôn bản địa hậu kỳ Tiểu Thành mà cũng muốn tiêu diệt bần đạo ư?”

“Cậu đúng là vọng tưởng, với sức mạnh của bần đạo, không cần dùng đến sự trợ giúp của hơn một trăm Tiên Tôn bản địa, một mình tôi cũng có thể diệt sạch hết tất cả các cậu đấy, cậu có tin không?”

“Tin, nhưng cũng không tin.” Diệp Thiên đáp: “Nếu bổn tọa không có loại bảo bối này thì có lẽ ông có thể làm được. Nhưng đáng tiếc, tu vi của ông vẫn còn hơi thấp một chút, bốn tọa rút bảo bối này ra thì ông sẽ gặp phiền phức đấy.”

“Cậu đừng dọa tôi.” Sử Đông Lai cười đáp: “Cho dù cậu có đưa Vạn Quỷ Huyết Ẩm Kiếm cho Lâm Bá Thiên dùng, ông ta cũng không phải là đối thủ của tôi. Nhiều nhất là bần đạo sẽ nhờ các Tiên Tôn bản địa giúp tôi đối phó với những người khác, còn một mình tôi sẽ đấu với Lâm Bá Thiên thì tôi vẫn có thể đánh thắng ông ta.”

Diệp Thiên cười khẩy rồi lấy hai quả thực từ trong nhẫn không gian ra.

“Thánh quả Đại Đạo?” Lông mày Sử Đông Lai lập tức cau chặt lại, sắc mặt thay đổi rõ rệt.

“Ông Lâm, ông đã từng ăn thứ này bao giờ chưa?” Diệp Thiên hỏi.

“Chưa thưa tôn thượng.” Lâm Bá Thiên đáp lời.

“Vậy ông hãy ăn nó đi.” Diệp Thiên ném cho ông ta một viên và ném cho Phượng Hoàng đảo chủ một viên. Nếu không phải việc Sử Đông Lai đến đây khiến trong lòng hắn thấy bất an thì hắn cũng quên mất trong nhẫn không gian của mình còn có loại bảo bối này.

“Không ổn rồi!” Sử Đông Lai sững sờ, ông ta định đưa tay ra tóm lấy nó nhưng Lâm Bá Thiên cách Diệp Thiên rất gần, tu vi cũng không kém hơn ông ta là bao nên Lâm Bá Thiên đã bắt được thánh quả Đại Đạo trước, bỏ vào miệng mình.

Sử Đông Lai lại nhìn sang viên còn lại, nhưng nó cũng bị Phượng Hoàng đảo chủ nhét vào miệng rồi.

“Diệp Bắc Minh, còn nữa không, cho bần đạo một viên, bần đạo sẽ không giết cậu nữa, thế nào?” Sử Đông Lai lập tức giơ tay xin Diệp Thiên.

Đùa cái gì vậy chứ, loại bảo bối này vô cùng hiếm có. Với tu vi hiện giờ của ông ta, ăn một viên là có thể bớt được ít nhất là mười mấy vạn năm tu luyện rồi.

Vì thế nếu có thể lừa lấy được một viên cũng là một khoản lợi khổng lồ rồi.

“Ông không có tư cách ăn nó đâu.” Diệp Thiên cười khẩy, đáp. Mục đích của hắn là muốn giết người diệt khẩu chứ không phải cầu hòa. Cho dù Sử Đông Lai thực sự không giết hắn thì hắn cũng sẽ không cho ông ta để tránh việc sau này Sử Đông Lai quay lại nhắc đến chuyện mình đã tha cho hắn một con đường sống thì hậu quả thật khó mà tưởng tượng được.

“Hừ!” Sử Đông Lai hừ lạnh, nói: “Chẳng qua chỉ là một viên thánh quả Đại Đạo thôi, Lâm Bá Thiên ăn vào cũng không nâng thêm một được một kỳ tu vi đâu. Ông ta vẫn không phải là đối thủ của bần đạo.”

“Vậy nên, cậu đã không cho thì bần đạo sẽ cướp thánh quả Đại Đạo của cậu!”

Vừa dứt lời, Sử Đông Lai đã nhảy vọt lên từ lưng hươu Hoa Mai, khẽ hô lên một tiếng, hươu Hoa Mai liền nhanh chóng biến thành một luồng ánh sáng rồi biến mất.

“Diệp Bắc Minh, hãy hứng chịu một vòng càn khôn của tôi!”

Sử Đông Lai thu lại vòng tròn rồi bất thình lình vung tay lên, bổ về phía đầu Diệp Thiên.

“Lão già, đừng hỏng làm Tôn thượng của tôi bị thương!” Lâm Bá Thiên bổ thanh Huyền Thiên Yển Nguyệt đao ra.

Keng!

Vòng càn khôn bị đập trở lại.

Mặc dù đã ăn thánh quả Đại Đạo khiến tu vi của ông ta được nâng lên một chút, nhưng chút tu vi đó không nhiều. Từ mười hai phần trăm kinh nghiệm của sơ kỳ Thái Hư Cảnh Đại Thành lên tám mươi phần trăm kinh nghiệm của sơ kỳ Đại Thành vẫn cách giai đoạn trung kỳ hai bước.

Mà Sử Đông Lai có hai mươi phần trăm kinh nghiệm của trung kỳ Đại Thành, chênh lệch bốn mươi phần trăm này chí ít cũng phải có khoảng mười vạn năm tu luyện mới có thể bắt kịp được.

May là Yển Nguyệt đao là thần binh cấp tám, vòng Càn Khôn cấp bảy, vì thế ông ta vẫn có thể chặn nó lại một cách thuận lợi.

Bây giờ ngoài lợi thế của pháp bảo và thần binh, ông ta đã không còn lợi thế nào khác. Bởi vì đường tu đạo của ông ta giống với Sử Đông Lai, không thể chiếm tiện nghi được ở chỗ nào.

“Hừ!” Sử Đông Lai hừ lạnh một tiếng: “Với tư cách là thái sư của thái tử, ông tưởng bần đạo không có thần binh cấp tám sao?”

Dứt lời, hai tay ông ta vừa giơ lên liền có một đôi roi vàng xuất hiện trên tay.

Roi này không giống roi kia mà giống cái giản, từng đốt từng đốt một.

“Đây là roi Đả Tiên mà Tiên đế Huyền Quang đã tặng cho bần đạo. Từ trước đến nay bần đạo chưa dùng đến nó bao giờ, hôm nay tôi sẽ dùng nó để đánh chết những tên tội phạm chiến tranh các người!”

Nói rồi, đôi roi của ông ta bất thình lình giáng xuống đầu Lâm Bá Thiên.

“Vậy phải xem xem ông có bản lĩnh đó không!”

Lâm Bá Thiên cũng không sợ hãi, tu vi chênh lệch không lớn lắm, dựa vào kinh nghiệm chiến đấu tích lũy trong vô số trận chiến cam go, ông ta vẫn dám đương đầu.

Thần Võ Vương không phải là Diệp Thiên tùy tiện phong bừa cho ông ta mà là Lâm Bá Thiên thật sự là Thần Võ, cho nên hắn mới phong ông ta làm Thần Võ Vương.

Quả đúng như dự đoán!

Keng keng keng!

Hai người họ vút lên trời cao đánh nhau, Lâm Bá Thiên dựa vào Thần Võ, cho dù tu vi có thấp hơn một chút nhưng không hề yếu ớt cũng không rơi xuống thế hạ phong, mà ngược lại ông ta còn đánh cho Sử Đông Lai – một đạo sĩ an nhàn thoát khỏi thế sự đến mức khiến ông ta phải liên tiếp lùi về sau.

“Lâm Bá Thiên bị bần đạo chặn rồi! Các người mau đi giết Diệp Bắc Minh đi!” Sử Đông Lai hét lên.

“Lên!” Kim Sơn đảo chủ phất tay, lập tức cùng Côn Bằng đảo chủ xông lên giết Diệp Thiên.

“Diệp Bắc Minh, đưa con gái tôi về trướng lớn trung quân, hai người này cứ giao cho tôi đối phó!” Phượng Hoàng đảo chủ lập tức dùng thần binh cấp tám tấn công.

Sau khi ăn thánh quả Đại Đạo, tu vi của cô ta đã từ mười hai phần trăm kinh nghiệm của hậu kì Tiểu Thành nâng lên tám mươi bảy phần trăm kinh nghiệm của hậu kì Tiểu Thành, chỉ cách trạng thái đỉnh cao hai mươi lăm phần trăm kinh nghiệm.

Có pháp bảo thần binh cấp tám trong tay cũng đủ để bù vào hai mươi lăm phần trăm kinh nghiệm đó. Lúc này, ba vị Đại Thành cùng gần một trăm Tiên Tôn từ Đại Thành trở xuống cũng không thể giết được cô ta nên bây giờ Phượng Hoàng đảo chủ không hề để hai người kia vào mắt.

Thế là, Diệp Thiên liền đưa Nghê Hoàng tiên tử và Đóa Đóa quay về trướng lớn trung quân.

“Tiêu Dao Vương, hãy ăn nó rồi tấn công và ngăn chặn hỏa lực của đám Tiên Tôn kia lại.” Diệp Thiên ném cho Tiêu Dao Vương một viên thánh quả Đại Đạo.

“Vâng thưa đại sư!” Tiêu Dao Vương ăn thánh quả Đại Đạo, tu vi của ông ta từ giai đoạn giữa của nhập môn đã tăng mạnh đến giai đoạn sau của nhập môn. Sau đó, ông ta xuất phát từ trướng lớn trung quân, đi tấn công những Tiên Tôn có tu vi thấp hơn ông ta.

Có hộ thể tám tầng, ông ta cũng dạn dĩ hơn rất nhiều.

“Lão già, trông chừng lò luyện đan cho tốt, tôi đi ra ngoài tu luyện một chút tu vi trước.” Sau khi dặn dò Huyền Cực Tiên Tôn một câu, Diệp Thiên liền tiến vào trướng lớn trung quân, bắt đầu cách âm dùng đá Nữ Oa để tu luyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.