Viên đạn bay thẳng tới vị trí xương sườn gần ngay khoang bụng của Tào, kế tiếp Trần Bảo Ngọc lại nổ phát súng thứ hai ngay vị trí bắp đùi của hắn.
Lần lượt trúng hai phát đạn, Tào mất khả năng chiến đấu chưa kể hai tay còn bị khóa bởi còng số 8.
Xử lý xong một tên, kế đến là Lâm Duẫn nhưng lúc này hắn đã chạy đi đâu mất.
Cô đuổi theo hắn nhưng lúc này lại thấy Lệ Đằng đang đánh nhau với người đàn ông lạ mặt có phần khó khăn, tính tới hỗ trợ nhưng Lệ Đằng lên tiếng ngăn lại “Em mau đuổi Lâm Duẫn đi, còn tên này để anh xử lý được rồi.”
“Ra vẻ anh hùng sao, ngươi nên tập trung vào trận đấu thì hơn.” Thanh Long lên tiếng.
Nghe vậy Trần Bảo Ngọc đi tới các khoang máy bay, để tìm Lâm Duẫn nhưng không thấy đâu.
Bỗng nhiên lúc này có sự rung lắc chấn động mạnh, máy bay như khiêng sang một góc, kèm theo tiếng nổ súng từ khoang phía trên vọng xuống.
Cô lần theo tiếng nổ súng, bắt hiện Lâm Duẫn đang uy hiếp cơ trưởng ở buồng lái.
Hắn đã nổ súng bắn cơ phóng trước đó.
“Lâm Duẫn ngươi mau bỏ súng xuống đi.” Trần Bảo Ngọc hét to.
“Đã tới bước đường này rồi, thì chết chung đi.” Lâm Duẫn chĩa súng vào đầu cơ trưởng.
“Lâm Duẫn nếu ngươi chịu bỏ súng xuống, ta sẽ xin giảm án cho ngươi.” Trần Bảo Ngọc nói
“Giảm án? Ngươi đừng hòng lừa ta, rồi các ngươi cũng tống ta vào tù thôi.
Chỉ bằng, chết chung ở đây.” Nói xong Lâm Duẫn nổ súng vào đầu cơ trưởng, lập tức cơ trưởng ngã xuống đất máu chảy xuống nền nhà.
Khi không còn người điều khiển, máy bay lao xuống như con thiêu thân không điểm dừng.
Lâm Duẫn cười to đắc ý.
Cơ tức giận trong lòng Trần Bảo Ngọc sôi sục “Tên khốn, không thể để ngươi lộng ngôn như vậy.”
Trần Bảo Ngọc dùng những thế võ trước đây từng học ở Học viện cảnh sát khống chế hắn, thân là để kẻ chủ mưu bang hội đương nhiên thân thủ cũng không tệ.
Nhanh chóng né được những đòn tấn công của cô, nhưng hắn lại quên một điều tay đang bị trói bởi còng số 8 không thể ra đòi tấn công được.
Lợi dụng khoảng trống ở còng số 8, Trần Bảo Ngọc nắm lấy quật ngã Lâm Duẫn xuống đất.
Nhanh chóng cướp khẩu súng trong tay hắn, kế đến bắn hai phát vào đùi trái, và phải.
“Ngoan ngoãn nằm ở đây đi, nếu không súng thứ ba có thể vào đầu hay tim của ngươi.” Trần Bảo Ngọc lạnh lùng cất giọng, kèm theo sát khí từ đôi mắt.
Lâm Duẫn cũng có phần sợ hãi cô gái này.
Máy bay lúc này lao xuống càng lúc càng nhanh hơn, với tốc độ chóng mặt.
Cứ tiếp tục như vậy mọi người sẽ chết, Trần Bảo Ngọc ngồi vào buồng lái máy bay đeo thiết bị tai nghe vào, kết nối với bộ phận hàng không qua microphone.
“Alo, có ai đang nghe máy không? Tôi là Trần Bảo Ngọc.
Chuyến bay từ Nairobi về Việt Nam đang gặp sự cố, cơ trưởng và cơ phó đã thiệt mạng.
Tôi cần sự trợ giúp.
Có ai đang nghe máy không? Alo, alo.” Trần Bảo Ngọc gọi mãi nhưng chẳng có ai trả lời, Lâm Duẫn lên tiếng chế giễu “Gọi vô ít thôi, không ai trả lời đâu.”
“Im miệng đi.” Trần Bảo Ngọc lên tiếng.
Từ bên kia tai nghe đã truyền tới tín hiệu “Tôi là cơ trưởng Nhật của bộ phận hàng không Việt Nam, xin hỏi có chuyện gì?”
“Tôi là Trần Bảo Ngọc, chuyến bay từ Nairobi về Việt Nam đang gặp sự cố do có hai tên tội phạm đã bắn chết cơ trưởng, và cơ phó.
Hiện tại đang lao xuống với tốc độ rất nhanh, tôi sợ sẽ đâm xuống đất mất.” Trần Bảo Ngọc.
“Bây giờ cô phải bĩnh tĩnh nghe tôi nói, bên tay phải là cần gạt điều khiển.
Cô hãy ấn chặt, đừng để máy bay lao xuống.” Cơ trưởng Nhật nói.
Trần Bảo Ngọc làm theo dưới dẫn của cơ trưởng, ấn chặt cần gạt điều khiển máy bay lúc không còn lao xuống nữa, đang ở trạng thái lơ lửng trong không trung.
Cơ trưởng Nhật tiếp tục nói "Cô Trần Bảo Ngọc, tình hình hiện tại như thế nào rồi?"
"Máy bay không còn lao xuống nữa, kế tiếp tôi phải làm gì?" Trần Bảo Ngọc nói.
"Tốt, bây cô nhìn qua bên trái có màn hình radar, xác định giúp tôi đang ở vị trí nào?" Cơ trưởng Nhật nói tiếp.
Trần Bảo Ngọc nhìn sang trái hướng của radar, trên màn hình hiển thị vị trí Nairobi Park.
Cô lập tức nói cho cơ trưởng biết.
"Nairobi Park sao? Tức là còn ít nhất 7.000 km nữa, mới đáp tới sân bay Tân Sơn Nhất Việt Nam.
Cô kiểm tra giúp tôi, còn nhiên liệu không?"
"Nhiên liệu vẫn còn hơn 80%." Trần Bảo Ngọc đáp.
“Tiếp tục giữa cần gạt, tôi sẽ hỗ trợ cô.” Cơ trưởng Nhật tiếp tục nói.
Trần Bảo Ngọc bình tĩnh giữa cần gạt theo sự hướng dẫn của cơ trưởng, lái được một lúc thì có báo động đỏ.
Do cánh quạt động cơ phía sau đuôi máy bay bị kẹt, do có sự va chạm từ bên ngoài dẫn đến không thể hoạt động được nữa.
Bắt đầu lao xuống.
“Cơ trưởng, cơ trưởng tôi không điều khiển máy bay được nữa, đang có hiện tượng rơi xuống.” Trần Bảo Ngọc hoảng hốt nói.
“Sao lại như vậy? Cô kiểm tra lại xem.” Cơ trưởng Nhật lo lắng.
“Trên màn hình báo động đỏ, hình như cách quạt động cơ phía sau đuôi máy bay bị kẹt rồi.” Trần Bảo Ngọc nói.
Cơ trưởng Nhật suy nghĩ một một lát rồi trả lời “Chuyển sang chế độ tự lái, cách đó 100km đi về phía Tây có một con sông, cô hãy điều khiển máy bay lao xuống đây.”
“Anh đang nói gì vậy? Lao xuống sông sao?” Trần Bảo Ngọc ngạc nhiên.
“Từ độ cao này lao xuống mặt đất máy bay sẽ bốc cháy, nhưng xuống sông vẫn còn cơ hội sống sót.” Cơ trưởng Nhật giải thích.
Sau khi nghe cơ trưởng giải thích, Trần Bảo Ngọc cũng hiểu được phần nào dụng ý của anh.
Cô dùng hết sức kéo cần gạt, điều khiển máy bay đi về phía trước.
Vô tình làm rách vết thương trên vai rỉ máu, nhưng vẫn cố gắng tiến về phía trước.
Về phần Lệ Đằng và Thanh Long tạm thời đình chiến, một phần do chiến đấu kéo dài đã đuối sức.
Phần còn lại do máy bay không ổn định, có hiện tượng rơi xuống.
Cả hai dựa vào khoang tàu nghỉ ngơi.
“Ít ai có thể đấu thực chiến với ta, ngươi là người trụ lâu nhất.” Thanh Long lên tiếng.
Lệ Đằng cười khẩy một cái “Người đang khen ta sao.”
Vừa dứt lời, Đùng! Nhưng có vật gì va đập vào nhau, nước từ đâu không biết lẻ loi qua từng khoang máy bay.
Hành khách trên máy bay hoảng sợ, Lệ Đằng và Thanh Long vội đứng dậy nhìn ra bên ngoài.
“Máy bay lao xuống hồ rồi, không biết cô gái phóng viên đó sao rồi.” Thanh Long lên tiếng cười khẩy.
Nghe Thanh Long nói vậy, trong lòng Lệ Đằng có chút lo lắng vội đi tìm Trần Bảo Ngọc.
Lúc này anh cũng phát hiện ra cái xác trước mặt mình là Tào đã chết, nước bắt đầu tràn vào nhấn chìm nửa [email protected] dưới của máy bay.
Hành khách bắt chạy ồn ạt về đầu máy bay, thậm chí có người còn leo ra ngoài cầu cứu.
Khi cơ thể con người trong môi trường nước, lập tức sẽ trong trạng thái lơ lửng, chỉ có bơi hoặc lặn.
Nếu không biết bơi rất có thể mất mạng, biết rõ điều này, Lệ Đằng nhất định phải tìm thấy Trần Bảo Ngọc vì cô không biết bơi.
☆Thấy hay nhớ like, comment ủng hộ tác giả.
Để tác giả có động lực, cũng nhưng ý kiến từ bạn đọc.☆
???? Mãi yêu.????.