Phó Thiên Tứ ấn soạn tin nhắn, đã chuẩn bị ấn gửi đi rồi, nhưng lại xoá bỏ toàn bộ...
Phó Thiên Tứ đối xử với Mục Mạn Đồng rất cẩn thận, bởi vì hai chân của Mục Mạn Đồng không thể đi lại vốn đã rất tự ti, nếu như Phó Thiên Tứ nói đôi chân của Mục Mạn Đồng không tiện về sau không cần làm những chuyện này, nhất định sẽ khiến Mục Mạn Đồng tự ái.
Suy nghĩ một chút, đầu ngón tay dài nhỏ của Phó Thiên Tứ bay lượn ở trên màn hình điện thoại di động ...
Phó Thiên Tứ: Cảm ơn, một chút nữa tôi sẽ về!
Đem điện thoại di động đặt ở một bên, ngón tay dài nhỏ của Phó Thiên Tứ đặt ở trên đầu Đoàn Đoàn, bên tai là âm thanh của máy hút khói ở trong phòng bếp, khóe môi nhếch cậu ta khẽ mỉm cười, tâm tình thật tốt, cậu ta khẽ hát vu vơ một bài sau đó mở weibo ra, chuẩn bị đăng tải một dòng trạng thái biểu thị mình đang rất vui vẻ.
Còn chưa kịp soạn xong, đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động không biết từ chỗ nào truyền tới, Phó Thiên Tứ quay đầu tìm theo tiếng...
“Phó Thiên Tứ, điện thoại di động của tôi ở tủ giày, cầm giúp tôi một chút!”
Giọng nói của Tố Tâm từ trong phòng bếp truyền đến, Phó Thiên Tứ đáp một tiếng, chạy chậm tới tủ giày, cầm điện thoại cho Tố Tâm sau đó đi vào phòng bếp.
Thấy Tố Tâm đang thái rau, Phó Thiên Tứ hỏi một câu: “Là Phương Ngôn... có bắt máy không!”
Tố Tâm để dao xuống, đang muốn rửa tay nghe điện thoại, Phó Thiên Tứ đã ấn nghe, đưa tay qua kệ bếp, đem điện thoại đặt ở bên tai Tố Tâm.
Tố Tâm ngước mắt liếc nhìn đôi tai ửng hồng của Phó Thiên Tứ, tầm mắt lướt qua Phó Thiên Tứ sau đó nhìn chằm chằm kệ bếp, khóe môi khẽ chạm: “Chị Phương ...!”
“Những tin tức ngổn ngang trên weibo em đừng có xem, tránh ảnh hưởng tâm tình, em yên tâm... trong vòng hai giờ chị nhất định sẽ giải quyết được!” Giọng nói gọn gàng trong trẻo của Phương Ngôn đang cố gắng khắc chế sự phẫn nộ.
Phó Thiên Tứ mơ hồ nghe được lời nói của Phương Ngôn, cau mày nhìn về phía Tố Tâm.
“Em chưa lên Weibo...” Tố Tâm thành thật khai báo.
“Vậy thì đừng lên! Hai giờ sau hãy lên, tránh buồn bực!”
Sự tức giận trong lòng Phương Ngôn đã dâng cao tới đỉnh điểm, dăm ba cái tiểu minh tinh mà cũng dám chơi xấu người của cô, nếu lần này không cho mấy vai nữ phụ kia một bài học nhớ đời thì cô không phải họ Phương.
Cúp điện thoại, bên tai truyền tới tiếng Phương Ngôn đang bận rộn, đến cùng Tố Tâm cũng không hiểu chuyện gì xảy ra!
Sau khi nghe Phương Ngôn nói, Tố Tâm cũng muốn nhìn weibo một chút, nhưng lại sợ sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng, cuối cùng là vẫn cứ nhịn xuống sau đó tiếp tục chuẩn bị bữa tối cùng Phó Kiến Văn, rồi để Phó Thiên Tứ đem điện thoại di động cầm ra.
Tố Tâm có thể nhịn được, không có nghĩa là Phó Thiên Tứ nhịn được.