Đến cùng, Phó lão phu nhân còn là vợ của lão già Phó Thanh Tuyền một ngày, thì Phó Thiên Tứ chính là danh bất chính, ngôn bất thuận.
Nếu Phó lão phu nhân thực sự có mệnh hệ gì, thì Phó Thiên Tứ sẽ được mẹ cậu ta nâng đỡ, nếu như Phó Kiến Văn muốn lấy được tập đoàn Khải Đức, vậy thì thực sự là khó càng thêm khó rồi.
Phó Kiến Văn vuốt vuốt điếu thuốc lá trong tay, buông thõng con mắt, ánh mắt trở nên xa xăm.
...
Trong điện thoại, Tố Tâm nói chuyện với Phó Kiến Văn đều không đạt được kết quả vui vẻ.
Nhưng Tố Tâm vẫn phải tới bệnh viện.
Mẹ của Hứa Khai đang gọt trái táo cho anh, bỗng bà ta ngẩng mặt lên, bất ngờ nhìn thấy Tố Tăm đang đứng ở cửa phòng bệnh , cho nên không chú ý gọt phải ngón tay của mình, trong nháy mắt màu đỏ của máu chảy xuống tí tách.
"Làm sao không cẩn thận như vậy !" Hứa Khai nhìn xem mẹ của mình, anh thả chén nước trong tay xuống, bận bịu giật mấy tờ giấy để ngăn lại máu cho mẹ của mình, nắm lấy, "Đi, đi tìm y tá băng bó một chút!"
Mẹ của Hứa Khai thất thần, nhìn bóng dáng của Tố Tâm đứng ở cửa ra vào.
Tố Tâm ăn mặc rất đơn giản, quần bò áo phông, cùng một đôi giày cao gót, tóc dài xõa vai, cả người tràn đầy tài trí mị lực.
Cô đeo thêm một cái túi xách màu đen, một tay ôm một bó hoa bách hợp, một tay mang theo một giỏ trái cây, giỏ trái cây được đóng gói vô cùng tinh tế.
"Mẹ đi tìm y tá băng bó một chút, các con nói chuyện đi ..."
Mẹ của Hứa Khai đè xuống vết thương của mình, khi đi ra cửa thì nhìn về phía Tố Gâm, khóe môi mỉm cười, cho rằng Tố Tâm đã nghe lọt được lời của bà, cho nên gật đầu với cô một cái.
Tố Tâm cũng là gật đầu.
Hứa Khai gầy gò ngồi trên giường bệnh, trên cằm cũng xuất hiện một chòm râu, nhưng cả người cũng không hiện ra vẻ chán chường, khiến cho người ta cảm thấy mấy phần tao nhã thay vì sự nam tính khô khan .
Từ lúc Hứa Khai kết hôn với Hạ Hàm Yên đến bây giờ, anh vẫn luôn ngủ không được ngon giấc.
Tia máu trong đáy mắt của anh càng ngày càng sâu, khóe mắt cũng chính là mệt mỏi.
Mặc dù như thế, nhưng khi vừa nhìn thấy Tố Tâm đứng ở cửa vào, khóe môi anh vẫn gợi lên một vệt ý cười nhàn nhạt.
"Cám ơn em đã tới ..." Hứa Khai mở miệng nói.
Trong lồng ngực Tố Tâm chính là một bó hoa bách hợp.
Bách hợp đại biểu cho sự thuần khiết hữu nghị, chứ không phải biểu hiện cho thứ tình cảm thâm tình kia.
Tố Tâm ôm bó hoa này đến, cũng đã cho thấy thái độ rất rõ của cô đối với Hứa Khai.
Mẹ của Hứa Khai không hiểu được, nhưng ... qua một bó hoa thôi Hứa Khai lại có thể nhìn thấu ý nghĩ của Tố Tâm.
Anh đưa tay tiếp nhận bó hoa tươi cùng giỏ trái cây trong tay Tố Tâm: "Cảm ơn, hoa rất đẹp!"
Sau khi tiến vào phòng bệnh, Tố Tâm ngồi ở trên ghế sa lon, đem túi xách nắm ở trong tay, tư thế kia ... Rõ ràng không có ý định ở lâu.
Hứa Khai rót cho Tố Tâm một chén nước, rất cẩn thận đưa cho cô.
Tố Tâm đưa hai tay tiếp nhận, cô nở nụ cười yếu ớt nói: "Anh Hứa Khai, ca phẫu thuật ngày mai của anh nhất định sẽ thành công, anh không nên quá lo lắng."