Edit & Beta: Cafesvictim
~ Nhất định là fan não tàn không biết cách ăn nói ~
Ngoài cửa sổ mưa rơi tầm tã, mà trong phòng hội nghị, khí áp trầm thấp giống như tầng mây đen nơi chân trời.
“Hay là hôm nay tạm dừng ở đây?” Trước khi cổ đông lớn tuổi tái phát bệnh tim, Phillip kịp thời đề nghị, cười vô cùng sáng lạn.
Augustine mặt than gập máy tính, từ lỗ mũi phát ra một tiếng “Ừ”.
Những người còn lại lập tức đứng lên, gần như chỉ trong nháy mắt, trong phòng đã trống trơn.
“Làm ơn, cười một cái.” Phillip kiên nhẫn lấy tay vẽ một cái vòng cung, “Greene tiên sinh đã gần tám mươi tuổi, chúng ta phải để ý tới tâm trạng của ông ấy.”
“Hội nghị hôm nay thật không ra gì.” Augustine tựa lưng vào ghế.
“Cho nên phải đi đặt vé máy bay đi Trung Quốc sao?” Phillip vô cùng thông minh.
Augustine khẽ nhíu mày: “Anh đang nói chuyện công việc với mày.”
“Chứ không phải bởi vì chị dâu?” Phillip thật cẩn thận hỏi lại một lần.
“Anh muốn thấy tiến triển mới của lưu vực Karoo.” Augustine đứng lên đi ra ngoài, “Trừ phi chúng ta cần, nếu không hạng mục này vĩnh viễn không xuất hiện trên báo chí.”
“Tốt, em sẽ xử lý.” Phillip thức thời đi sau anh. Nghiêm khắc mà nói, kế hoạch khai thác khí than ở lưu vực Karoo chứa nhiều đầu tư của Augustine, có thể nói là cái hạng mục duy nhất tốn kém rất nhiều mà triển vọng lại xa vời, ít nhất cho tới bây giờ, nhìn qua hoàn toàn chính là một sản phẩm thất bại —– kì thực kết quả này cũng không phải bất ngờ, dù sao trước đó lúc đưa ra quyết định, mục đích cũng chỉ vì có thể khống chế Calero, không hiểu rõ lắm về nội dung hạng mục. Bây giờ cho dù cố gắng hết sức, nhưng Chính phủ địa phương không làm gì lại còn có tổ chức bảo vệ môi trường cản trở, cùng với đủ loại tình huống khác, khiến cho kế hoạch gần như là từng bước khó khăn duy trì.
“Có từng suy nghĩ không…….” Triệt đầu tư? Phillip tươi cười ấm áp, cũng là giảm thiểu thiệt hại sớm một chút.
“Trốn tránh không phải phương pháp giải quyết vấn đề.” Augustine lập tức đi về phòng ngủ, “Anh cần ba tiếng suy nghĩ.”
“Được.” Phillip gật đầu, lại thân thiết hỏi, “Không ăn tối sao?”
“Không có khẩu vị.” Augustine lắc đầu, vào phòng tắm ngâm nước chuẩn bị nghỉ ngơi.
Sữa tắm vị kem chocolate, cùng với kem đánh răng vị cam, ngây thơ mà lại đáng yêu. Augustine tựa trên giường, cảm thấy thần kinh căng thẳng cả ngày cũng thả lỏng không ít. Lấy điện thoại muốn gọi một cuộc, lại nhớ tới hai người có những sáu tiếng chênh lệch nhau, lại đành thôi.
Hoàn toàn không buồn ngủ, cũng không muốn lại mượn cồn để thôi miên. Vì thế mở app di dộng, vào trang cá nhân của Dạ Phong Vũ.
Fan đương nhiên đã nghe được tin cậu về nước, vì thế vừa ngóng chờ phim mới, vừa hỏi cậu khi nào thì mới có thể ra sách ảnh tiếp, còn gợi ý vô số cảnh tượng kì diệu, lăn lộn trong vùng rừng rậm —- trọng điểm là không cần phải mặc quần áo, chúng em cũng không phải nhất định muốn nhìn thân thể, làm ơn nhất định không cần che.
Tiếng Trung giao tiếp của Augustine tuy rằng rất lưu loát, nhưng khả năng đọc hiểu cũng chỉ là rất sơ cấp, cho nên không thể không dùng phần mềm dịch ———- cố tình phần mềm dịch này lại cực kì sơn trại, từ gì cũng dịch thô, vì thế cái gì “Ông xã” “Khỏa thân” “Bọn em muốn xem mông” linh tinh ùn ùn xuất hiện, sôi nổi phiên dịch khu bình luận vô cùng vui vẻ thành nơi tụ tập của tiểu hoàng văn***.
(***tiểu hoàng văn: truyện khiêu dâm)
Augustine: “….”
Tuy rằng là nửa đêm, nhưng khu bình luận vẫn không ít fan đang nói chuyện, vốn là không khí rất hài hòa, ai ngờ nửa tiếng sau, đột nhiên xuất hiện một ID xa lạ, không có ảnh đại diện thì thôi đi, phong cách trả lời còn rất quỷ dị, tiếng Trung tiếng Anh hỗn loạn, lại còn xem không hiểu viết cái gì.
Fan quỷ nhập? Fan bệnh? Fan phản động? Fan thần kinh? Ngay tại lúc mọi người đang tiến hành phán đoán, ID kia nhắn lại một cái — Cậu ấy là của tôi.
Một phút sau, lại nhắc lại lần nữa —- Của riêng tôi, mời các người dừng ngay việc bàn tán.
Vì vậy mọi người lập tức không vui, cái gì là của một mình ngươi, rõ ràng chính là của tất cả mọi người.
Augustine cầm di động, duy trì tư thái mặt không đổi sắc, tiếp tục lấy một địch trăm tiến hành tranh luận với fan.
Gần hai năm nay Dạ Phong Vũ rất kín đáo, cho nên fan cũng vui vẻ hòa đồng theo, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loại phong cách kì lạ này, vì vậy tập thể tiến hành vây xem, còn tỏ vẻ các người làm ơn nắn nhẹ chút, đừng có dọa chạy giống hiếm có này đó.
App phiên dịch có lối suy nghĩ vượt giới hạn, giống hiếm có dịch thành “Bò tót hoang Ấn Độ.”
Augustine: “……”
Nửa đêm, Phillip dẫn MOKA từ hoa viên về, thuận tiện dùng ánh mắt phi thường lo lắng nhìn chăm chú vào phòng ngủ lầu hai.
Đến bây giờ còn chưa có nghỉ ngơi.
Có thể thấy đích thật là phi thường lo lắng chuyện bồn địa Karoo.
Bởi vì lệch múi giờ, cho nên Dạ Phong Vũ đi ngủ rất khuya, cho đến thời gian ăn trưa hôm sau, mới bị Trình Hạ gọi dậy.
“Em có thể cho anh ngủ thêm ba tiếng nữa.” Dạ Phong Vũ lười biếng nằm trên giường.
Trình Hạ vứt chăn ra: “Mau dậy đi, chiều còn phải đi gặp đạo diễn.”
Dạ Phong Vũ mơ mơ màng “ừ” một tiếng, vươn tay mò di động.
Trình Hạ vào phòng tắm giúp anh chuẩn bị nước nóng, Dạ Phong Vũ ngồi dậy, sau đó nhìn vào màn hình.
……….
“Mau đi tắm!” Trình Hạ trong phòng tắm ló đầu ra, hiển nhiên không biết nói gì, vì cái gì lại còn bắt đầu xem di động, cơm cũng sắp nguội rồi.
Dạ Phong Vũ ngẩng đầu nhìn cậu, biểu cảm rất là….. một lời khó nói.
“Khóc hay là cười?” Trình Hạ cảnh giác.
Dạ Phong Vũ nghĩ một chút: “Cười.”
“Làm em sợ muốn chết.” Trình Hạ thở phào nhẹ nhõm, ghé lại cũng muốn xem náo nhiệt, Dạ Phong Vũ đã tắt điện thoại đi, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Trình Hạ: “…..”
Keo kiệt.
Hai tiếng sau, chuông di động vang lên, có điều không phải Augustine, mà là Phillip.
“Làm sao vậy?” Dạ Phong Vũ hỏi.
“Bởi vì chuyện công việc, gần đây tâm trạng Augusitne rất không tốt, tiêu cực chưa từng thấy.” Phillip lo lắng lo lắng, “Lát nữa còn có một cuộc họp, mà bây giờ anh ấy còn chưa có dậy.”
“Bắt buộc anh ấy phải tham gia sao?” Dạ Phong Vũ hỏi.
“Đương nhiên.” Phillip nói.
“OK, tôi sẽ gọi cho anh ấy.” Dạ Phong Vũ gật đầu.
“Không chỉ cần gọi điện, còn cần cổ vũ yêu thương.” Phillip nắm bắt thời gian ân cần hiền lành dụ dỗ, “Cùng với quan tâm cùng với khuyên răn.”
“Chuyện làm ăn gì vậy?” Dạ Phong Vũ tiện miệng hỏi.
“Rất nhiều chuyện.” Phillip nghiêm túc trả lời.
Cúp điện thoại xong, Dạ Phong Vũ liền gọi cho Augustine, vang ba bốn hồi mới có người nhận.
“Xem ra tối qua anh thật sự ngủ không ngon.” Dạ Phong Vũ nói.
“Đau đầu.” Augustine oán giận.
“Nếu thật sự quá mệt, vậy nên tiếp tục nghỉ ngơi.” Dạ Phong Vũ nói, “Công việc có thể tạm thời bỏ qua.”
“Không sao.” Augustine xuống giường uống một cốc nước, khiến mình tỉnh táo hơn một chút, “Em thì sao, đang làm gì?”
“Chuẩn bị ra ngoài gặp đạo diễn, cùng với một Chủ biên tạp chí.” Dạ Phong Vũ nói, “Em có một kì trang bìa tạp chí.”
“Vì sao anh không biết?” Augustine nhíu mày.
“Vừa mới thêm thôi, chủ biên là bạn tốt của em, ngôi sao đã chọn trước đó đột nhiên từ chối, lâm thời cứu cánh.” Dạ Phong Vũ nói, “Hơn nữa không chỉ có em, còn một người nữa.”
“Diễn viên cùng phim với em sao?” Augustine hỏi.
“Không phải cô ấy, là một người khác, xuất thân người mẫu.” Dạ Phong Vũ trả lời, “Tên là Khâu Tử Ngạn.”
Là người mẫu nam nóng bỏng nhất trong nước, Khâu Tử Ngạn ngoại hình suất khí thâm thúy, thân hình đẹp đến mức khiến người khác ghen tị, gần như chưa từng có bất cứ tin đồn với nghệ sĩ nữ nào, tính hướng vẫn là bí ẩn.
Augustine: “…….”
Nhưng Dạ Phong Vũ rất mong chờ lần hợp tác này, trên thực tế trừ Augustine, hẳn là mọi người đều rất chờ mong. Hai người đều là đại diện của nan thần thời đại, một người là điển hình của cơ bắp rắn rỏi, một người là con lai thâm thúy gợi cảm, hai soái ca chỉ cần đứng chung một chỗ, cũng đã đủ đẹp mắt, càng đừng nói là tiêu chuẩn của tạp chí “MG” vẫn luôn rất kinh người.
“Cởi quần áo.” Trình Hạ mệnh lệnh.
Dạ Phong Vũ sờ trán cậu.
“Nhanh lên, quần đùi cũng cởi.” Trình Hạ thúc giục.
“Làm gì vậy?” Dạ Phong Vũ tiện tay cởi áo sơ mi vứt ra.
“Kiểm tra dấu hôn.” Trình Hạ xoay vòng quanh anh, sau đó cảm thấy vô cùng may mắn, “Lần này không nhiều.”
Dạ Phong Vũ: “……”
“Ở đây, buổi tối xoa dầu lưu thông máu cho tan.” Trình Hạ chỉ chỉ thắt lưng anh, “Có dấu răng.”
Dạ Phong vũ giơ tay đầu hàng.
“Lần này về nước, Lương Hạo sắp xếp cho anh không ít việc, trong đó một nửa là không mặc quần áo.” Trình Hạ giải thích.
Khóe miệng Dạ Phong Vũ cong lên: “Nghe như là hành nghề bất lương.”
“Hết cách, ai bảo hình tượng của anh là vậy.” Trình Hạ nói, “Mặc dù đang chuyển hướng hình tượng trong phim rất thành công, nhưng đại đa số fan vẫn là muốn nhìn cơ thể anh.”
“Nói chuyện với em thật sự trắng trợn.” Dạ Phong Vũ vỗ trán.
“Anh cảm thấy được như vậy là tốt.” Trình Hạ lấy một quả táo ra gặm, “Dù sao anh cũng không phải cuồng công việc, như bây giờ chỉ cần tuyên truyền phim, còn lại đại đa số thời gian đều là yêu đương và nghỉ ngơi, hâm mộ còn không kịp.”
“Muốn quay lại Milan sao?” Dạ Phong Vũ hỏi.
“Muốn, nhưng ra ngoài một lần cũng không tệ.” Trình Hạ nói, “Trong lâu đài hơi áp lực.”
“Anh tưởng em và Phillip ở chung rất vui.” Dạ Phong Vũ bật cười, “Cũng than phiền áp lực sao?”
“Không phải Phillip, mà là Augustine tiên sinh, khí tràng của anh ấy vẫn rất thấp.” Trình Hạ nói, “Chỉ có thời điểm đối diện với anh, mới hơi nhu hòa đi một chút.”
“Vậy sao?” Dạ Phong Vũ nhướng mi.
“Cảm giác yêu đương với Augustine tiên sinh thế nào?” Trình Hạ bát quái.
“Tốt lắm.” Dạ Phong Vũ trả lời.
“Không cần có lệ như vậy a!” Em họ kháng nghị.
“Thật sự rất tốt.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Anh yêu anh ấy.”
“Oa nha.” Trình Hạ lấy di động ra, “Lặp lại đi, em ghi lại cho Augustine tiên sinh.”
“Anh yêu anh ấy.” Dạ Phong Vũ đứng dậy, “Rất yêu rất yêu.”
“Muốn khóc.” Trình Hạ kéo má, “Vậy vì sao còn không kết hôn đi?”
“Em thật sự rất giống dì.” Dạ Phong Vũ xoa xoa đầu cậu, “Đi thôi, nên đi gặp đạo diễn.”