Lân Nhi biết được sự tình một hai bắt Trịnh Thanh Mây phải sang nhà cô ấy ở. Thấy mình không còn lựa chọn nào khác, cô đành nghe theo lời bạn ở lại.
Chú thím Ba rất tử tế, xem cô như con cái trong nhà mà đối đãi, Trịnh Thanh Mây chợt thấy mình vô cùng may mắn.
Đang ngồi xem tivi, nghe có tiếng chuông cửa, cô lập tức chạy ra xem.
Không ngờ Hứa Định Kiên lại xuất hiện ở đây, chẳng những vậy trên vai cậu ấy đeo ba lô to đùng như sắp bỏ nhà đi bụi.
Trịnh Thanh Mây còn chút hờn dỗi vì chuyện sáng nay: “Cậu đến đây làm gì? Lại muốn bắt tôi làm em gái mưa của cậu sao?”
Hứa Định Kiên cụp mắt kéo tay cô: “Xin lỗi! Tớ… Không phải tớ có ý đó.”
Cô mất hết kiên nhẫn: “Chuyện đó gác sang một bên đi, cậu tới tìm tôi có chuyện gì?”
Anh vui mừng ngẩng đầu lên: “Cậu còn nhớ chúng ta từng muốn đi đảo Xích không? Giờ chúng ta đi!”
Trịnh Thanh Mây sửng sốt: “Cậu điên à? Khi không giờ lại đi đảo?”
Hứa Định Kiên cười kéo tay cô: “Tớ muốn tổ chức sinh nhật bù cho cậu. Đi thôi nào!”
Trịnh Thanh Mây có chút không nói nên lời: “Chuyện đã qua rồi, còn sinh nhật gì nữa. Thôi cậu về đi.”
Cô định đóng cửa, anh liền gấp gáp chặn lại: “A!”
Hứa Định Kiên bị cửa kẹp trúng.
Trịnh Thanh Mây vội dừng động tác, bắt lấy tay anh: “Cậu có sao không? Cậu bị ngốc à? Sao còn không biết đường rút tay ra?”
Hứa Định Kiên vô cùng cố chấp trở ngược tay nắm lấy đối phương: “Tớ đặt vé xe với vé tàu rồi, hôm nay cậu không đi cùng tớ tớ nhất định không trở về.”
Cô phì cười: “Thôi được. Tớ chịu cậu luôn đấy. Đợi tớ chuẩn bị một lát.”
Hứa Định Kiên vui vẻ vào nhà ngồi chờ cô.
Chỉ mất hai mươi phút cô đã xuống lầu cùng anh ra bến xe.
Còn nhớ lần trước nơi này đông nghẹt người, hôm nay cũng vậy kẻ đến người đi vô cùng tấp nập, chỉ là nhóm bọn họ giờ còn lại hai người.
Ban đầu họ có ghé qua rủ Đinh Quang Lưu nhưng lại hay tin anh vừa bay sang Mỹ. Có lẽ cậu ta đang tìm cách chuộc lại lỗi lầm, nhưng lần này đi, có được như ý nguyện hay không còn phải dựa vào bản thân cậu ấy.
Hứa Định Kiên mua vé hai ghế ở hàng E, anh sợ Trịnh Thanh Mây say xe nên để cô ngồi cạnh cửa sổ: “Cậu ngủ một giấc đi khi nào đến nơi tôi gọi cậu dậy.”
Trịnh Thanh Mây nhớ đến chuyện cũ vội vàng lắc đầu: “Đi xe chỉ mất ba tiếng, ngắm khung cảnh cũng không tệ. Cậu buồn ngủ cứ ngủ đi để tớ canh cho.”
Hứa Định Kiên kết nối tai nghe Bluetooth, đưa một đầu cho cô, đầu còn lại để cho mình: “Cậu muốn nghe bài gì?”
Cô nhìn anh một lát rồi nhận lấy, sau đó quay mặt ra cửa sổ: “Bài cậu thích đi. Hình như tớ vẫn chưa hiểu gì về cậu cả.”
Bàn tay Hứa Định Kiên miết chặt cạnh điện thoại, ánh mắt anh chưa từng rời khỏi cô, bản thân muốn nói rồi lại thôi.
Anh mở danh sách phát nhạc có sẵn trên di động bật bài The Day You Went Away.
Kính lờ mờ phản chiếu gương mặt anh, Trịnh Thanh Mây nhàm chán vẽ theo từng đường nét trên kính.
Hứa Định Kiên nhìn mãi nhìn mãi rồi gục xuống vai cô.
Trịnh Thanh Mây giật mình quay sang thấy đối phương đã nhắm mắt, nhẹ nhàng chỉnh đầu Hứa Định Kiên tạo tư thế để anh dễ ngủ nhất.
Nhưng cô không biết anh vẫn còn chưa ngủ, chỉ là muốn được lại gần cô hơn một chút.
Chỉ một hành động quan tâm nhỏ nhặt của cô cũng đủ khiến anh hoàn toàn bị vây hãm.
Lần này, cả hai không ngủ quên như trước, gần đến bến tàu Hứa Định Kiên ngồi thẳng người dậy.
Trịnh Thanh Mây nhìn thấy biển trước mặt, đôi mắt hạnh mở to ánh lên những tia sáng rực rỡ như pháo hoa.
Cô lay người anh: Cậu nhìn kìa! Là biển thật đó!
Hứa Định Kiên mỉm cười nhìn cô: “Đúng vậy, thật đẹp.”
Trịnh Thanh Mây không quan tâm hàm ý trong cậu nói của anh, hưng phấn chạy xuống xe, đến cả ba lô cũng quên lấy.
Anh lắc đầu bất đắc dĩ: Cậu ấy đã 18 tuổi mà cứ như con nít vậy. Không có tớ chăm sóc cậu nhất định bị bắt nạt cho coi.
Hứa Định Kiên thu dọn đồ đạc chậm rãi đi xuống theo cô.
Chưa dừng chân được bao lâu, tàu cũng đã đến. Cả hai lại lần nữa leo lên tàu.
Hôm nay biển động, sóng có chút dữ dội hơn ngày thường, Hứa Định Kiên đã phải lấy tới túi nilong thứ 5 rồi.
Cô ói liên tục, mặt mũi trắng bệch khiến anh sốt sắng không biết phải làm sao.
Trịnh Thanh Mây vật vã ngã người ra sau ghế, chiếc ghế cứng như vậy khiến anh bất giác đau lòng.
Hứa Định Kiên kéo cô lại tựa vào người mình, lúc ôm đối phương anh mới nhận ra cô ấy rất gầy: “Cậu dựa vào tớ mới đỡ nhức mỏi hơn một chút.”
Trịnh Thanh Mây lại muốn thoát ra: “Tớ sẽ nôn lên người cậu mất. Không sao đâu cố chịu một lát sẽ qua thôi. Không nghĩ đi tàu mệt như vậy.”
Anh dung túng xoa đầu cô: “Không sao, cậu muốn nôn cứ nôn, tớ đi thay bộ khác là được.”
Trịnh Thanh Mây thấy vậy cũng không vùng vẫy nữa, cô mệt mỏi ngẩng đầu lên nhìn anh: “Cậu không thấy chóng mặt hả?”