Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân

Chương 69: Sách ảnh tiếp theo




Edit & Beta: Cafesvictim 

~ Địa điểm chụp ảnh là lưu vực Amazon ~

“Hay là chúng ta cược một ván đi?” Chờ Trình Hạ cúp máy xong, Phillip hỏi cậu.

“Cược cái gì?” Trình Hạ thiếu hứng thú.

“Augustine nhất định không đợi nổi dến lúc chị dâu trở lại.” Phillip nói, “Có khi chỉ sau một tuần thôi, sẽ chủ động bay tới Trung Quốc.”

“Không đâu.” Trình Hạ ngậm thìa, “Gần đây Augustine tiên sinh có rất nhiều việc.”

“Cho nên chúng ta mới cần đánh cược.” Phillip chìa tay, “Nếu tôi thắng, cậu sẽ tặng cho tôi một con sư tử cái.”

“Mơ đi.” Trình Hạ cự tuyệt.

“Tôi có thể tự trả tiền, chỉ cần là danh nghĩa của cậu.” Phillip chờ mong cầm tay cậu.

“Vậy vì sao anh không tự mua đi?” Trình Hạ buồn bực.

“Augustine nhất định không đồng ý.” Phillip rối rắm.

“Vậy tôi cũng không đồng ý.” Trình Hạ rụt tay, kiên định đứng trên cùng mặt trận với nam thần.

Phillip tan nát cõi lòng.

“Anh có thể tìm anh họ xem.” Chắc là cảm thấy anh ta có vẻ thật sự chán nản, vì vậy Trình Hạ lại đề nghị, “Có lẽ anh ấy cũng sẽ đồng ý giúp anh thuyết phục Augustine tiên sinh, hơn nữa anh họ cũng rất thích sư tử con.”

“Cậu chắc chứ?” Đáy mắt Phillip sáng lên tia hy vọng.

Trình Hạ gật đầu, vươn tay vỗ vỗ đầu anh ta.

Nhưng hai người ước chừng đợi đến giờ ăn trưa, cũng không có thấy Dạ Phong Vũ và Augustine xuất hiện, thậm chí ngay cả bữa trưa cũng là quản gia trực tiếp đưa đến phòng ngủ.

Chuột chũi nhỏ ngồi xổm trong vườn hoa, chống cằm nhìn về phía phòng ngủ của nam thần và anh họ.

Thật sự là rất hoang dâm.

Bức rèm bị kéo thật kín, chỉ có chút chút ánh sáng chiếu vào, Augustine uống một ngụm rượu đỏ, cúi đầu chậm rãi đút cho người trong lồng ngực.

Dạ Phong Vũ không cẩn thận bị sặc, vì vậy đẩy anh ra vừa ho khan vừa cười.

Augustine buông ly xuống, ngón cái lau vệt nước mắt của cậu, ánh mắt sủng nịch lại ôn hòa.

“Muốn dậy không?” Augustine hỏi.

Dạ Phong Vũ lắc đầu.

Augustine kéo người vào lòng: “Đừng nói với anh, em thật sự tính ở trên giường cả ngày.”

“Ừ.” Dạ Phong Vũ đặt cằm lên vai anh, “Ngày kia em về rồi.”

“Chỉ là tạm thời trở về mà thôi.” Augustine kéo chăn lên, cẩn thận quấn quanh thân thể trần trụi của cậu, đỡ cho lại bị cảm lạnh.

Dạ Phong Vũ ôm thắt lưng anh: “Vừa rồi lúc em ngủ, anh làm gì?”

“Nhìn em.” Augustine trả lời.

“Còn gì nữa?” Dạ Phong Vũ tiếp tục hỏi.

“Còn nữa cũng là nhìn em.” Augustine nói thầm vào tai cậu, “Em ở bên cạnh, và em ở trong di động…… dáng vẻ khi còn nhỏ rất đáng yêu.”

“Em khi còn nhỏ?” Dạ Phong Vũ ngồi dậy.

Augustine lấy di động bên cạnh đưa cho cậu, mở app “Chúng ta đều yêu Dạ Phong Vũ” tràn ngập hơi thở sơn trại*** ra, quả nhiên có một mục mới là ảnh thời nhỏ. Ưu thế con lai khi đó còn rõ ràng hơn, nụ cười đơn thuần sáng lạn như thiên sứ, mắt vừa to vừa sáng, dưới ngọn đèn tựa như chứa cả vũ trụ.

(***sơn trai: thô sơ, thiếu kiểm soát, tìm hiểu thêm tại đây)

“Anh thấy cái này đáng yêu?” Dạ Phong Vũ chỉ vào một tấm trong đó.

“Đương nhiên.” Augustine gật đầu.

“Chắc chắn?” Dạ Phong Vũ lại hỏi một lần.

“Vì sao không thể chắc chắn?” Augustine một tay ôm cậu.

“Thích sao?” Dạ Phong Vũ hỏi.

Augustine gật đầu.

Lại hỏi lần nữa.

Vẫn gật đầu.

“Nhưng đây là Hạ Hạ.” Dạ Phong Vũ cong cong khóe miệng, “Truyền thông đoán sai, vẫn chưa sửa lại.”

Augustine: “…..”

Augustine: “…..”

Augustine: “…..”

“Rất thích nha.” Dạ Phong Vũ nhéo cằm anh.

“Hai người…….. rất giống nhau.” Augustine tìm cho mình một cái cớ, “Ý anh là trước kia, các bạn nhỏ ở tuổi này đều……. giống nhau như đúc, không có gì khác.”

“Nghe có vẻ không thể phản bác.” Dạ Phong Vũ rất phối hợp, “Kể cả anh và Phillip?”

“Đương nhiên.” Augustine gật đầu.

“Cho em xem.” Dạ Phong Vũ chìa tay.

Bởi vì vừa mới nhận sai người, cho nên thái độ Augustine rất tốt, nghe lời đi lấy album trong tủ ra.

Dạ Phong Vũ nhận lấy mở ra.

Thẳng thắn mà nói, Augustine và Phillip khi còn nhỏ đích thật là rất giống nhau, tóc vàng mắt xanh gần như giống hệt, cùng với trang phục tinh xảo và lâu đài hoa lệ, nhưng cho dù mắt kém đến đâu, cũng không thể nhầm lẫn hai người —— bởi vì chỉ từ nét mặt cũng rất dễ nhận ra, một người vĩnh viễn mặt than cao ngạo lãnh diễm, tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, một người vẻ mặt là hận không thể trèo ra ngoài khung ảnh, thậm chí còn có nước mũi chảy ra.

“Thì ra anh thật sự từ nhỏ đã như vậy.” Dạ Phong Vũ vừa xem vừa cười.

“Anh chán ghét thay đổi, bởi vì vĩnh viễn không thể biết trước, thay đổi sẽ mang lại hậu quả gì.” Augustine ôm cậu từ phía sau, “Trừ em.”

“Em?” Dạ Phong Vũ xoay lại nhìn anh.

Augustine gật đầu.

“Nhưng em không muốn thay đổi anh.” Dạ Phong Vũ khép album lại.

“Nhưng cảm giác này cũng không tính là tệ.” Augustine cúi xuống hôn cậu, giọng khàn khàn ôn nhu, “Cho nên đừng sợ.”

Dạ Phong Vũ nhắm mắt lại, lông mi hơi run rẩy.

…..

“Gâuuuuuu!” Sáng ngày xuất phát, MOKA dùng chân trước ôm chặt chủ nhân, liều mạng không muốn buông ra.

“Ngoan, tao sẽ sớm trở về.” Dạ Phong Vũ ngồi xổm xuống, ôm nó xoa lại xoa, “Về nước cũng không có ai chăm sóc mày, lại còn phải đi máy bay nữa.”

“Ô ô ô.” MOKA làm nũng.

“Nghe lời nghe lời.” Dạ Phong Vũ gãi cổ nó.

Phillip đứng bên cạnh rất thất vọng, vốn nghĩ là có thể nhìn thấy Augustine và chị dâu sinh ly tử biệt, vì cái gì bây giờ lại đổi thành MOKA!

“Bọn tao thật sự phải đi rồi.” Trình Hạ bỏ vali vào xe, sau đó lại cứu anh họ từ miệng chó lớn ra.

MOKA cụp đuôi, ánh mắt rất ủy khuất.

“Đừng quá mệt mỏi.” Dạ Phong Vũ dặn dò.

Augustine gật đầu, lấy kính râm của mình ra đeo cho cậu, lại trao đổi một nụ hôn ngắn ngủi.

Xe chạy ra khỏi lâu đài, Phillip ánh mắt vô cùng tình cảm, nhìn theo chị dâu và Chuột chũi nhỏ.

Augustine xoay người đi về.

“Từ từ, còn một việc.” Phillip nhanh chóng đuổi kịp, “Chị dâu có nói với anh chưa?”

“Mày và sư tử cái, chỉ có một có thể ở lại lâu đài.” Augustine mặt không chút thay đổi.

Phillip ôm ngực: “Thật sự không được sao? Em còn muốn có một con Simba con.”

“Làm cho anh một chuyện.” Augustine đi vào thang máy, “Có khi có thể làm điều kiện trao đổi.”

Phillip lập tức sống lại: “Đương nhiên!” Cho dù là phải mặc váy rơm rồi múa, cũng hoàn toàn không có vấn đề.

Sau chuyến bay mười mấy tiếng, máy bay hạ cánh xuống sân bay, bởi vì hành trình hoàn toàn giữ bí mật, cho nên không có fan tới đón.

Trình Hạ cảm khái, may mắn dưới tay anh Lương Hạo còn có nghệ sĩ khác, nếu không dựa theo thái độ làm việc này của anh họ, phỏng chừng người đại diện chỉ có thể ăn không khí.

Xuất phát từ việc cân nhắc an toàn, lần này Augustine cũng không có cho cậu về nhà, mà đã trực tiếp đặt khách sạn, cùng với 24 giờ giám sát chặt chẽ xung quanh.

“Cũng quá khoa trương đi.” Trình Hạ tựa vào cửa sổ nhìn xuống.

Dạ Phong Vũ yên lặng đưa điện thoại qua.

“Sao không nhận?” Trình Hạ đầu tiên là buồn bực, thấy tên người gọi xong là hiểu, “Alo? Chung đạo diễn.”

Dạ Phong Vũ giơ tay đầu hàng.

“Vâng, chúng tôi về nước rồi.” Trình Hạ tiếp tục nói, “Ở khách sạn Augustine tiên sinh đầu tư…… Anh họ đã ngủ rồi…. Bây giờ? Này!”

Dạ Phong Vũ nhìn cậu.

“Sorry, nhưng em còn chưa nói xong, Chung đại diễn đã cúp máy.” Trình Hạ rất vô tội, “Nửa tiếng nữa anh ta đến.”

Dạ Phong Vũ: “……”

“Hay là giả bệnh?” Trình Hạ đề nghị bằng lương tâm.

“Vậy lần sau thì sao?” Dạ Phong Vũ hỏi.

Trình Hạ nghẹn lời, nghĩ nghĩ lại đau đầu: “Bộ phim này của Chung đạo diễn tìm ba diễn viên chính, không một ai đồng ý gia nhập, ngay cả Mục tổng cũng từ chối đầu tư, vì cái gì anh ta còn quyết chí không thay đổi như vậy.”

“Đây là sự khác nhau giữa nghệ thuật gia và em.” Dạ Phong Vũ tựa vào sô pha, “Cuộc họp báo ngày mai tổ chức ở đâu?”

“Ngay dưới lầu.” Trình Hạ chỉ chỉ sàn nhà, “Augustine tiên sinh sắp xếp.”

Dạ Phong Vũ gật đầu, nhắm mắt lại tính nghỉ ngơi một lúc.

“Anh không giận chứ?” Trình Hạ cẩn thận hỏi.

“Anh?” Dạ Phong Vũ lại mở mắt, “Vì sao phải giận?”

“Dương như anh không thích bị người khác can thiệp vào cuộc sống.” Trình Hạ chống cằm ngồi xổm bên cạnh anh.

“Thời gian này có thể là ngoại lệ.” Dạ Phong Vũ ngồi dậy, “Không chỉ có vì an toàn của anh và em, cũng là vì để anh ấy yên tâm.”

“Thật sự nghiêm trọng như vậy sao?” Trình Hạ lại hỏi —— bởi vì tình tiết thật sự quá mức điện ảnh hóa, cho nên cậu vẫn ôm thái độ hoài nghi.

“Không biết, có điều chơi rất vui.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Tự mình cẩn thận là được rồi, đừng khẩn trương quá.”

“Ừ.” Trình Hạ gật đầu.

“Ít nhất trong ba tuần này, hẳn là không có việc gì.” Dạ Phong Vũ ngáp, “Đi nghỉ đi, lệch múi giờ cũng mệt.”

“Vậy Chung đạo diễn phải làm sao bây giờ?” Trình Hạ hỏi.

Dạ Phong Vũ gọi điện cho Augustine.

Vì thế gần năm phút sau, Mục tổng bắt đầu “đột nhiên sốt cao”, còn rất suy yếu mà gọi điện cho Chung đạo diễn, thể hiện mình cần được chăm sóc.

“Xong.” Dạ Phong Vũ đi chân trần vào nhà tắm, sau đó tính toán ngủ một giấc.

Sự sùng bái của Chuột chũi nhỏ đối với nam thần lại tăng lên.

Mà làm fan của Dạ Phong Vũ, mọi người cũng đã sớm quen với việc anh thường xuyên biến mất ở ẩn, lúc không có tin gì mới thì lướt lại chuyện cũ, tiện thể thúc giục mau ra sách ảnh mới, tỏ vẻ bọn em đều rất muốn mua, mời anh nhất định không cần mặc quần áo.

“Thật sự muốn đi Amazon a.” Trình Hạ nằm trên sô pha, lật tài liệu mới nhận được trong hòm thư.

“Amazon cái gì?” Dạ Phong Vũ dùng khăn lau tóc, nghe được thì hơi sửng sốt.

“Sách ảnh tiếp theo của anh, địa điểm chụp có rừng rậm Amazon.” Trình Hạ đưa tablet cho anh.

“Anh không có ý kiến.” Dạ Phong Vũ nhún vai.

“Thật sao?” Phillip nghe tin thì thật sự kích động.

“Thật đó.” Trình Hạ đưa điện thoại ra xa mình một chút, để tránh bị chấn thương màng tai.

“Thật sự là sự an bài của Thượng đế.” Phillip rất hài lòng.

“Anh đừng có xằng bậy!” Trình hạ cảnh cáo.

“Đương nhiên sẽ không, cậu phải tin tôi.” Phillip xoa tay, trong mắt tràn ngập ý chí chiến đấu.

A!

Cô em xinh đẹp, lễ cầu hôn mỹ mãn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.