Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân

Chương 91: Anh là ánh mặt trời của em




Edit & Beta: Cafesvictim

~ Cảm giác kì diệu của số mệnh đã được định trước ~

Rượu không tính là mạnh, nhưng uống hết hai ly, hai má vẫn hơi nóng lên, Augustine lấy mu bàn tay cọ cọ cậu: “Còn căng thẳng không?”

Dạ Phong Vũ lắc đầu.

“Không sao, em có thể ngủ một giấc trước, hoặc là tiếp tục uống một ly.” Augustine nắm tay cậu đặt trước ngực mình, “Đến khi nào hoàn toàn thả lỏng mới thôi.”

“Thẳng thắn mà nói, em tưởng là anh sẽ rất tức giận.” Dạ Phong Vũ nhìn vào mắt anh.

“Ý em là chỉ đám cướp kia?” Augustine gật đầu, “Anh xác thực rất giận, có điều không phải bởi vì em giấu anh, mà bởi vì xuất hiện lỗ hổng trong cơ sở an ninh, cùng với đề nghị không ra cái gì của Phillip.”

“Liên quan gì đến Phillip?” Dạ Phong Vũ khó hiểu.

“Nó nói anh cần phải cho em tự do cần thiết.” Augustine trả lời, “Rồi duy nhất đêm đó, vệ sĩ không ở bên cạnh em.”

“Nhưng đã không có việc gì rồi.” Dạ Phong Vũ cầm hai tay anh.

“Nhưng em thiếu chút nữa thì đã gặp chuyện.” Augustine kéo cậu vào lòng, “Nhưng không sao, về sau anh sẽ khắc chế cảm xúc của mình.”

Dạ Phong Vũ hơi bất ngờ.

“Trốn tránh không phải phương thức giải quyết vấn đề, những lời này em từng nói với anh, bây giờ đổi thành anh nói với em.” Augustine cười cười, “Đúng là anh không thích cuộc sống có những chuyện bất ngờ, nhưng điều em phải làm là dạy anh nên giải quyết như thế nào những bất ngờ đó, chứ không phải muốn tự mình nơi nơi để ý tiêu diệt tất cả phiền toái.”

“Có rất nhiều chuyện quan trọng đều đợi anh quyết định.” Dạ Phong Vũ nhìn anh.

“Có thể em là chuyện quan trọng nhất với anh.” Augustine vỗ vỗ lưng cậu, “Về phần những cuộc điện thoại ở Karoo trước kia, em có thể lựa chọn quên hết đi.”

Dạ Phong Vũ rất phối hợp: “Được.”

“Về sau anh sẽ không vì công việc mà gom góp cảm xúc rồi trút lên em nữa.” Augustine nhìn vào mắt cậu, “Về phía em, có thể có bí mật, nhưng nếu đe dọa đến an toàn bản thân, phải nói cho anh biết trước tiên, được không?”

Dạ Phong Vũ gật gật đầu.

“Ai cũng có thể sợ anh, trừ em.” Augustine hôn cậu, “Em có thể làm bất cứ chuyện gì đối với anh.”

Dạ Phong Vũ vùi đầu vào cổ anh: “Ừ.”

“Vậy bí mật muốn nói cho anh là gì?” Giọng Augustine thực ôn nhu.

“Em thích anh.” Dạ Phong Vũ nói thầm vào tai anh, “Thích thật lâu thật lâu.”

“Lâu đến bao nhiêu?” Augustine ôm cậu dựa vào đầu giường, “Để anh đoán, bắt đầu từ hôn lễ của Nhạc Nhạc và Nghiêm?”

“Khi đó anh căn bản là không có chú ý tới em.” Dạ Phong Vũ nhìn anh.

“Ngày đó trên đảo có rất nhiều người, anh lại nửa đường mới tới kịp, hơn nữa còn rời khỏi đó rất sớm.” Augustine giơ tay đầu hàng, “Xin lỗi.” Nếu sớm biết rằng sẽ có ngày hôm nay, vậy mình nhất định sẽ rời lại tất cả những cuộc họp chết tiệt, chuyên tâm ở lại tham gia đầy đủ buổi hôn lễ, còn ôm người về lâu đài sớm nửa năm.

“Lí do nghe có vẻ thật đầy đủ.” Dạ Phong Vũ nhìn anh cười.

“Đây là bí mật của em?” Augustine hỏi.

“Không hẳn, sớm hơn so với hôn lễ của Nhạc Nhạc.” Dạ Phong Vũ ôm cổ anh, “Khoảng ba bốn năm trước, ở một khu trường học ở Conakry***.”

“Ở đó?” Augustine hơi bất ngờ, nhớ lại một chút sau đó lắc đầu, “Không có ấn tượng nhiều lắm, hình như có liên quan đến một khu trường học.”

“Khi đó em vừa thoát khỏi Vinson và Calero, sau khi trở lại Normandy, không muốn làm việc, cũng không muốn làm bất cứ cái gì.” Dạ Phong Vũ nói, “Không ai biết em từng trải qua chuyện gì, mọi chuyện để trong lòng đều sẽ thành ác mộng, sau đó nửa đêm thức dậy, một mình chờ bình mình.”

Augustine ôm cậu vào lòng.

“Nửa năm sau, ba mẹ giúp em tìm một bác sĩ tâm lí, theo đề nghị của cậu ấy, em rời khỏi Pháp, đi du lịch một mình qua các địa phương, thử rất nhiều công việc ngắn hạn, thậm chí còn đã từng làm người làm vườn.” Dạ Phong Vũ nắm lấy áo ngủ của anh.

“Anh sẽ mua lại vườn hoa đó.” Điểm chú ý của Augustine có hơi lệch.

Dạ Phong Vũ đặt cằm lên ngực anh. “Cuối cùng em tới Guinée, làm công cho một đơn vị từ thiện, sau đó có một ngày tất cả mọi người đều bận rộn, bởi vì anh muốn đến một trường học nhận phỏng vấn truyền thông.”

“Em cũng đến đó?” Augustine hỏi.

“Lúc học đại học, anh thường xuyên xuất hiện trong PPT*** cùng với các cuộc thảo luận nhỏ, Hạ Hạ cũng là fan siêu cấp của anh.” Dạ Phong Vũ nhìn anh cười, “Cho nên em liền xin gia nhập, vào làm nhân viên vệ sinh trong hội trường.”

(***PPT: Bản trình chiếu a.k.a Power Point)

“Quét dọn sao?” Augustine hỏi.

“Thảm hại hơn một chút, chịu trách nhiệm cọ toilet.” Dạ Phong Vũ trả lời.

Augustine: “……..”

“An ninh trong hội trường rất nghiêm ngặt, em chỉ có thể ở lại trong phòng chứa đồ vệ sinh, từ cửa sổ có thể nhìn thấy anh.” Dạ Phong Vũ nói, “Mọi người đều vậy quanh em, em vốn muốn giúp Hạ Hạ chụp ảnh anh, sau đó phát hiện ngay cả tới gần anh em cũng không được, cho nên đành cất di động đi, ngồi trong bóng tối nghe anh trả lời phỏng vấn.”

Lúc ấy cục diện chính trị ở Guinée cũng không an ổn, còn có dân tị nạn từ các quốc gia có chiến tranh xung quanh đó tràn vào ồ ạt, cảm giác bạo lực lại sa sút tinh thần lan tràn trong dân chúng, nhiều lần phát sinh các loại mâu thuẫn xung đột giữa đường, phóng viên đặt câu hỏi cho Augustine, hỏi anh có thể cho các thanh thiếu niên…….. đề nghị gì không.

“Nếu hoàn cảnh bên ngoài đã đủ tồi tệ, vậy chỉ có thể làm cho cho nội tâm mình trở nên đủ mạnh.” Augustine trả lời, “Mặc kệ là đã gặp phải chuyện gì, cũng không đủ để trở thành lí do buông tha chính mình. Nếu một người tinh thần sa sút, sa đọa, không có chí tiến thủ, tôn sùng bạo lực, đó chỉ là quyết định của chính hắn, chứ không phải tương lai mà xã hội áp đặt cho hắn, trừ phi đã lựa chọn cam chịu, nếu không mọi nghịch cảnh đều chỉ có thể khiến hắn cải thiện năng lực.”

“Anh nghĩ là em không cần nghe những lời này.” Augustine vuốt tóc cậu ngược về phía sau.

“Có lẽ không liên quan đến nội dung, chỉ là em thích nghe anh nói, cùng với hoàn cảnh ngay lúc đó.” Dạ Phong Vũ nhìn anh cười, “Đèn trong hội trường rất sáng, mọi người đều như tràn ngập hi vọng, giống như có thể hoàn toàn xem nhẹ thời cuộc đang rung chuyển, loại cảm giác này rất kì lạ.”

“Chỉ vì vậy thôi?” Augustine hỏi.

“Bác sĩ nói với em, mỗi người đều cần một mặt trời.” Dạ Phong Vũ trả lời, “Nếu không phải nhìn thấy anh xa đến không thể với tới như vậy, em sẽ không phát hiện thì ra cuộc sống của mình đã trở nên hỗn loạn và tồi tệ đến thế. Hơn nữa sau khi phỏng vấn kết thúc, mỗi người đều nhận được quà.”

Augustine cong khóe miệng —– thẳng thắn mà nói việc này bình thường đều do cấp dưới xử lí, mình hoàn toàn sẽ không hỏi đến, nhưng loại thời điểm như này, hiển nhiên vẫn là trầm mặc có vẻ chính xác hơn.

Dạ Phong Vũ tiếp tục nói: “Mấy tháng sau em về Pháp, nói với bác sĩ tâm lí em muốn bắt đầu lại cuộc sống, vốn dĩ muốn vào một ngân hàng, nhưng đúng lúc đó có đạo diễn mời em tham gia một bộ phim điện ảnh, phía đầu tư là công ti của anh.”

“Sau đó em nhận lời?” Augustine hỏi.

“Cảm giác đóng phim cũng không tệ.” Dạ Phong Vũ nói, “Thời điểm vừa gia nhập Đông Hoàn, trên mạng có rất nhiều tin tức tiêu cực, em thường xuyên nghĩ liệu anh có thể nhìn thấy không.”

“Em muốn để anh xem không?” Lần này rốt cuộc Augustine cũng học được lời khách sáo và quanh co.

“Không muốn.” Dạ Phong Vũ lắc đầu, “Em muốn trở nên tốt hơn, sau đó anh mới biết.”

“Cho nên ở hôn lễ của Nghiêm, em mới không có tìm đến anh?” Augustine hỏi.

“Khi đó em do dự rất lâu, có điều không đợi bữa tiệc kết thúc, anh đã vội vàng rời đảo.” Dạ Phong Vũ cong cong khóe miệng.

“Anh thật sự rất bận.” Augustine không thể không lặp lại lí do này.

“Cho đến sau này gặp được anh ở phòng khám bác sĩ Grater.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Trước đó, em chỉ muốn có hội nói chuyện với anh. Có điều sau khi quen anh, em cảm thấy có lẽ em có thể thử xem xem.”

“Có biết bây giờ anh muốn cảm ơn ai nhất không?” Augustine hỏi.

Dạ Phong Vũ nghĩ nghĩ: “MOKA, cùng với Phillip đã mua nó về.”

Augustine gật đầu: “Tiếp tục nói.”

“Giống như mơ vậy.” Dạ Phong Vũ gối lên ngực anh, “Cho dù sau này chúng ta bắt đầu yêu nhau, em cũng cảm thấy mối quan hệ này có lẽ chỉ có thể duy trì một năm, thậm chí ngắn hơn.”

“Vì cái gì?” Augustine nhíu mày.

Dạ Phong Vũ nhìn thẳng anh.

Một phút sau, Augustine đầu hàng: “Được rồi, anh thừa nhận từng nói với truyền thông một ít lời ngu xuẩn, về tình cảm và hôn nhân, nhưng đây là ở trước khi em xuất hiện, phải có niềm tin với chính mình.”

Dạ Phong Vũ ghé sát vào hôn nhẹ anh: “Được.”

“Vì sao không sớm nói cho anh biết?” Augustine hỏi, “Về lần gặp ở Guinée đó.” Nghe cũng không tệ, thậm chí còn có chút cảm giác số mệnh kì diệu.

“Bởi vì em muốn ở lúc kết hôn sẽ nói cho anh.” Dạ Phong Vũ nghĩ nghĩ, “Nếu không có hôn lễ, vậy sẽ là bí mật vĩnh viễn.”

“Anh sẽ quên chuyện này.” Augustine căn dặn, “Chờ đến hôn lễ của chúng ta, em có thể kể lại một lần.”

“Còn một việc nữa.” Dạ Phong Vũ ngồi dậy, “Về quan hệ của chúng ta, tạm thời có thể đừng công khai.”

“Vì sao?” Augustine như dự kiến là nhíu mày.

“Bởi vì chuyện của Bernal con còn chưa giải quyết được hoàn toàn.” Dạ Phong Vũ nói, “Biết đầu sau này em có thể làm gì đó.”

Augustine đầu tiên là phản ứng rất bất mãn, có điều do dự một lát sau vẫn gật đầu: “Anh sẽ cân nhắc.”

Dạ Phong Vũ vỗ vỗ ngực anh: “Ngoan.”

Augustine: “…….”

“Có thể ngủ không?” Dạ Phong Vũ nằm xuống bên cạnh anh ngáp, “Em hơi mệt.”

“Nghỉ ngơi cho tốt.” Augustine giúp cậu vặn nhỏ đèn, “Ngày kia chúng ta xuất phát, đến Sao Paulo.”

“Đi xem bóng sao?” Ngày rời Manaus, Trình Hạ rất hưng phấn.

“Cậu mà cũng hứng thú với bóng đá?” Phillip bất ngờ.

“Đúng vậy, tôi là thành viên của đội bóng trường.” Trình Hạ rất có sức sống.

“Được rồi, có thể thêm cho cậu một mục trong lịch trình, có điều lần này không phải đi để xem bóng, mà là để thu mua hai câu lạc bộ.” Phillip giúp cậu xách va li lên, “Cậu thích cầu thủ bóng đá nào? Chúng ta có thể cùng ăn tối, nếu hắn ở đây.”

“Thật sao?” Chuột chũi nhỏ lệ nóng doanh tròng, lần đầu tiên cảm nhận được ánh sáng chói mắt của thổ hào.

Máy bay hạ cánh xuống sân bay Sao Paulo, sau đó đi thẳng về nội thành. Đang chờ mọi người là một người đàn ông trung niên cao lớn, tên là Santo, có vẻ quan hệ với Augustine rất tốt. Phòng khách cùng với bữa tối đều rất xa hoa, thậm chí còn có một phần cơm trẻ em, ngay cả sốt cà chua cũng là hình khuôn mặt cười.

“Xin lỗi, nhưng Phillip nói là sẽ có một bạn nhỏ, chúng tôi đều nghĩ là nhóc ấy chỉ mới năm tuổi.” Santo cẩn thận đánh giá Trình Hạ, cười rất thân thiết, “Đương nhiên, cậu cũng có thể lựa chọn suất người lớn.”

“Oa.” Phillip đưa đĩa cho cậu, dùng giọng điệu tràn ngập tán thưởng nói, “Bánh khoai tây vàng hình em bé.”

Trình Hạ cố nén phỉ nhổ mà yên lặng cầm lên, liều mạng dằm bỏ cái khuôn mặt cười.

Sau bữa trưa, Augustine và Santo đến thư phòng bàn công việc, Phillip và Trình Hạ ở trong sân đá bóng, Dạ Phong Vũ phụ trách giữ cầu môn.

“Vì sao tôi không thể cùng đội với anh họ?” Trình Hạ hỏi.

“Bởi vì tôi là tiền đạo tốt nhất trên thế giới này.” Phillip xoa tay, xông lên đá một phát.

Dạ Phong Vũ đứng yên tại chỗ không động đậy, trơ mắt nhìn quả bóng bay qua đỉnh đầu mình, lướt qua khung thành bay về phía khán đài.

Vệ sĩ kịp thời ra tay, kéo Augustine vừa bước vào sân tránh sang bên cạnh.

Phillip phản ứng thần tốc, đẩy Trình Hạ lên phía trước, làm như hết thảy đều không liên quan gì đến mình.

Chuột chũi nhỏ: “……..”

“Bàn việc xong rồi?” Dạ Phong Vũ tiến lên.

“Santo có việc phải giải quyết.” Augustine nhặt quả bóng dưới đất lên, “Muốn anh đá cùng em không?”

“Em tưởng là anh sẽ không có hứng thú với trò vận động này.” Dạ Phong Vũ bất ngờ.

“Có thể thử xem.” Augustine cởi cúc áo sơ mi, cùng Dạ Phong Vũ đi tới.

Phillip thức thời lôi Trình Hạ chạy mất, để thuận tiện cho anh trai thân ái của mình phát huy, dù sao cảm giác trên mặt cỏ cũng không tệ, làm việc cũng có thể được luôn.

“Em giữ khung thành.” Dạ Phong Vũ vỗ vỗ tay, “Nếu anh có thể đá vào, em sẽ thực hiện một yêu cầu của anh.”

“Nhất trí.” Augustine đặt bóng xuống mặt cỏ, khởi động cơ thể.

Dạ Phong Vũ hết sức chăm chú theo dõi anh, có điều vẫn là bị một sút phá gôn.

……….

“Bất cứ yêu cầu gì.” Augustine tiến lên ôm cậu.

“Anh từng tập qua.” Dạ Phong Vũ nắm cằm anh.

“Lúc học trung học.” Augustine nói, “Có tính không?”

“Anh muốn cái gì?” Dạ Phong Vũ hỏi.

“Em.” Augustine trả lời.

“Đáp án này một chút cũng không bất ngờ.” Hai tay Dạ Phong Vũ khoác lên vai anh.

“Bởi vì cái gì anh cũng không có hứng thú, chỉ muốn em.” Augustine cúi đầu muốn hôn môi cậu, di động lại bắt đầu rung ong ong, nhìn thoáng qua màn hình, Augustine hơi bất đắc dĩ, “Là Santo, anh phải trở lại.”

“Ừ.” Dạ Phong Vũ gật đầu, “Không sao, quyền hạn của anh có thể lưu lại đến tối.”

Augustine cười chạm trán với cậu, xoay người rời khỏi sân bóng.

“Xem ra cậu thật sự rất thích cậu ta.” Santo ngậm cái tẩu.

“Tùy tiện coi lén qua camera không phải là thói quen tốt.” Augustine ngồi đối diện ông.

“Không phải coi lén, mà là quang minh chính đại quan sát.” Santo đưa cho anh một tập tài liệu, “Đây là bưu kiện vừa mới nhận, bên trong là mấy thủ lĩnh lính đánh thuê có khả năng có liên hệ với Bernal con nhất, bọn chúng đều mất tích trong thời gian gần đây, có lẽ là đi Manaus.”

Augustine nhìn ảnh chụp một lượt: “Chỉ có vậy thôi?”

“Trước mắt là thế.” Santo gật đầu.

“Đây là tên ở khách sạn hôm đó, mắt của hắn.” Augustine lấy ảnh chụp trong di động ra.

“Kí họa?” Santo nhíu mày, “Nếu muốn coi đây là mẫu, trước tiên cậu phải đảm bảo tình nhân nhỏ của cậu là cao thủ vẽ tranh, như vậy chúng ta mới không tốn công vô ích.”

“Chỉ là một manh mối mà thôi.” Augustine nói, “Anh có thể tiếp tục tiến hành theo trình tự của mình, tôi chỉ cần kết quả.”

“OK.” Santo gật đầu, “Nếu cũng đồng ý nhượng bộ trong việc thu mua câu lạc bộ lần này, tôi rất vui vẻ mà cống hiến sức lực cho cậu, điều tra rõ ràng sự việc này.”

Cuộc đàm phán này kéo dài tới đêm mới chấm dứt, Phillip ngồi bên bàn ăn, nghi hoặc vô cùng nhìn Augustine: “Anh đang nhìn gì đó?” Chăm chú hết sức như vậy.

Nhưng mà không có được câu trả lời.

Vì thế em trai tràn ngập tò mò, thò đầu qua.

APP lại có đề tài mới, đông đảo các fan đang sung sướng lướt màn hình, mỗi một tấm ảnh đều có vẻ rất có chừng mực. Tuy rằng tay Augustine rất nhanh, nhưng Phillip hiển nhiên là nhanh hơn.

……….

“Đây cũng không phải chuyện lớn gì.” Phillip tri kỉ an ủi anh, “Đương nhiên, nếu anh không thích những thứ này, dựa theo quan điểm trong tình yêu hai người đều bình đẳng, anh cũng có thể tự chụp một bộ ảnh nude, em cá là toàn bộ giới truyền thông đều sẽ phát điên, cần em liên hệ thợ chụp ảnh không? Thật ra dáng người của anh cũng không kém chị dâu.”

Augustine trực tiếp đánh ngã cậu ta xuống mặt đất.

Trình Hạ bưng bánh ngọt đi ngang qua phòng ăn, cẩn thận thăm dò nhìn thoáng vào, sau đó nhanh chóng chạy đi, sợ sẽ bị liên lụy.

Phillip lệ nóng doanh tròng, vì sao một chút tinh thần trọng nghĩa cũng không có.

Trên mạng có không ít ảnh hậu trường chuyến đi Amazon chụp sách ảnh này của Dạ Phong Vũ, không biết là bởi vì nguyên nhân từ phía Augustine, hay là vì muốn giữ kín cho đến cuối cùng, mà cũng không có lộ ra quá nhiều. Vì vậy nhóm các fan đều rất không vui, đều tỏ vẻ nhanh nhanh giao ảnh nude của ông xã ta ra đây. Một vòng bình chọn người tình đại chúng lại hạ màn, cái tên Dạ Phong Vũ lại không hề bất ngờ, vẫn là đối tượng lí tưởng NO.1 của đa số fan, bảng xếp hạng công bố xong, fan trên trang cá nhân lũ lượt nổi lên, ảnh chụp các loại tốt đẹp chính là ùn ùn, fan vừa gào thét tấm này thế mà tôi lại chưa từng thấy, vừa thể hiện lầu chủ xin tiếp tục dán ảnh thân thể tốt đẹp của ông xã, chúng ta có thể trao đổi tài nguyên bí mật.

Đầu Augustine rất đau, lúc trở lại phòng ngủ, Dạ Phong Vũ đang nằm trên giường gọi điện thoại. Vừa tắm xong, cho nên chỉ mặc một cái quần lót, thân thể sáng bóng dưới ngọn đèn, tươi trẻ mà lại tràn ngập co dãn. Augustine ôm lấy cậu từ phía sau, trực tiếp hôn lên tấm lưng trần trụi.

Dạ Phong Vũ tránh hai ba lượt, cuối cùng mới miễn cưỡng nói chuyện điện thoại xong, sau đó quay lại nhìn anh: “Là Bernal con.”

Augustineg cứng ngắc một chút, không thể không tạm thời dừng động tác, giúp tình nhân nhỏ của mình mặc lại cái quần lót đã cởi một nửa.

“Hắn nói gần đây muốn em lấy lòng anh.” Dạ Phong Vũ nói, “Chắc là sẽ rất sớm có chỉ thị tiếp theo.”

“Bởi vì tàu hàng đã sắp đến cảng, chuyến đi này rất bình lặng, hoặc là tạm thời bọn chúng thả lỏng cảnh giác.” Augustine nói, “Cảnh sát đã bố trí xong rồi, sẽ dùng tốc độ nhanh nhất điều tra rõ ai mới là người đứng sau Bernal con. Có năng lực khai thác được nhiều thuốc phiện và vũ khí như vậy, đối phương hẳn là một khách hàng có thể khiến người ta đau đầu.”

“Ừ.” Dạ Phong Vũ gật đầu, “Có cần em chú ý gì không?”

“Nếu đối phương lại liên lạc với em, tiếp tục diễn theo phương pháp trước đây là được.” Augustine nói, “Em có thể tham gia chuyện này, thậm chỉ có thể tiếp xúc trực tiếp với chúng, có điều điều kiện tiên quyết của tất cả là, anh xác nhận em trăm phần trăm an toàn.”

“Em đương nhiên sẽ không để mình gặp chuyện không may.” Dạ Phong Vũ đưa điện thoại đến trước mặt anh, “Hơn nữa so với bọn chúng, em cảm thấy người này mới là càng đau đầu.”

“Tin nhắn của Leon tiên sinh sao?” Augustine ấn mở.

“Xuất phát từ trực giác cha con sai lầm, ông ấy vẫn cảm thấy là em đang có bạn gái.” Dạ Phong Vũ nói, “Gần đây ngày nào cũng liên tục nhắn tin.”

“Giao cho anh là được.” Augustine trả điện thoại lại cho cậu, “Chờ mọi chuyện ở đây kết thúc, chúng ta cùng nhau về Pháp.”

Dạ Phong Vũ ôm cổ anh: “Ba em sẽ rất hung dữ.”

“Không sao.” Augustine nâng eo cậu lên, tiếp tục cởi sạch tình nhân nhỏ của mình, “Anh cũng rất hung dữ.”

Dạ Phong Vũ: “……..”

Kate phu nhân ở nơi xa xôi nghiêm túc nhíu mày, cảm thấy trong lòng hơi bất an.

Một tiếng sau, Dạ Phong Vũ nằm trên giường ngủ mơ màng. Augustine giúp cậu đắp chăn, không tự chủ được lại cầm điện thoại di động lên, tiếp tục mở…… APP.

Ánh sáng di động hơi chói, Dạ Phong Vũ khẽ nhíu mày, chôn mặt trong ngực anh: “Anh đang xem cái gì?”

Augustine chỉnh giảm độ sáng màn hình, còn rất bình tĩnh trả lời: “Bưu kiện từ công ti.”

“Nghỉ sớm một chút.” Dạ Phong Vũ tìm một tư thế thoải mái, nhanh chóng ngủ lại. Augustine lại vẫn rất có tinh thần, tiếp tục lướt tin tức. Bởi vì diễn đàn fan luôn có người mới gia nhập, cho nên một ít bài cũ sẽ luôn bị đào lên, trong đó có một cuộc phỏng vấn Dạ Phong Vũ nhận đầu tiên khi mới vào nghề, lúc đó cậu chưa có gặp Augustine, cho nên khi phóng viên hỏi “Suy nghĩ về một nửa lí tưởng”, trả lời là tốt nhất là biết nấu ăn, hai người có thể cùng nấu cơm, hoặc là có thể thích vận động ngoài trời, thích âm nhạc, thích động vật lông xù nhỏ, đều được.

Biểu cảm của Augustine trở nên cứng ngắc.

Vì sao mình một cái cũng không phù hợp.

Đương nhiên, nếu bắt buộc phải tìm ra, vậy chỉ có thể quy kết Simba vào hàng ngũ lông xù đáng yêu, miễn có thể có một điểm dính dáng.

Dạ Phong Vũ nằm trong lòng anh rầu rĩ cười.

Augustine: “…..”

Không ngủ?

“Đó là đáp án đối phó phóng viên.” Dạ Phong Vũ ôm thắt lưng anh, “Em chỉ thích anh, như thế nào cũng thích.”

Bàn tay Augustine lướt qua lưng cậu, vừa định hôn môi, di động trên tủ đầu giường lại sáng lên.

“Bernal con?” Augustine nhíu mày.

“Là Hàm Hàm.” Dạ Phong Vũ trả lời.

Điện thoại kết nối, Thẩm Đô Đô hân hoan nhảy nhót, đầu tiên là khoe mình đang ở nhà Nhạc Nhạc và Nghiêm tổng cọ cơm, có tôm hùm to như cánh tay vậy! Sau đó lại hỏi: “Truyền thông Đông Hoàn sắp tổ chức tiệc mừng năm, lần này sẽ rất long trọng, tất cả nghệ sĩ đều tham dự, cậu nhận được thông báo chưa?”

“Không có.” Dạ Phong Vũ trả lời.

“Không có?” Thẩm Hàm rất bất ngờ, nghĩ nghĩ lại vô cùng căng thẳng, “Không phải cậu đắc tội Nghiêm tổng chứ?”

Dạ Phong Vũ nín cười: “Chắc là không phải đâu.”

“Nhưng mà ngay cả nghệ sĩ vừa ra mắt cũng có thiếp mời, sao cậu lại không có.” Thẩm Hàm nghiêm túc phân tích, “Cậu nghĩ cẩn thận chút, tuy rằng Nghiêm tổng….. A, cứu mạng!”

“Cậu sao thế?” Dạ Phong Vũ hỏi.

“Nhạc Nhạc cấu tớ.” Thẩm Hàm ủy khuất cáo trạng, “Nhất định là bởi vì bất mãn tớ nói xấu Nghiêm tổng.”

Phương Nhạc Cảnh ở bên cạnh không nói gì nhìn cậu ta, cậu là cái đồ tầm mắt không quá đầu phản xạ hình cung.

Thẩm Hàm sờ sờ mông, ngồi xuống sô pha, chuẩn bị tiếp tục phân tích thời cuộc.

Phương Nhạc Cảnh cầm khoai tây chiên nhẹ nhàng giơ lên trên thùng rác.

Thẩm Hàm đành phải nhẫn nhục ngồi lại, còn bổ sung ca ngợi: “Tớ cảm thấy Nghiêm tổng là người anh tuấn nhất trên thế giới này, lòng dạ còn rộng lớn vô cùng.”

“Tớ biết rồi.” Dạ Phong Vũ rất phối hợp, “Cám ơn cậu báo cho tớ, tớ cúp máy trước.”

“Chuyện gì vậy?” Augustine hỏi.

“Đông Hoàn mở tiệc đầy năm.” Dạ Phong Vũ nói, “Em có phải đi dự không?”

“Nếu em muốn đi, đương nhiên có thể.” Augustine nói, “Nghiêm chưa nói cho anh biết, anh sẽ sắp xếp giúp em.”

“Bỏ đi.” Dạ Phong Vũ ôm anh, “Em muốn cùng anh về Pháp hơn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.