Từ nghĩa trang trở về, Lâm Giai Thụy vẫn tiếp tục im lặng, Long Hoằng Văn đi theo sau muốn an ủi lại không biết làm cách nào, chỉ có thể lo lắng suông. Bái tế mẹ Lâm Giai Thụy xong, hai người liền khởi hành về thành phố A. Thực ra Lâm Giai Thụy không định trở về, muốn cứ như rời đi như vậy, nhưng nhìn người bên cạnh cứ nhíu mày lo lắng lại thôi.
Lúc về đến thành phố A thì Lương Cẩn đã đi rồi, tất cả đã yên bình trở lại. Lâm Giai Thụy đi chào tạm biệt Lữ Triết Minh, hắn tính đi Đôn Hoàng. Danh tiếng của hắn đã được Lương Cẩn đính chính trong giới nhiếp ảnh, tìm ra rất nhiều chứng cứ chứng minh tấm ảnh năm đó do chính tay Lâm Giai Thụy chụp. Lâm Giai Thụy cũng không để ý, tất cả đều đã thay đổi, danh lợi đối với thời gian chỉ là cát bụi. Hắn chỉ muốn nhân lúc còn sống làm những điều mình thích, còn có danh tiếng hay không không còn quan trọng nữa.
Lữ Triết Minh kéo tay Lâm Giai Thụy, có chút lo lắng, nhưng hắn biết nói nhiều vô ích, vì vậy chỉ bảo: “Cậu không cô đơn, nhớ phải trở về.”
Lâm Giai Thụy vỗ vỗ tay hắn, cười đáp: “Sao người nào người ấy đều làm như sinh ly tử biệt không bằng? Có phải tôi một đi không trở lại đâu.” Mấy hôm nay Long Hoằng Văn cũng vậy, càng lúc càng quấn lấy hắn, bị làm tới mức đi đứng cũng không vững, Lâm Giai Thụy hơi bất đắc dĩ. Hắn hiểu sự luyến tiếc và bất an trong lòng anh, nhưng hắn cũng không thể hứa hẹn điều gì, chỉ có thể nói cuộc đời thay đổi khôn lường, không ai bắt buộc phải chờ đợi ai, nếu anh muốn đi hắn cũng không níu kéo.
Lữ Triết Minh nói: “Cậu coi mọi thứ nhẹ như lông hồng, nhưng bọn tôi không thể làm như vậy, vì thế cậu nhất định phải trở về.”
Lâm Giai Thụy gật đầu, đấm một phát vào ngực Lữ Triết Minh, sau đó lại tự đấm vào ngực mình, ý nghĩa thế nào không cần nói cũng hiểu. Tôi sẽ trở về, bởi vì đây là nhà của tôi.
Lữ Triết Minh hài lòng xoa xoa đầu Lâm Giai Thụy, nói: “Vậy thì được.”
Lần này Long Hoằng Văn kiên quyết muốn đưa Lâm Giai Thụy ra nhà ga, nhìn hắn lên tàu mới thôi, anh không muốn ôn lại sự việc kinh hoàng lần trước nữa, tim anh không chịu nổi mất.
Phòng chờ có rất đông người, xung quanh đủ các loại mùi, Long Hoằng Văn hơi không quen, thế là bóc một quả cam đưa ra trước mặt Lâm Giai Thụy nói: “Cầm lấy ngửi đi.” Anh chỉ tìm được một chỗ gọi là ngồi được, liền bảo Lâm Giai Thụy ngồi, còn anh đứng giữ hành lý, lải nhải dặn dò lại một lượt những điều lần trước từng nói.
Lâm Giai Thụy chỉ cười nghe anh dài dòng văn tự, trong lòng là sự ấm áp trước nay chưa từng có. Hắn cầm quả cam, kinh ngạc vì sự tỉ mỉ của Long Hoằng Văn, thực ra hắn rất nhạy cảm với mùi hương xung quanh, ngồi xe chưa từng ăn gì, nhưng hai lần ra ngoài cùng Long Hoằng Văn anh đều chú ý đến và tìm được cách giải quyết. Một người như vậy khiến hắn nảy sinh cảm giác buồn lưu luyến khi đi xa mà trước nay chưa từng có. Thời gian phiêu bạt rất dài, cũng từng nhiều lần đứng một mình trong phòng chờ nhìn người đến kẻ đi, một vài cuộc chia ly khiến hắn dậy lên một chút cảm xúc luyến tiếc. Hắn kéo Long Hoằng Văn lại, bảo anh cúi đầu, sau đó nhanh như chớp, hôn một cái lên mặt anh, nói: “Anh yên tâm đi. Đây không phải lần đầu tiên em đi xa, em sẽ tự lo cho bản thân mà.”
Long Hoằng Văn càng thêm thương hắn, còn trẻ đã phải gánh vác mọi việc, thuở nhỏ xa nhà, khi chí nguyện hoàn thành thì lại mất người thân yêu nhất. Anh nắm chặt tay Lâm Giai Thụy nói: “Anh biết em có thể lo cho bản thân, nhưng anh vẫn không yên tâm được.”
Lâm Giai Thụy nhất thời cũng không biết phải nói gì mới khiến anh hết lo, có lẽ nói gì cũng là không đủ. Long Hoằng Văn từng đề nghị đi cùng với hắn, nhưng bị hắn từ chối. Một người luôn hi sinh quá nhiều vì người khác, lúc nào cũng chiều theo ý người đó, tình cảm mất đi cân bằng cuối cùng sẽ trở thành cái gì? Hắn rời đi một thời gian, có lẽ chỉ là để lại một đường lui cho đối phương.
Bắt đầu soát vé vào trạm, đoàn người rục rịch đi về phía trước, Lâm Giai Thụy và Long Hoằng Văn đi sau cùng, Long Hoằng Văn vẫn nắm chặt tay Lâm Giai Thụy. Sắp đến cửa soát vé, Lâm Giai Thụy giật tay mình ra khỏi tay Long Hoằng Văn, kiễng chân vò loạn tóc anh, thân mật nói: “Về đi. Em sẽ trở lại mà.” Dứt lời liền sải bước đi về phía trước, biến mất trong đám người đang chen lấn.
Long Hoằng Văn nhìn theo bóng lưng hắn, cảm thấy có chút hoảng hốt. Người này nhìn thì có vẻ không quyết đoán, nhưng thực ra rất dứt khoát, dường như hắn chưa từng lưu tâm đến thứ gì, cũng không thứ gì có thể kìm chân hắn, níu kéo trái tim hắn. Một người vô tình như vậy thường xuyên khiến trái tim anh đau đớn, thương cho quá khứ của hắn, lo hắng vì chuyến đi của hắn. Dường như mỗi phút mỗi giây không có người này bên cạnh là một sự giày vò, nhưng người kia lại có thể rời đi không chút vương vấn. Có lẽ thích một người như vậy là một nỗi bi ai, nhưng anh sớm đã hãm sâu vào không thể thoát ra được nữa, trái tim chỉ rung động vì người này, giống như người phụ nữ trong hậu cung thời xưa chờ quân chủ đến lâm hạnh, ôm nỗi tương tư ngày đêm tích góp mà không thể hóa giải, chờ đợi, lại đợi chờ.
Long Hoằng Văn chờ liên tục 395 ngày 16 giờ 24 phút 48 giây, một ngày nào đó mở cửa ra nhìn thấy người đang nằm ngủ say trên ghế sofa, anh cảm thấy như đã trải qua mấy đời. Một năm trở lại đây thỉnh thoảng nhận được bưu thiếp hắn gửi về, trên bưu thiếp thường chỉ là một câu ngắn gọn: “Em đang ở đâu đó, tất cả đều ổn”, thỉnh thoảng cũng nhận được điện thoại của hắn, nghe hắn kể chuyện các nơi, nghe hắn nói chụp được mấy tấm ưng ý như thế nào… Những lúc như vậy tâm trạng của anh trở nên tốt chưa từng có. Một lần anh nghe thấy thư ký và những người khác bàn tán trong phòng giải lao rằng: “Tổng giám đốc giữ cái biểu cảm cứng ngắc đó chắc được một năm rồi ấy nhỉ, tôi còn đang nghi anh ấy mắc chứng suy thoái cơ mặt đây, có mỗi một lần đưa bưu thiếp cho anh ấy mới thấy anh ấy cười, ai chà, mọi người đoán thử xem, người gửi bưu thiếp cho tổng giám đốc liệu có phải người trong lòng không…”
Anh nhìn Lâm Giai Thụy đang ngủ say, khóe miệng nhếch lên càng cao, thầm nói: “Không những là người trong lòng, mà còn là người trong tim.” Anh đi tới thương tiếc nhìn khuôn mặt hơi gầy gò của Lâm Giai Thụy, cẩn thận ôm lấy hắn, thầm nghĩ sao lại gầy thành thế này. Sau đó ôm hắn vào phòng ngủ, hôn nhẹ lên má hắn, lại ôm chặt, ghé vào tai hắn thì thầm: “Em xem, anh không có bỏ đi, khảo nghiệm em cho anh coi như thông qua rồi chứ? Vậy sau này em cũng không được bỏ anh đi đâu…”
Bên ngoài là mùa đông rét lạnh rì rào, Long Hoằng Văn ôm người trong lòng lại cảm thấy ấm áp chưa từng có. Anh muốn những năm tháng sau này cũng vẫn ấm áp như vậy, chỉ cần có người này ở bên.
– Hoàn –