Truy Sát 2

Chương 26: 26: Bom Nổ Chậm 2




Thanh Tuyền lúc này đuổi theo kẻ lạ mặt, dù đang mang giày cao gót nhưng tốc độ chạy của cô cũng không thua kẻ kém gì kẻ lạ mặt kia.

Lúc này đã đuổi theo tới sân thượng của tòa nhà, không còn đường chạy, kẻ lạ mặt đành như lại.

Lúc này Thanh Tuyền lên tiếng “Ngươi cùng đường rồi, mau đầu hàng đi.”

Cùng lúc này đây kẻ lạ mặt cởi bỏ nón đội, cũng như khẩu trang che mặt.

Để lộ khuôn mặt trẻ tuổi của một người thanh niên, anh ta không hề tỏ ra sợ hãi liền nhảy xuống sân thượng.

Thanh Tuyền đứng đó vô cùng hoảng hốt, không ngờ hắn ta dám nhảy xuống.Nhưng cô không ngờ tới, thật ra anh ta đã chuẩn bị từ trước.

Trên vai của anh ta, bật ra một tấm vải tựa như một chiếc ô dù.

Trên đó có bốn sợi dây thừng được chia đều ra hai bên, nối chặt với thân người.

Lợi dụng sức gió anh ta đã thoát thân một cách dễ dàng.

Thanh Tuyền đứng đó mà không làm được gì, vô cùng tức giận.

Nếu có súng ở đây, nhất định cô sẽ bắn hạ ô dù đó.

Đi được một đoạn cũng khá xa, thấy đã an toàn.

Lúc này người thanh niên mới dám lấy điện thoại ra, báo cáo tình hình “Trương lão đại, tôi đang hoàn thành nhiệm vụ.

Hiện tại đã an toàn trốn thoát, bước tiếp theo tôi phải làm gì?”

Trương Thiên Hàn nói “Vô Minh, ngươi làm tốt lắm.

Tạm thời rút lui, khi nào có lệnh sẽ nói ngươi biết.”

“Tôi đã hẹn giờ quả bom rồi, tầm ba mươi phút nữa sẽ phát nổ.

Trong thời gian này, lão đại nên rời khỏi đây thì hơn.

Tôi nghe Tuyết Hà nói uy lực của quả bom này không hề nhỏ, có thể nổ sập cả một tòa nhà hai mươi tầng.” Vô Minh nói tiếp.

“Ta có chút việc cần giải quyết, xong việc đã sẽ báo với Hoàng Ưng tới đón.” Nói xong Trương Thiên Hàn cúp máy.

Lúc này Trương Thiên Hàn đang ở vị trí tầng trệt, sảnh chờ.

Anh ta đi tới thanh máy, bấm lên lầu mười hai.

Lúc này vô tình gặp Trần Bảo Ngọc ở đây, đang lay hoay với quả bom hẹn giờ.

Đồng hồ hẹn giờ hiển thị còn hai mươi tám phút nữa sẽ phát nổ, có ba sợi dây vàng, xanh dương, đỏ được nối trực tiếp với quả bom.

Trần Bảo Ngọc không biết phải cắt dây nào, dù gì cô cũng đâu phải chuyên gia gỡ bom mìn.

Quá phức tạp Trần Bảo ngọc tính gọi cho Lệ Đằng nhờ anh giải quyết, nhưng lúc này Trương Thiên Hàn đã lên tiếng ngăn cô lại.

“Tính gọi cho cảnh sát tới giúp đỡ sao?”

Nghe thấy giọng nói vô cùng quen thuộc, Trần Bảo Ngọc quay lưng lại “Trương Thiên Hàn anh vẫn chưa rời khỏi đây sao? Không sợ cảnh sát tới đây bắt anh sao?”

“Tôi có một số chuyện cần giải quyết, dù bọn cảnh sát có tới đây cũng không thể làm được gì tôi.” Trương Thiên Hàn nói.

Thái độ ngông cuồng của Trương Thiên Hàn làm Trần Bảo Ngọc vô cùng khó chịu, nhưng hiện giờ cô không đem theo súng.

Nếu đấu trực tiếp tay đôi với anh ta không phải cách hay, do chênh lệch hình thể cũng như sức mạnh, đấu trực tiếp với anh ta chẳng khác nào tự nộp mạng.

Trương Thiên Hàn lại tiếp tục nói “Em cứ ở đây giải quyết quả bom, còn tôi sẽ đi giải quyết chuyện của tôi.”

Cứ thế Trương Thiên Hàn lại khuất khỏi tầm nhìn của Trần Bảo Ngọc, cô vô tức giận nhưng cũng không thể làm được gì.

Nhưng chuyện quan trọng trước mắt cần làm là giải quyết quả bom này, trước khi nó nổ.

Trần Bảo Ngọc gọi trực tiếp cho Lệ Đằng, báo cáo về sự việc này.

Anh ta lập tức báo cáo lên tổng cục cảnh sát trưởng an ninh, nhờ điều một đội cảnh sát tới cũng như chuyên gia gỡ bom mìn tới.

Vài giây sau, một đội cảnh sát đã tới phong tỏa hiện trường, chuyên gia gã bom mìn, và cả đội pháp chứng tới hiện trường vụ án.

Chuyên gia nhanh chóng chạy lên tầng mười hai, nơi có quả bom.

Cùng lúc này đội trưởng pháp chứng Huỳnh Cẩm Tiên cũng đã tới nơi.

Quả bom lúc này chỉ còn hai mươi lăm giây nữa sẽ phát nổ, chuyên gia gã bom mìn cầm chiếc kiềm trong tay, đắng do suy nghĩ không biết nên cắt dây nào trước.

Từng phút, từng giây trôi qua….

Lúc này chỉ còn hai mươi phút, chuyên gia bắt đầu cắt dây đầu tiên là màu vàng.

Giây đồng hồ bắt đầu chậm lại, làm mọi người một phen hú hồn.

Tiếp đó dây màu xanh dương cũng được cắt bỏ, đồng hồ hẹn giờ vẫn tiếp tục nhảy giây, nhưng cũng không có gì bất thường.

Dây màu đỏ cũng đã được cắt bỏ, đồng hồ đã ngừng lại phút thứ mười tám.

Mọi người thở phào hẹn ngõm, bắt đầu thu dọn hiện trường cũng như tan vật để lại của kẻ tình nghi.

Trần Bảo Ngọc lúc này cũng trình bày về vụ việc của Trương Thiên Hàn, mô tả hình dáng của anh ta.

Mong cảnh sát điều tra, cũng như truy bắt anh ta.

Cảnh sát lục soát từng phòng, từng ngóc ngách để tìm ra bằng chứng.

Bỗng nhiên lúc này nghe tiếng hét từ bên kia phòng truyền tới, mọi người nhanh chóng chạy tới.

Đó là tiếng hét của nữ nhân viên phục vụ phòng, cô ta phát hiện ra xác chết của một người đàn ông ngoại quốc, đang nằm trên vũng máu.

Huỳnh Cẩm Tiên tiến dần về phía xác chết, ánh mắt vô cùng kiên định không hề có một chút sợ hãi “Đồng tử chưa nở rộng con ngươi trợn ngược, chứng tỏ chết trong lúc hoảng sợ.

Cơ thể vẫn chưa có hiện tượng đông cứng, vệt máu vẫn còn rất mới, chứng tỏ chết vẫn chưa quá hai tiếng.

Có thể hung thủ vẫn còn ở đâu đây.”

Như thấy được vật gì Huỳnh Cẩm Tiên khom người xuống, rồi nói “Mỹ Huyền đưa tôi cây gắp, với túi đựng.”

“Dạ, rõ.”

Huỳnh Cẩm Tiên cầm cây gắp trong tay, nhặt lên một đầu đạn kim loại có đường kính 62x25 mm lẫn trong vũng máu, bỏ vào túi đựng.

Cùng lúc này từ bên ngoài truyền tới, một âm thanh vô cùng thảng thốt “Không xong rồi, quả bom tiếp tục nhảy giây.

Chỉ còn hơn mười lăm phút nữa sẽ nổ, mọi người mau rời khỏi đây.”

Chuyên gia gỡ bom mìn vô cùng khó hiểu, đã cắt hết ba dây đáng lẽ đã vô hiệu được quả bom chứ.

Trừ khi đây là quả bom có thiết bị hẹn giờ kép, cắt hết ba dây bên ngoài, vô tình kích hoạt ngòi nổ bên trong.

Dù biết là vậy, nhưng giờ phát hiện đã quá trễ, lúc này chỉ còn cách rời khỏi đây.

Cảnh sát nhanh chóng sơ tán tất cả người dân trong tòa nhà, theo dòng người Trần Bảo Ngọc cũng nhanh chóng đi theo.

Thì lúc cô nhìn thấy Trương Thiên Hàn đang ẩn mình trong dòng người đi xuống cầu thang, không một ai phát hiện ra anh ta.

Trần Bảo Ngọc mượn khẩu súng ngắn của người cảnh sát bên cạnh đuổi theo, lúc này Trương Thiên Hàn đang thoát vòng người đang ở lầu mười.

Từ phía sau lưng của Trương Thiên Hàn, Trần Bảo Ngọc vương nòng súng về phía anh ta “Trương Thiên Hàn nếu anh tiếp tục chạy, tôi sẽ nổ súng đó.”

Trương Thiên Hàn nhếch môi cười, quay lưng lại “Coi như em cũng có chút bản lĩnh, đuổi theo tôi được tới đây.

Nhưng muốn bắt tôi, không phải chuyện dễ.” Vừa nói xong anh ta liền lao vào khống chế hai tay của Trần Bảo Ngọc.

Khẩu súng lúc này đã bị ném đi đoạn rất xa, kế đến dùng sức mạnh của cánh tay.

Anh ta đã ghì chặt cơ thể cô vào vào vách tường, không tài nào nhún nhích được.

Mặt đối mặt, cơ thể của Trương Thiên Hàn và Trần Bảo Ngọc lúc này dính chặt vào nhau như một loại keo dán, không rời.

Trương Thiên Hàn lên tiếng “Em quyết định đối chọi với tôi tới cùng sao, hả cô gái phóng viên?”

Trần Bảo Ngọc hoảng hốt, sao anh ta lại biết thân phận của cô.

Nếu đã vậy, cô cũng không cần giấu diếm làm gì “Phải tôi là phóng viên đó, còn là mật thám nữa.

Tôi sẽ tìm được bằng chứng tống anh vào tù.”

Trương Thiên Hàn nhíu mày, cầm khẩu súng ngắn chĩa thẳng vào ngực Trần Bảo Ngọc “Em cũng mạnh miệng thật đấy, tôi thật sự không thích những người phụ nữ có tính cách như em.

Chỉ cần tôi bóp cò, cái miệng nhỏ sẽ không còn nói chuyện được nữa đâu.”

“Vậy anh cứ bóp cò đi.” Trần Bảo Ngọc ánh mắt đầy giận dữ nói.

“Nhưng tôi sẽ không giết em đâu……” Trương Thiên Hàn chưa nói hết câu, thì lúc này từ bên ngoài cửa hàng lang, xông vào một người đàn ông.

“Chỉ hơn hơn năm phút nữa bom sẽ nổ, hai người còn ở đây chơi trò tình nhân cãi nhau sao?”

“Ai là tình nhân của anh ta.” Trần Bảo Ngọc tức giận quát khi nghe hai chữ “Tình nhân.”

“Thôi sao cũng được, tôi đã báo cho hai người biết rõ đó.

Muốn sống thì nhanh chóng rời khỏi đây, còn muốn chết thì ở lại.” Nói xong người đàn ông, nhanh chóng chạy xuống phía dưới cầu thang.

Lúc này Trần Bảo Ngọc lên tiếng “Chúng ta tạm thời đình chiến, trước mắt phải thoát khỏi đây đã.”

“Được, coi như em còn biết suy nghĩ.” Trương Thiên Hàn đáp.

Trương Thiên Hàn và Trần Bảo Ngọc nhanh chóng chạy xuống phía dưới cầu thang, do thể lực cả hai đều tốt nên trong vài giây đã tới hành lang lầu ba.

Nhưng cùng lúc một âm thanh “BÙM!” từ lầu trên truyền xuống, mặt đất bắt đầu có hiện tượng rung lắc.

Ngay chỗ hai người đang đứng bắt đầu nứt ra, khói bay mù mịt.

“Có thể quả bom đã nổ rồi, chúng ta phải nhảy ra ngoài thôi.” Trương Thiên Hàn nói.

“Từ mà nhảy xuống, thì còn gì cơ thể của tôi.” Trần Bảo Ngọc nói.

“Hiện tại chúng ta đang ở lầu ba, nhảy từ xuống chỉ bị thương nhẹ thôi.

Không chết được đâu, còn nếu không nhảy sẽ bị chôn vùi trong lớp đất đá, em chọn đi.” Trương Thiên Hàn nói.

Trương Thiên Hàn nói đúng, nếu không nhanh chóng rời khỏi đây sẽ bị chôn vùi trong lớp đất, còn nhảy xuống cùng lắm chỉ bị thương nhẹ.

“Được, tôi nghe theo anh.” Trần Bảo Ngọc nói.

Cả hai tiếp về phía cửa sổ trên hành lang, cánh cửa có kích thường khác nhỏ, chỉ đủ cho một người trưởng thành chui lọt.

Lúc này Trương Thiên Hàn lên tiếng ““Tôi sẽ nhảy trước, có gì sẽ đỡ em phía sau.”

Trương Thiên Hàn nhanh chóng nhảy xuống, kế đến Trần Bảo Ngọc cùng nhảy theo.

Cơ thể hai người lúc này lơ lửng trong không trung, Trương Thiên Hàn nhanh chóng nắm lấy tay của Trần Bảo Ngọc, kéo vào lòng mình ôm chặt.

Cô vô cùng ngạc nhiên không hiểu anh ta đang nghĩ gì, mới lúc trước thì còn đòi bắn cô.

Giờ thì lại ôm chặt cô vào lòng, thật khó hiểu.

Cả hai người từ từ rơi xuống đất, Trần Bảo Ngọc nhắm tịt hai mắt hai lại, ôm chặt lấy eo của Trương Thiên Hàn vì quá hoảng sợ.

Đầu cô ghì chặt vào ngực của anh ta, hơi ấm được truyền ra một cảm giác vô cùng an toàn.

Cô thiếp đi lúc nào không hay.

Lúc này cơ thể của Trương Hàn đã tiếp đất, nhưng với một cách không an toàn.

Cơ thể ngã rời đau nhức, ở tấm lưng giống như vừa gãy đi vài đốt sống.

Những người cảnh sát ở gần đó, thấy cảnh tượng này vô cùng ngạc nhiên.

Vì theo những gì Trần Bảo Ngọc mô tả trước đó, thì người này không phải là trùm hắc đạo Châu Á sao? Cơ mà, sao hắn ta lại ôm cô gái phóng viên kia.

Cùng lúc này chiếc xe Rolls Royce màu nâu sẫm xuất hiện, từ bên trong truyền tới âm thanh “Trương lão đại, xin lỗi đã tới trễ.”

Trương Thiên Hàn nhanh chóng đứng dậy sau cú va chạm, cơ thể có chút trầy xước nhưng cũng không quá nghiêm trọng.

Anh ta bế Trần Bảo Ngọc vào trong xe.

Người lái xe lúc này không ai khác là Hoàng Ưng “Trương lão đại, ngồi cho vững.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.