*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit & Beta: Cafesvictim
~ Đây nhất định không phải sự thật ~
“Ngụy trang cái gì?” Trình Hạ hỏi suốt một đường.
“Ngụy trang thành một tên nhà giàu chơi bời lêu lổng miệt mài quá độ.” Phillip trả lời.
Trình Hạ ngừng một chút, sau đó nói chân thành: “Tôi cảm thấy là anh hoàn toàn không cần ngụy trang gì hết.” Căn bản là thể hiện bản sắc.
“Nếu tôi với Augustine đều cứng nhắc như nhau, vậy hứng thú của truyền thông sẽ giảm đi rất nhiều.” Phillip vô liêm sỉ, “Nếu cậu đồng ý cho tôi mười phút chữa bệnh, tôi sẽ nói cho cậu rốt cuộc là vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.”
“Tôi đã tặng anh một con chuột chũi.” Trình Hạ kháng nghị.
“Nhưng cảm xúc của nó rất không ra gì, thậm chí còn kém hơn cả Simba.” Phillip tỏ vẻ ghét bỏ, sau đó tiếp tục thương lượng, “Tin tôi đi, nhất định là cậu sẽ cảm thấy hứng thú đối với chuyện này, có liên quan đến chị dâu.”
“Vậy sao?” Trình Hạ cân nhắc một chút, sau đó miễn cưỡng thỏa hiệp, “Được rồi, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
“Vừa rồi bên cạnh sân khấu có một người, đôi mắt rất giống người chủ mưu bắt cóc ở khách sạn lần trước.” Phillip nói.
“Thật sao?” Trình Hạ khiếp sợ, “Vậy vì cái gì anh còn nhàn nhã ở trong này?”
Phillip trả lời: “Bởi vì cậu muốn đi tiểu.”
Trình Hạ: “….”
“Những việc như theo dõi này, đương nhiên phải giao cho vệ sĩ chuyên nghiệp.” Phillip ấn nút thang máy tư nhân, “Yên tâm đi, người của chúng ta đã đi theo, hắn chạy không thoát đâu.
“Augustine tiên sinh và anh họ biết chuyện này không?” Trình Hạ hơi lo, đột nhiên xuất hiện như vậy, có phải lại có nguy hiểm hay không.
“Tôi đã thông báo cho tất cả vệ sĩ, vừa rồi trong câu lạc bộ rất ồn.” Phillip nhìn vào gương trong thang máy sửa lại kiểu tóc, sau đó lấy di động ra, “Bây giờ nói cho họ cũng không muộn.
Cửa thang máy “tinh tinh” mở ra, bãi độ xe tư nhân chỉ có hai chiếc xe, chia ra thuộc về Santo và Augustine. Mà trước mắt một chiếc trong đó, hiển nhiên có điều tương đối….. bận.
Trình Hạ: “…..”
Vì cái gì mà chỗ này cũng được nữa.
Phillip thì lại hứng thú bừng bừng, nếu không phải bị nài ép lôi kéo đi, thì thậm chí còn muốn ở lại canh giữ hiện trường.
Hơi thở hormone giống đực tràn ngập trong xe, rất dễ dàng châm lên ngọn lửa dục vọng và tình cảm mãnh liệt. Dạ Phong Vũ tựa trên ghế rộng, nghiêng đầu tránh từng cái hôn không ngừng của anh, đáy mắt còn sót chút ánh nước lấp lánh sau trận triền miên.
“Mệt không?” Augustine thấp giọng hỏi.
Dạ Phong Vũ cầm tay anh, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Vì vậy một tiếng sau, lúc Santo ngậm tẩu thuốc đi vào bãi xe, vệ sĩ nho nhã lễ độ mở cửa xe, liền thấy Trình Hạ và Phillip đoan chính ngồi ở ghế sau, khuôn mặt tươi cười phi thường sáng lạn ——- cọ xe đương nhiên là phải có thái độ tốt.
……
“Xem ra chắc là tôi sẽ rất nhanh chóng được tham dự một hôn lễ rồi.” Santo ngồi vào hàng ghế trước.
“Nhưng trước hôn lễ, anh phải giúp Augustine giải quyết phiền phức đã.” Phillip nhắc nhở.
“Đương nhiên.” Santo thắt dây an toàn, “Cho dù không phải là xuất phát từ lập trường của bạn bè, tôi cũng phải làm được, để báo đáp sự nhượng bộ to lớn của cậu ấy trong lần hợp tác này.”
“Đúng vậy.” Phillip nói thầm với Trình Hạ bên cạnh, “Trước đây, muốn anh ấy thỏa hiệp lúc bàn chuyện làm ăn, gần như là hoàn toàn không có khả năng.”
“Cũng không có ai tin được là cậu ta lại có hứng thú với hôn nhân.” Santo ra hiệu tài xế khởi động xe, “Đương nhiên, thay đổi như vậy là rất tốt, cậu ta nên học cách hưởng thụ cuộc sống, chứ không phải là trầm mê với việc bành trướng tư bản.”
Đâu chỉ là hưởng thụ…….. Phillip sâu xa mà sờ sờ cằm, quả thực chính là hưởng thụ tới bến.
Trong phòng ngủ, Dạ Phong Vũ nhắm mắt ngủ thật sâu, không hề có chút phòng bị nào. Cho dù đã nhìn không biết bao nhiêu lần, Augustine vẫn cảm thấy mỗi khi nhìn cậu ngủ, đáy lòng mình sẽ trở nên mềm đến dị thường, chỉ muốn ngăn cách hết thảy tạp âm quấy nhiễu ở ngoài, để cậu có thể yên tĩnh ngủ say, sau đó bị ánh nắng hôn đến tỉnh lại.
Đáy mắt bất giác đã tràn ngập ý cười ôn nhu, Augustine cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu.
Ngủ ngon.
Sáng sớm hôm sau, Phillip chặn lại anh trai thân ái ở trên hành lang.
“Lại gây họa gì?” Augustine hỏi.
Sao lại có thể nói em gặp rắc rối chứ. Phillip hắng giọng: “Có chuyện muốn nói với anh.”
“Cho mày thời gian hai phút.” Augustine nhìn cậu.
“Tối qua ở câu lạc bộ thoát y, em nhìn thấy một người, đôi mắt rất giống với bức tranh chị dâu vẽ.” Tốc độ nói của Phillip nhanh vô cùng.
Augustine khẽ nhíu mày.
“Sau đó em liền để vệ sĩ đi theo hắn, thì lại phát hiện đã nhận sai, hắn chỉ là một tên người bản xứ thất nghiệp, hơn nữa vào ngày chị dâu bị bắt trói, còn phải ở cục cảnh sát vì tội ăn trộm.” Philip nói xong lại bổ sung, “Nhưng ánh mắt thật sự rất giống.”
“Trọng điểm của cuộc nói chuyện vô nghĩa này là gì?” Augustine hỏi.
“Ý em là….. Trình độ vẽ tranh của chị dâu rốt cuộc thế nào?” Phillip tỏ thái độ thành khẩn.
“Cũng không tệ lắm.” Dạ Phong Vũ mặc áo ngủ, lười biếng tựa vào cửa phòng ngủ.
Phillip lập tức cười đến tràn ngập sức sống: “Chào buổi sáng.”
“Em có thể ngủ thẳng đến mười giờ rồi dậy.” Augustine ôm thắt lưng cậu, kéo người vào lòng.
“Nghe thấy anh nói chuyện bên ngoài.” Dạ Phong Vũ một lần nữa nhắm mắt lại.
Augustine ôm cậu trở lại phòng ngủ, để lại một mình em trai đang cười tỏa nắng ở hành lang.
“Vách tường buồn cười lắm sao?” Trình Hạ đi ngang qua cảm thấy rất buồn bực.
“Vừa rồi tôi nghi ngờ khả năng vẽ của chị dâu một chút.” Phillip điều chỉnh cơ thể cười đến cứng ngắc, “Sau đó Augustine áp dụng thái độ không thèm nhìn để đáp lại với nghi hoặc của tôi.”
“Anh họ vẽ tranh rất lợi hại, anh không cần nghi ngờ.” Trình Hạ hỏi, “Là vì chuyện của bọn bắt cóc sao?”
Phillip gật đầu: “Augustine đã đặt nhẫn cầu hôn xong xuôi rồi, nhưng trước đó còn vô số phiền toái.”
“Nhẫn như thế nào?” Trình Hạ lập tức hào hứng.
“Mười phút.” Phillip nhào cả người tới.
Lần này Trình Hạ rất phối hợp.
Mười phút sau, Phillip thần thanh khí sảng đứng thẳng: “Tôi cũng không biết, Augustine từ chối cho bất kì ai biết.”
…….
Nhìn hai người lao ầm ầm từ cầu thang xuống, Santo tiên sinh vỗ vỗ chó săn bên cạnh: “Sức sống của những người trẻ tuổi.”
Trợ lý gõ cửa thư phòng, đưa cho ông một tập tài liệu.
Một tiếng sau, phần tài liệu này được chuyển cho Augustine.
“Chúng tôi đã điều động tất cả phương pháp ghi hình quanh khu vực khách sạn, đây là hình ảnh kết hợp cuối cùng.” Santo nói, “Hắn tuyệt đối là người có tính cảnh giác cao nhất mà tôi từng gặp qua, hoàn mỹ tránh né mọi camera, thậm chí là còn khó hơn so với đi tìm bóng ma.”
“Đã rời khỏi Brazil?” Augustine nhíu mày.
“Nhập cư trái phép.” Santo trả lời, “Rất có thể là đã về căn cứ, ba ngày sau khi hắn rời đi, tôi mới biết chuyện này.”
“Cho dù thế nào đi nữa, cảm ơn.” Augustine nói, “Tôi sẽ giao tài liệu này cho cảnh sát.”
“Kết luận trong đó tám phần mười đều là phỏng đoán, rất xin lỗi vì tôi đã không giúp được gì nhiều.” Santo nói, “Để bồi thường, tôi có thể tặng một con lười cho Frank, hình như cậu ấy rất thích động vật.”
“Không cần.” Augustine lập tức mặt than từ chối —— Simba Elizabeth còn có MOKA, một đám hươu sao, cùng với đủ thể loại động vật mà sau này có thể được nhận nuôi bất kì lúc nào, anh hoàn toàn không muốn lâu đài biến thành vườn bách thú, càng không muốn chia sẻ thời gian tình nhân nhỏ thuộc về mình.
“Cậu chắc chứ?” Santo hỏi, “Đây là biểu tượng của Brazil.”
“Cậu ấy không cần biểu tượng gì hết.” Augustine đứng lên, “Cấm anh nhắc lại chuyện này.”
“Tôi biết ham muốn chiếm hữu của cậu từ trước đến này rất mãnh liệt.” Santo nhìn không nổi nữa, “Nhưng không ngờ là, ngay cả con lười cũng không tha.”
“Chúng ta còn chưa có kí hợp đồng cuối cùng.” Mặt Augustine không chút thay đổi, “Động vật với câu lạc bộ, anh có thể chọn một trong hai.”
Santo giơ tay đầu hàng: “OK, câu lạc bộ.”
“Đi đâu vậy?” Augustine trở lại phòng ngủ, đúng lúc nhìn thấy Dạ Phong Vũ đang thay quần áo.”
“Vườn hoa, ở đó có một con lười con.” Dạ Phong Vũ đứng bên bàn uống nước, “Bọn em cho nó ăn rất nhiều lá non và chuối tiêu.”
Augustine thong dong xoay người ra ngoài: “Đột nhiên nhớ ra, anh còn chút việc chưa giải quyết xong.”
Thà là mua cả câu lạc bộ bóng đá đem về Milan, anh cũng không muốn mua con lười, hay vẹt, chim Toucan, hay bất kì loài động vật có liên quan đến Brazil kì quặc nào.
Ngày rời Brazil, nhìn lồng sắt trống không nhẹ nhàng khoan khoái trong cabin tư nhân, tâm trạng Augustine rất thoải mái.
“Tâm trạng Augustine tiên sinh có vẻ rất tốt.” Trình Hạ ngồi ở ghế sau, lấy tay đẩy đẩy Phillip.
“Đương nhiên là rất tốt. dù sao chúng ta cũng muốn bay thẳng về Pháp.” Phillip đeo cái bịt mắt, gối lên con chuột chũi bông, “Phải nói trước, nếu Leon tiên sinh muốn lấy súng ra, cậu phải chịu trách nhiệm chắn trước tôi.”
Nhắc tới đề tài này, Trình Hạ nắm chặt dây an toàn, rất là lo lắng lo lắng.
Có điều giờ này khắc này, tâm trạng Leon tiên sinh và Kate phu nhân thật ra rất tốt, thậm chí còn treo đèn Giáng sinh sặc sỡ lên, làm canh thịt dê và bánh ngọt thơm ngào ngạt.
“Xem ra phóng viên tạp chí đều nói bậy.” Leon tiên sinh xay hạt tiêu, “Augustine tiên sinh hình như là một chút cũng không bận, còn cùng Frank về nhà vào lễ Tạ ơn nữa.”
“Gần đây trái tim khỏe không?” Kate phu nhân đột nhiên hỏi.
“Tim? Nó vẫn khỏe mạnh như lúc anh mười tám.” Leon tiên sinh vỗ ngực hai cái.
“Được rồi, hi vọng anh luôn duy trì trạng thái tốt đẹp này.” Kate phu nhân lau tay, tươi cười ra ngoài đón khách.
“Dì!” Trình Hạ nhảy xuống xe, vui vẻ hào hứng chạy tới, phía sau là khuôn mặt tươi cười y hệt của Phillip.
Vì vậy chuông cảnh báo trong lòng Leon tiên sinh lại bắt đầu rung mãnh liệt, vì sao hai người này lúc nào cũng phải xuất hiện cùng nhau?!
“Biểu cảm tự nhiên chút.” Dạ Phong Vũ nói khẽ.
“Hả?” Augustine lập tức càng cứng ngắc hơn.
Dạ Phong Vũ: “……..”
Thời khắc mấu chốt, may mắn là Kate phu nhân kịp thời xuất hiện, cười ôm anh một cái: “Rất vui vì cậu có thể về cùng Frank, chuyến đi Brazil lần này thế nào?”
“Rất tốt.” Augustine trả lời, đồng thời trong lòng rất nghi hoặc, vì sao Leon tiên sinh cứ nhìn chăm chăm Phillip.
“Trong bếp có một mẻ cookie mới ra lò.” Kate phu nhân dẫn anh vào nhà, “Có muốn một ly sữa nóng không? Hôm nay hơi lạnh.”
“Cảm ơn.” Augustine nhịn không được lại quay đầu nhìn lướt qua.
“Tôi giúp anh.” Trình hạ cố sức khiêng một cái túi du lịch lên.
“Giao cho tôi là được.” Phillip xách tất cả hành lí lên, “Thậm chí còn có thể ôm cậu nữa.”
Leon tiên sinh: “……….”
“Dượng.” Trình Hạ huơ huơ tay trước mặt ông, “Dượng không sao chứ?” Vì sao lại có vẻ…. lo lắng như vậy.
“Dì của con nói rất đúng, đúng là ta cần một viên thuốc tim.” Leon tiên sinh đau đầu.
Trong phòng khách, Augustine bình tĩnh uống trà, Phillip đang khen ngợi bánh quy của Kate phu nhân, Trình Hạ ngồi xổm trước giàn hoa nghiên cứu một con vẹt, Leon tiên sinh ngồi ngay ngắn trên sô pha, tâm trạng phức tạp, suy nghĩ bay tán loạn.
“Chuẩn bị tốt việc thẳng thắn với ba con chưa?” Kate phu nhân mở lò nướng.
“Con tưởng là mẹ đã trải đường tốt lắm rồi.” Dạ Phong Vũ mang khay nướng đến.
“Thẳng thắn mà nói, mẹ không nghĩ là con sẽ thu phục nhanh như vậy.” Kate phu nhân vỗ ngực cậu, “Làm tốt lắm.”
Dạ Phong Vũ mang điểm tâm ra phòng khách, chỉ thấy Trình Hạ đang cùng Phillip chia nước trái cây.
“Dượng nói muốn đi ra ngoài hít thở không khí, Augustine tiên sinh thì chắc là đi toilet.” Trình Hạ giải thích.
“Hít thở không khí?” Dạ Phong Vũ nhìn thoáng qua cửa sổ, hai người đều không thấy đâu. Vì vậy trong lòng tự dưng cảm thấy hơi……. bất an.
Mà trên thực tế, giờ này khắc này trên một chiếc ghế dài ở sau vườn, không khí đúng là có hơi xấu hổ. Bởi vì vừa rồi Phillip đã bắt đầu cùng Trình Hạ chia nhau ăn một miếng choocolate, Leon tiên sinh cảm thấy mình cần bình tĩnh một chút, không ngờ lại gặp Augustine vừa đi từ toilet ra, càng không ngờ anh lại ngồi xuống bên cạnh mình.
……….
Bốn phía rất yên tĩnh.
Sau một lát, Leon tiên sinh tìm đề tài trước: “Hôm nay rất lạnh.”
Augustine trả lời: “Vâng.”
……..
“Brazil thế nào?” Leon tiên sinh lại hỏi.
“Rất tốt.” Đáp án của Augustine vẫn rất ngắn gọn,
“Tình cảm của Hạ Hạ và Phillip hình như rất không tệ.” Leon tiên sinh tiếp tục thăm dò.
“Đúng là như vậy.” Augustine có lẽ cũng hiểu được là mình hơi cứng ngắc quá mức, vì thế hít sâu một hơi.
Leon tiên sinh giấu đầu hở đuôi: “Thật sự là tình bạn khiến người ta động lòng.”
Vì vậy bốn phía lại khôi phục sự yên tĩnh.
Augustine cố tự bình tĩnh một lát, vừa mới định mở miệng nói chuyện, chợt nghe Leon tiên sinh lại hỏi một câu: “Câu lạc bộ thoát y Brazil thế nào?”
Augustine: “……”
Thái độ của Leon tiên sinh rất thành khẩn, đây là đề tài duy nhất ông cảm thấy có thể dùng để giảm thiểu xấu hổ, dù sao mỹ nữ vĩnh viễn là đề tài chung của đàn ông, phú hào hay là kẻ lang thang thì cũng đều như vậy.
Vài giây sau, Augustine trả lời: “Không có hứng thú.”
…….
Leon tiên sinh cơ bản là buông tha cho ý tưởng bắt chuyện với anh ta.
“Đây là cây anh đào sao?” Augustine hỏi.
“Phải, lúc Frank sinh ra, ta đã trồng nó.” Leon tiên sinh gật đầu, “Chúng ta muốn đợi tới hôn lễ của nó, dùng cái cây này làm quà tặng cho vợ của nó.”
“Cậu ấy không cần lấy vợ.” Augustine nhíu mày.
Vẻ mặt của Leon tiên sinh ngưng lại một chút: “Không cần lấy vợ?”
“Chỉ cần tôi.” Augustine gằn từng tiếng trả lời.
……….
Leon tiên sinh cảm thấy, đây là khoảng thời gian sấm vang chớp giật nhất mà mình đã trải qua trong cuộc đời này, như thể là cái gì cũng không nghe thấy, chỉ có thể nhìn Augustine ở đối diện vẫn luôn nói chuyện.
“Cháu rất thương cậu ấy.” Augustine nói, “Xin ngài cho phép cháu đưa cậu ấy về nhà.”
Leon tiên sinh còn đang trong nỗi khiếp sợ cuồn cuộn không ngừng.
“Có cần cháu đỡ ngài về không?” Augustine hỏi.
Leon tiên sinh cảm thấy đầu gối mình như nhũn ra, ù tai, lòng còn đang run rẩy, thế cho nên sau khi trở lại phòng khách, còn cảm thấy mọi thứ đều là mơ, vì thế lại muốn nhờ Trình Hạ đưa mình về phòng ngủ.
“Xem ra tình hình không thể nào tốt được.” Kate phu nhân bỏ lại chén đĩa lên giá đỡ.
“Giao cho mẹ.” Dạ Phong Vũ vỗ vai của bà, “Cố lên.”
Nhìn Kate phu nhân đi ra khỏi cầu thang, Dạ Phong Vũ khoác hai tay lên vai Augustine: “Em tưởng là anh ít nhất sẽ đợi em cùng nói.”
“Anh có làm hỏng việc không?” Augustine hỏi cậu.
“Chắc là không đâu.” Dạ Phong Vũ vỗ sườn mặt anh, “Có căng thẳng không?”
Augustine gật đầu.
“Không sao.” Dạ Phong Vũ cười ôm anh, “Cho ba em chút thời gian, ông ấy sẽ nhanh chóng tiếp nhận chuyện này.”
“Em không ngờ là anh lại có phản ứng lớn tới như vậy.” Kate phu nhân vỗ lưng ông.
“Thế mà em lại không nói sớm cho anh biết?” Leon tiên sinh rất phẫn nộ.
“Sao anh lại có thể cho rằng em được biết trước anh?” Kate phu nhân có vẻ còn phẫn nộ hơn.
Leon tiên sinh bị chấn động một chút.
“Trước khi Cookie nói cho em, Augustine tiên sinh lại thẳng thắn mọi việc với anh.” Kate phu nhân đa sầu đa cảm, “Em cho rằng người mẹ mới nên là người được biết trước về mối quan hệ này.”
“Đúng là như vậy.” Leon tiên sinh an ủi bà.
“Có điều không sao.” Kate phu nhân nhìn trượng phu của mình, “Việc lựa chọn quà tân hôn và lễ phục, em phải được quyền quyết định tuyệt đối.”
“Đương nhiên có thể……. Từ từ, hôn lễ?” Leon tiên sinh trợn mắt.
“Đương nhiên, từ ngày Cookie sinh ra, em đã suy nghĩ về hôn lễ của nó.” Kate phu nhân lấy bút ra, “Mặc kệ kế hoạch của Augustine tiên sinh có như thế nào, trong gia đình ta, nhất định phải tổ chức một hôn lễ ấm áp chỉ có người nhà.”
“Nhưng anh còn chưa có hoàn toàn chấp nhận chuyện này.” Leon tiên sinh nhấn mạnh.
“Anh cũng vô pháp chấp nhận tiếng pháo hoa ăn mừng, nhưng điều này có ảnh hưởng gì đến lễ mừng sinh nhật của nữ hoàng hay lễ duyệt binh đâu.” Kate phu nhân kẻ mấy cái ô trên giấy, “Bánh ngọt dùng màu cam được không? Em ghét màu hồng với màu tím.”
Leon tiên sinh cảm thấy đầu của mình càng đau.
Trong vườn hoa, Dạ Phong Vũ đang cùng Augustine dọn chuồng hươu, trên mũi hai người đều có vài bông tuyết, thi thoảng sẽ dừng lại nhìn đối phương cười, Kate phu nhân đến gọi hai người về ăn cơm, ôm ngực: “Hình ảnh cảm động biết bao.”
“Anh thà là Frank muốn kết hôn với Jennifer nhà bên cạnh.” Leon tiên sinh còn canh cánh trong lòng.
“Tối nay anh có thể đến nhà Jennifer ăn cơm, tiện thể gặp mẹ cô ấy, mối tình đầu của anh.” Kate phu nhân lạnh mắt nhìn ông, “Tạm biệt.”
“Vừa rồi cái gì anh cũng không nói.” Leon tiên sinh giơ tay đầu hàng, tâm lao lực quá độ.
Cuộc sống gia đình hạnh phúc cứ vậy mở ra, Augustine rất hưởng thụ còn rất nhanh chóng dung nhập cuộc sống này, phòng bếp tràn ngập mùi hương bánh bích quy, phòng khách với lò sưởi âm tường khéo léo, chú vẹt biết nói, cùng với chiếc giường mềm mại —– không lớn lắm, hai người nằm ôm nhau là vừa đủ.
“Chào buổi sáng.” Dạ Phong Vũ tỉnh lại từ trong lòng anh.
“Chào buổi sáng.” Augustine xoay người đè lên cậu.
Dạ Phong Vũ cười né tránh những nụ hôn của anh. Leon tiên sinh đi qua cửa, nghe thấy tiếng hai người đùa giỡn bên trong, tiếp tục than thở.
“Luôn ở lại đây được không?” Augustine cọ cọ chóp mũi với cậu.
“Được.” Dạ Phong Vũ gật đầu.
Augustine lại ôm cậu vào lòng, hai người cùng tựa vào đầu giường.
“Có thể không trở lại lâu đài sao?” Dạ Phong Vũ hỏi.
“Tiệc đã sớm đặt rồi, đã phát ra hơn một ngàn tấm thiệp mời.” Augustine xoa mũi cậu, “Rất xin lỗi, anh muốn đưa em đi khỏi người nhà trước lễ Giáng sinh.”
“Anh cũng là người nhà của em.” Dạ Phong Vũ hôn anh, “Không sao.”
“Anh rất muốn mời Leon tiên sinh và Kate phu nhân đến Milan, nhưng có vẻ đi tụ họp gia đình ở Thụy Điển vui hơn.” Augustine vỗ vỗ cậu, “Sang năm anh sẽ cố gắng dành thời gian, cùng em tham gia chuyến đi Giáng Sinh gia đình.”
“Ừ.” Dạ Phong Vũ cọ cọ anh, cười ấm áp.
Vài ngày sau, Phillip lưu luyến, ôm Chuột chũi nhỏ tiến hành chữa bệnh thời gian dài: “Thật sự phải đi sao?”
“Tôi muốn qua lễ Giáng sinh với ba mẹ.” Trình Hạ vỗ đầu anh, “Sau đó sẽ quay lại.”
“Tôi muốn có quà.” Phillip yêu cầu ngắn gọn.
“Được.” Trình Hạ rất phối hợp, “Sang năm gặp lại.”
Phillip thở dài thở ngắn, vòng đi vòng lại, tay ôm con chuột chũi bông, nhìn Trình Hạ lên xe rời đi, cảm thấy vô cùng tan nát cõi lòng, vả lại dạt dào tình cảm.
Vì thế Augustine ném cậu tới một chiếc xe khác, để tránh làm ảnh hưởng tới tâm trạng.
A!
Phillip chống cằm.
Cuộc sống không được chữa bệnh này!
Lâu đài vẫn như cũ, thậm chí ngay cả nếp uốn trên nơ của quản gia cũng không có thay đổi, trong phòng ngủ vẫn luôn có một bó hoa hồng lớn, Dạ Phong Vũ tựa trên giường, cầm di động trả lời tin nhắn. Fan vừa hạnh phúc vừa buồn bực, đều hỏi ông xã có phải anh lại mất ngủ không, vì cái gì bây giờ còn chưa có ngủ.
Augustine còn đang làm việc, Dạ Phong Vũ đi dép lê, vào thư phòng tìm anh.
“Sao lại chưa ngủ?” Augustine hơi bất ngờ.
“Không ngủ được.” Dạ Phong Vũ ngồi bên cạnh anh, “Cần giúp gì không?”
“Anh cùng em về nghỉ ngơi?” Augustine cầm tay cậu.
Dạ Phong Vũ lắc đầu: “Không buồn ngủ.”
“Được rồi, giúp anh chỉnh sửa những cái này.” Augustine đưa cho cậu một tập tài liệu, “Sau đó chúng ta đi ngủ.”
Dạ Phogn Vũ gật đầu, ngồi ở sô pha bên cạnh cẩn thận lật xem từng cái một. Từ góc độ của Augustine, vừa vặn có thể nhìn thấy sườn mặt xinh đẹp của cậu, cùng với phần ngực lộ ra dưới cổ áo ngủ hé mở.
Vì thế công việc buồn tẻ cũng trở nên ấm áp. Đêm dài người tĩnh, Augustine ôm Dạ Phong Vũ, hai người cùng đi về phía phòng ngủ.
“Em vừa mới có hứng thú đối với báo cáo.” Dạ Phong Vũ giật giật cổ áo anh.
“Nhưng anh đã làm xong việc rồi.” Augustine đặt cậu xuống giường, “Thật sự không muốn tham gia bữa tiệc ngày mai với anh?”
Dạ Phong Vũ lắc đầu.
“Được rồi, không sao.” Augustine giúp cậu đắp chăn, hôn một cái lên má cậu, “Duy trì cảm giác thần bí, có thể giữ hết lại cho hôn lễ của chúng ta.”
~*~
Dành cho những ai không biết:
– Bắc bán cầu và Nam bán cầu có mùa ngược nhau, Brazil – cụ thể là ba thành phố Manaus, Rido De janeiro và Sao Paulo – ở Nam bán cầu, đang là mùa hè, còn Pháp ở Bắc bán cầu thì ngược lại, đang là mùa đông.
– Từ đầu truyện đến giờ vẫn cứ thắc mắc không hiểu nữ hoàng ở đâu ra mà Augustine tiên sinh với Kate phu nhân cứ nhắc nữ hoàng mãi được. Pháp và Italia đều là quốc gia Cộng hòa, không có hoàng thất, do đó không có nữ hoàng nào hết.
– Mấy đồng chí biểu tượng của Brazil mà Augustine tiên sinh đã nhắc đến =))))
CHIM TOUCAN
CON LƯỜI =)))