“Sếp Nguyễn tôi đã tìm thấy manh mối rồi.” Thanh Thanh vội chạy tới bàn việc làm việc của Nguyễn Tuấn Anh.
“Cô tìm thấy được gì rồi?” Nguyễn Tuấn Anh nói.
“Thưa sếp, tôi đã đối chiếu vật chứng và thông tin bên phòng pháp chứng cung cấp, đã tìm ra được hai đầu đạn được b ắn ra từ loại súng khác nhau.
Đầu đạn có kích thước 62x25 mm được bắn từ khẩu súng ngắn Tokarev, còn đầu đạn có kích thước 7,62x54 mm được thiết kế chuyên cho các loại súng trường, súng ngắm.
Đặc điểm chung của hai loại súng này đều có nguồn từ Nga, và Trung Quốc được sử dụng rộng rãi ở các chiến trường, đặc biệt là ở thị trường Trung Đông và Nga." Cùng lúc này Thanh Thanh cầm một bản phân tích, đưa cho Nguyễn Tuấn Anh xem qua.
“Ngoài ra tôi còn tra ra người đàn ông ngoại quốc đó, thật ra là một thương gia người Trung Đông.
Tới Việt Nam để bàn một vụ làm ăn lớn.
Dự theo những thông tin được cung cấp, và bản phác họa chân dung.
Tôi đã điều tra ra một nhân vật vô cùng tầm cỡ, đứng đầu thế giới ngầm Châu Á tên là Trường Thiên Hàn, chuyên sản xuất vũ khí và vận chuyển [email protected] túy.
Người này mang ba quốc tịch Ý, Trung Quốc, và Việt Nam.
Hiện tại trên thế giới chỉ có năm tổ chức bang hội, đủ khả năng vận chuyển vũ khí ra thị trường Trung Đông.
Nhưng hiện tại bọn chúng đều ở nước ngoài nên khả năng không cao, chỉ còn một đối tượng tình nghi là Trương Thiên Hàn, hiện tại hắn đang hoạt động ở lãnh thổ Việt Nam.” Thanh Thanh nói tiếp.
“Là hắn ta sao? Nhưng đây cũng chỉ là manh mối vụn vặt, không đủ bằng chứng để buộc tội hắn.” Nguyễn Tuấn Anh thở dài.
Trần Bảo Ngọc ngồi gần đó đã nghe hết câu chuyện, trong chuyện này cô cũng không lấy làm ngạc nhiên, vì bản thân cô cũng đặt nhiều nghi vấn về Trương Thiên Hàn.
Nhưng muốn tống hắn vào tù đâu phải chuyện dễ, dù sao cũng là người đứng đầu hắc đạo Châu Á.
Thấy vậy Trần Bảo Ngọc đứng dậy đi tới bàn Nguyễn Tuấn Anh rồi nói “Thay gì ở đây ủ rủ, tại sao không tiếp cận lấy thông tin từ hắn.”
Nghe xong câu nói của Trần Bảo Ngọc, Nguyễn Tuấn Anh như được khai sáng đầu óc "Cô nói cũng đúng, nhưng đâu phải muốn tiếp cận là được.
Tôi thấy….
người tiếp cận phù hợp nhất chính là cô.”
“Sao lại là tôi chứ?” Trần Bảo Ngọc ngạc nhiên.
Nguyễn Tuấn Anh nhếch môi cười “Cả sở cảnh sát này ai chẳng biết cô có mối quan hệ mập mờ, với người đứng đầu thế giới ngầm Châu Á.”
Câu nói này làm Trần Bảo Ngọc cứng họng, không nói được lời nào.
Thì lúc này, từ bên ngoài truyền tới giọng của cục trưởng cảnh sát an ninh Nguyễn Thái Triều “Trần Bảo Ngọc cô vào phòng, tôi có chuyện riêng muốn nói với cô.”
Dù không biết là chuyện gì, nhưng Trần Bảo Ngọc cũng nhanh chóng đứng dậy đi vào trong phòng.
Vừa bước vào, cô đã thấy sắc mặt của Nguyễn Thái Triều vô cùng khó coi “Trần Bảo Ngọc tôi có nhiệm vụ muốn giao cho cô đây.”
Nghe tới được giao nhiệm vụ mới, Trần Bảo Ngọc mặt mày vui vẻ đáp “Cục trưởng đồng ý khôi phục chức vụ cho tôi rồi sao? Thế nhiệm vụ lần này là gì?”
Nguyễn Thái Triều đáp “Nhiệm vụ lần này, chỉ có một mình cô làm được.
Ê là nhiệm vụ lần này cô sẽ chịu không ích thiệt thòi, cũng được được Lệ Đằng biết.
Bạn bè hay người thân của cũng không được biết, liệu có cô chấp nhận không?”
Thấy Nguyễn Thái Triều lời lẽ vô cùng trang trọng, chưa kể trong giọng nói còn toát lên vẻ nguy hiểm.
Trần Bảo Ngọc lên tiếng hỏi “Không biết nhiệm vụ lần này cục trưởng giao cho là gì, tại sao tôi không thể cho người khác biết.”
“Nhiệm vụ lần tôi giao cho cô là [email protected] tình báo cho cục cảnh sát, tiếp cận mục tiêu Trương Thiên Hàn tìm ra bằng chứng buộc tội, tống hắn vào tù.” Nguyễn Thái Triều nói.
Nghe tới cụm từ làm “Tình báo” Trần Bảo Ngọc vô cùng sửng sốt, tuy cô đã từng làm qua mật vụ nhưng cũng chỉ là ở mức độ nhỏ.
Còn [email protected] tình báo là phải tiếp cận, trà trộn vào một tổ chức hay bang hội nào đó để lấy chứng cứ.
Thậm chí nhiều lúc còn phải hy sinh cả bản thân mình, tính chất của sự việc là vô cùng nghiêm trọng.
Trần Bảo Ngọc suy nghĩ mốt lát, rồi trả lời "Chắc tôi phải suy nghĩ lại, do tính chất của sự việc này lần khá là nghiêm trọng.”
“Tôi biết nữ giới [email protected] tình báo sẽ vô cùng nguy hiểm, nhưng xét về tình hình hiện tại thì cô là người phù hợp nhất.” Nguyễn Thái Triều nói.
Trần Bảo Ngọc thầm rủa trong lòng “Cũng vì ba cái tin đồn nhảm nhí đó, mà giờ cô phải vô tình thế này.”
Nguyễn Thái Triều thấy Trần Bảo Ngọc có chút lượng lự, ông ta bền lên tiếng “Nếu cô đồng ý, tôi sẽ tăng lương hỗ trợ cho cô gấp hai lần.”
Trần Bảo Ngọc im lặng không nói gì, Nguyễn Thái Triều tiếp tục nâng mức lương lên “Tôi sẽ nâng cấp ba lần….
hay là cô muốn gấp bốn lần.”
“Thôi đừng nói nữa, tôi nghe mà chóng cả mặt.
Tôi đồng ý, nhưng mà giờ tiếp cận anh ta bằng cách nào?” Trần Bảo Ngọc hỏi chuyện.
“Tôi sẽ sắp xếp thân phận mới cho cô, nhưng giờ phải làm một chuyện trước đã.” Nguyễn Thái Triều nói.
Ba mươi phút sao, ……
Một âm thanh đổ vỡ từ các vật thể, kèm theo tiếng chửi sa sả, phá vỡ bầu khí về đêm của sở cảnh sát “Lão già chết tiệt, dám đuổi tôi sao? Mau thanh toán số lương tháng này cho tôi."
Âm thanh vô cùng lớn, mọi người thấy vậy liền chạy tới.
Lúc này mọi người thấy Trần Bảo Ngọc đang nắm cổ áo củamNguyễn Thái Triều, tay còn lại thì đấm trực tiếp vào mặt ông ta, tạo nên một vết bầm ở má vô cùng lớn.
Mọi người liền tách hai người này ra.
Nhưng không chịu thua, Trần Bảo Ngọc nchống cự quyết liệt.
Thấy vậy Nguyễn Tuấn Anh lên tiếng “Cô bị làm vậy? Đánh cảnh sát biết tội nặng lắm không? Hay là muốn bị đuổi ra khỏi ngành.”
“Tôi đang muốn bị đuổi ra khỏi ngành đây.” Trần Bảo Ngọc nói.
Nhưng hòa theo nhịp điệu, Nguyễn Thái Triều lên tiếng “Tôi chính thức cắt chức vụ của cô, từng này không cần tới sở cảnh sát nữa.”
“Ông tưởng tôi thèm chức vụ này lắm sao?” Trần Bảo Ngọc nghiến răng nói “Còn các ngươi nữa, mau thả tôi ra.”
“Thả người, muốn đi đâu thì đi.” Nguyễn Thái Triều vẫy ta, như ra lệnh.
Trần Bảo Ngọc nhanh chóng rời khỏi sở cảnh sát, trước khi đi cô còn quẫy đầu nhìn lại.
Một ngày nào đó, cô sẽ đường đường chính chính quay lại đây.
Theo như kế hoạch được đề ra, Trần Bảo Ngọc phải tự bôi dọ bản thân.
Ép bản thân mình tới đường cùng, thì mới có tiền đề tiếp cận thế giới ngầm.
………
Sáng hôm sau, Trần Bảo Ngọc tới trường đại học xin bảo lưu kết quả, cũng như rút học bạ.
Kế đến ở nơi siêu thị làm việc, cô cố tình trễ nản không tâm trung trong công việc.
Bị quản lý kéo vào phòng nói chuyện riêng, lấy cớ đó cô đã cải một trận rất to, rồi sau đó cũng bị đuổi việc.
Cùng là bước đầu trong việc bôi nhọ, làm xấu hình ảnh của cô.
Tối hôm đó vào lúc 10 giờ tối, tại địa chỉ quán bar Blackmoon Trần Bảo Ngọc cố tình trang điểm thật đậm, ăn mặc s3xy lả lướt.
Tỏ thái độ chán chườm, bất cần đời.
Cô đi tới quầy bar pha chế, muốn gặp Isaac hỏi chuyện.
Thì lại một người thanh niên vô cùng lạ mặt ở quầy bar, cô lên tiếng hỏi “Isaac hôm nay không đi làm sao?”
“Isaac đã việc nghỉ việc hơn một tuần này rồi, tôi người tới thay cho anh ta.” Người thanh niên nói.
“Vậy cậu có biết tại sao Isaac nghỉ việc không?” Trần Bảo Ngọc nói.
“Làm sao tôi biết được chứ, mà cô muốn dùng gì không?” Người thanh niên nói.
“Vậy cho tôi một ly Cocktail Margarita.” Trần Bảo Ngọc nói, kế đến cô lấy điện thoại gọi cho Isaac.
Nhưng cô chỉ nhận được một đoạn ghi âm thuê bao “Số điện thoại quý khách không có thật.”
Thật kỳ lạ? Cách đây một tuần Trần Bảo Ngọc còn gọi được, sao giờ lại thành như vậy? Có khả năng Isaac đã bán số này, hoặc đổi số khác.
Còn trong trường hợp xấu nhất, là đã bị người khác thủ tiêu rồi.
Trong thế giới ngầm việc bị người khác thủ tiêu, cũng không phải chuyện hiếm gặp.
Ly Cocktail Margarita cũng đã được đem ra, Trần Bảo Ngọc cầm lấy uống một ngụm nhỏ.
Lúc này có hai tên giang hồ xăm xổ đi tới “Cô em tên là Trần Bảo Ngọc đúng không?”
Trần Bảo Ngọc vô cùng ngạc không biết tại sao bọn chúng lại biết tên thật của cô, nếu trong trường hợp bình thường cô sẽ tìm cách chối bỏ.
Nhưng giờ cô không còn là phóng viên nữa, chưa kể đang trong quá trình bôi nhọ bản thân.
Việc thừa nhận bản thân cũng không phải quá tồi.
“Phải tôi là Trần Bảo Ngọc, các anh tìm tôi có chuyện gì?”
“Nghe Lâm Duẫn nói cô là phóng viên, chuyên lấy tin cho bọn cảnh sát.
Phá hoại một mối làm ăn lớn, bị cảnh sát truy đuổi gắt gao.
Còn bị lão đại chặt đứt một ngón tay út, đang ghi hận trong lòng.”
Tên còn lại cũng hòa theo “Mà tôi nghe đầu cô em bị đuổi khỏi ngành cảnh sát rồi, vì tội đánh cục trưởng cảnh sát an ninh.”
“Tin tức mới ngày hôm qua, không ngờ lan truyền nhanh tới vậy.
Xem ra phải tận dụng cơ hội này, gây sự chú ý thôi." Trần Bảo Ngọc nghĩ thầm trong lòng.
Lúc này cô lên tiếng “Đó là hắn quá yếu, muốn tìm ta trả thù sao?”
“Con nhỏ láo toét này, muốn chết sao?" Một tên lên tiếng.
“Phải ta đang muốn chết đó, có bản lĩnh thì cứ tới.”.Trần Bảo Ngọc lên tiếng khiêu khích.
Trước lời khiêu khích của Trần Bảo Ngọc, hai tên giang hồ như nổi điên lao vào tấn công.
Cô nhanh chóng lùi về phía sau trách đòn, thân thủ vô cùng nhanh gọn như đang múa trên mặt đất.
Càng làm bọn chúng tức giận hơn, vì đánh mãi không trúng.
Quá tức giận, lúc này bọn chúng lấy ra một khẩu súng ngắn được giấu trong túi quần, nổ súng “Bùm!”
Âm thanh phá vỡ bầu không khí nhộn nhịp trong hộp đêm, thay vào đó âm thanh yên tỉnh sau tiếng nổ súng.
Trần Bảo Ngọc chỉ muốn đánh nhau gây sự với bọn chúng, nhưng thật không ngờ bọn chúng lại có súng.
Sự việc đã đi quá xa, ngoài tầm kiểm soát của cô.
Lúc này cô liếc nhìn sang một người thanh niên gần đó, rồi nói “Mau báo cảnh sát đi, tôi sẽ cầm chân bọn chúng.”.