Đầu xuân năm nay trên kinh thành liền xuất hiện một hồi oanh động.
Tân hoàng truyền xuống một đạo thánh chỉ, tứ hôn cho Tấn vương cùng Tam công tử của Lễ bộ Thượng thư.
Thân vương đại hôn, Vương phi thế nhưng là nam nhân, lại còn là nam nhân ngốc.
Tam công tử nhà Lễ bộ Thượng thư tên là Quách Gia Bảo, vốn được xem như là bảo bối trong nhà mà nuôi.
Chẳng may thay năm hắn bốn tuổi phát một trận sốt cao, hôn mê nhiều ngày, sau khi tỉnh dậy thì khờ khạo ngốc nghếch.
Lễ bộ Thượng thư gia đạo sạch sẽ, chỉ có một chính thất, dưới gối có ba nhi một nữ.
Nội viện đơn giản hài hoà khiến phu nhân, khuê nữ kinh thành thổn thức ước ao rất lâu.
Vì gia thất không tồn tại trạch đấu rối loạn, tình cảm gia đình cũng thuận hoà chân tâm, nên Tam công tử ngốc tử có ngốc phúc, ngơ ngác bình an lớn lên, có phụ mẫu đau có huynh muội thương.
Lễ bộ Thượng thư cũng vì nhi tử ngốc mà suy tính tương lai, dự định đón về một nàng dâu tính tình thành thật để chăm sóc Quách Gia Bảo về sau.
Nhưng tính toán không theo kịp biến hoá.
Tân hoàng lên ngôi, triều đình lại một lần phát sinh chỉnh đốn, quan nhân trên dưới cũng muốn cẩn trọng hành sự.
Tháng Giêng vừa hết, Tân hoàng hạ chỉ tứ hôn, lấy hỉ sự đón tân niên.
Trong triều không ai không rõ ý đồ muốn kiềm hãm Tấn vương của Hoàng thượng, ban phúc chỉ là cái cớ mà thôi.
Hi sinh một cái ngốc tử để kiềm chế hậu hoạn sau này.
Lễ bộ Thượng thư khổ tâm không thể nói, nhìn thánh chỉ đến chỉ có thể quỳ hô Tạ thánh thượng ban ân.
Lễ bộ Thượng thư phu nhân lấy nước mắt rửa mặt một đêm.
Nhi tử ngốc cái gì cũng không hiểu, tôn nghiêm nam tử cũng không được cho, cứ thế mơ mơ màng màng bị gả đi vào long đàm hổ huyệt.
Vương phi tuy chỉ là tước hiệu, nhưng vẫn là danh phận cao quý, cây cao ắt phải đón gió, Quách Gia Bảo như thế nào tranh được với tâm dạ quanh co của những người dòm ngó đây?
Thương tâm thì thương tâm, đại hôn vẫn như cũ tiến hành.
Bá tánh bình dân không hiểu được sóng ngầm triều chính, cũng không dám đoán mò tâm tư đế vương, chỉ biết đây hẳn là một hồi kì sự.
Vào ngày kiệu lớn đón dâu, rất nhiều người hiếu kì vây xem.
Liền thấy Tấn vương kị mã dẫn đầu, hỉ phục màu đỏ càng tăng thêm khí độ bất phàm cùng diện mạo tuyệt diễm của y.
Sắc mặt Tấn vương từ đầu đến cuối lãnh nhạt, dù là khi đối mặt với ánh mắt phức tạp của một nhà Lễ bộ Thượng thư, hay là lúc nâng tay dẫn tân nương thân hình cao lớn không thua gì y vào kiệu, mây trôi nước chảy cõng tân nương qua đại môn, cùng nhau bái thiên địa...!vẫn là nhìn không ra hỉ nộ.
Tiệc cưới linh đình, khách quý náo nhiệt, mỹ vị đầy bàn, rượu đầy ly.
Mà Quách Gia Bảo cô linh linh đợi ở hỉ phòng, không rõ huyên náo ngoài đại viện, chỉ cảm thấy thực đói bụng, ngửi ngửi được mùi thức ăn đặt ở trên bàn không xa.
Nhưng hắn nhớ nương dặn không được đi lung tung, không có người mở ra khăn voan thì không được kéo xuống..., Quách Gia Bảo đành ngoan ngoãn ôm bụng ngồi.
Đương khi hắn nhớ thương bánh ngọt mềm mềm, thơm thơm sáng nay nương cùng muội muội đưa cho, thì cửa phòng được người mở ra.
Bước chân người đến tựa hồ không phát ra tiếng, đứng trước Quách Gia Bảo cái gì cũng không nhìn rõ bồi hồi một lúc lâu.
Quách Gia Bảo cảm thấy khăn voan được lật lên, liền ngơ ngẩn ngước mắt, ngắm nhìn gương mặt tinh mỹ của nam nhân lạ mặt dưới ánh nến.
"Ngươi là ai nha? Là tướng công của ta sao?" Quách Gia Bảo nghiêng đầu hỏi.
Nương nói hắn từ nay phải cùng tướng công ở chung, tướng công nói gì cũng phải nghe theo, như vậy mới được ăn ngon.
Hắn trước đó nghe thấy không được sống chung với cha nương cùng huynh muội liền thương tâm sợ hãi khóc, nhưng sau được trấn an có đồ ăn ngon để ăn, nương hứa sẽ thường đến thăm hắn, liền quên lúc trước buồn cái gì.
Mà nam nhân im lặng một hồi nhìn hắn, nhìn đủ mới coi như hé miệng: "Phải."
"Tướng công thật đẹp." Quách Gia Bảo không cảm thấy có gì sai mà nói.
Nương cùng muội muội nghe hắn khen như vậy còn vui vẻ tủm tỉm cười với hắn.
Nhưng tướng công không cười cũng không mắng, chỉ trầm mặc gỡ xuống hai cánh tay đang ôm bụng của Quách Gia Bảo, hỏi: "Ngươi đói bụng?"
Quách Gia Bảo thành thật gật đầu: "Chờ rất lâu, đói bụng."
"Vậy liền theo bổn vương ngồi," Nam nhân đỡ hắn đứng dậy, chờ hắn ổn định hai chân cùng mông tê rần rồi mới dẫn người đến bên bàn.
Tuy vậy, trước khi để Quách Gia Bảo đụng đũa, nam nhân lệnh người hâm lại tất cả thức ăn, làm như không thấy vẻ mặt thất vọng của Quách Gia Bảo, chỉ nói tiếp:
"Ngươi biết bổn vương là ai không?"
"Là tướng công?" Quách Gia Bảo mờ mịt.
"...!Vậy tướng công là ai?"
"..." Quách Gia Bảo ngơ ngác.
Hỏi thật nhiều hắn không hiểu.
Người kia vẫn mặt tĩnh như thủy, nói: "Tên bổn vương là Mạc Kính Dung.
Khi chỉ có hai người chúng ta, ngươi có thể gọi bổn vương là tướng công hoặc Kính Dung.
Nhưng khi có người khác phải gọi là Vương gia, đã hiểu chưa?"
Thức ăn được hâm lại soạn đầy, nhưng Tấn vương bắt ngốc tử phải thuộc bài mới thoả mãn cho ăn.
Quách Gia Bảo dù ngốc nhưng lớn lên tại quan gia, nề nếp vẫn được dạy rất quen, ăn uống rất thành thật quy củ.
Tấn vương gắp cái gì hắn liền ăn cái đó, dần dần về sau cũng toàn gắp những thứ Quách Gia Bảo thích ăn, làm Quách Gia Bảo vui sướng không thôi.
"Tướng công cũng ăn," Quách Gia Bảo bé ngoan biết chia sẻ nói, đặt thịt bò hắn yêu thích vào bát của Mạc Kính Dung, cũng không chú ý đến cảm xúc thâm sâu thoáng qua trong mắt Tấn vương.
Chỉ thấy tướng công thật kén ăn, thịt bò thơm mềm trông một lúc mới ngụm nhỏ ngụm nhỏ nhai xong, cũng không ăn thêm.
Quách Gia Bảo sợ y ăn không ngon, liền chọn thứ khác bỏ vào chén y, phát hiện nếu là hắn gắp tướng công sẽ ăn.
Một bữa ăn cứ thế hài hoà trải qua, Vương gia bình tĩnh hưởng Quách Gia Bảo ra sức "ân cần", cũng không quên nhắc ngốc tử ăn phần của mình.
Đến khi nằm trên giường xoa bụng đã no, Quách Gia Bảo đã trầm trầm muốn ngủ, mơ màng giơ tay nâng người để Mạc Kính Dung thay ngoại y, rồi an ổn dựa vào ngực Tấn vương ngủ ngon.
Cơ bản không hề có nửa điểm đề phòng hay cảm giác xa lạ.
Cũng không biết Mạc Kính Dung ôm hắn trong tay, ánh mắt thâm trầm không rõ.
Một đêm viên phòng cứ như vậy mê mang, kì lạ mà qua..