Truy Kích Hung Án

Quyển 3 - Chương 7: Lòng lang dạ thú




Đới Húc thấy cô nghe điện thoại, sau khi tắt máy bỗng cầm di động selfie, không khỏi cảm thấy kỳ lạ, liền đùa giỡn: "Từ lúc em thực tập tới bây giờ, khoảng thời gian lâu như vậy, đây là lần đầu tiên tôi phát hiện thì ra em cũng giống những cô bé kia, mỗi khi rảnh rỗi đều thích cầm điện thoại selfie mấy tấm."

"Không phải, em không đẹp lắm nên không thích selfie." Phương Viên bị anh chọc cho xấu hổ, vội xua tay, giải thích, "Là mẹ em bảo nhớ em, vốn định hẹn em ngày mai ra ngoài đi dạo ăn uống, kết quả em lại đang bận vụ án bên này, nên bà ấy bảo em gửi mấy tấm ảnh."

"À, người vừa rồi gọi cho em là mẹ em sao!" Đới Húc hơi kinh ngạc, Phương Viên không chia sẻ tình hình cụ thể của gia đình, nhưng ở chung lâu như vậy, rất nhiều chuyện anh sớm đã biết rõ, Phương Viên cũng thế, cả hai chẳng qua đều không chủ động nhắc tới mà thôi.

"Vâng, tuy không biết vì sao mẹ lại đột nhiên nhớ tới em, nhưng... Đây dù sao cũng là dấu hiệu tốt, đúng không?" Nếu Phương Viên nói mình không vui, đó là giả, trên đời này ngoại trừ những đứa con bất hiếu thì không ai từ chối tình cảm của cha mẹ dành cho mình cả, hiện tại cô cảm thấy lồng ngực mình có một con chim nhỏ đậu vào vậy.

Đới Húc nhìn cô, giống như chuyện tới bên miệng lại bị nuốt trở về, anh gật đầu, cười nói: "Mặc kệ là tốt hay xấu, cứ bình thản ung dung là được."

Phương Viên cảm thấy lời này của anh có hơi kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều, gật đầu, gửi mấy tấm vừa chụp đi, không tiếp tục chủ đề này nữa.

Đã tiến hành kiểm tra bước đầu với sọ người được phát hiện. Còn về diện mạo của người chết còn cần thời gian để cẩn thận hoàn nguyên, lúc này, điều Phương Viên và Đới Húc cần làm đương nhiên là chờ kết quả phỏng đoán tuổi tác của người bị hại, sau đó điều tra có người dân nào mất tích phù hợp hay không. Bởi vì chỉ tìm được cái đầu lâu trụi lủi, muốn lợi dụng nó để phán đoán giới tính, tuy rằng pháp y Lưu nói không phải  không làm được, nhưng xác suất chính xác lại rất thấp. Dù sao độ dày mỏng lớn nhỏ của xương sọ, kích thước của xoang đầu không khác biệt quá rõ giữa nam và nữ. Bao gồm việc bị nấu chín, ngay cả các chi tiết bên trên cũng đã thay đổi rất nhiều, vụ án kỳ quá này ngay từ đầu đã là một đề khó.

Tới công viên trò chơi có ba tuyến xe buýt, đồng thời cũng có rất nhiều taxi chờ khách đến chơi rồi trở về, bãi đỗ xe công viên càng có nhiều xe riêng ra vào, muốn từ số người lui tới tìm ra kẻ tình nghi chẳng khác nào mò kim đáy biển, hiện tại cảnh sát chỉ có thể chờ thêm manh mối để xác định trong khoảng thời gian này kẻ hiềm nghi có xuất hiện ở hiện trường hay không, từ đó mới đưa ra kết luận. Vì thế, Đới Húc và Phương Viên chỉ có thể chờ tin tức từ bên pháp y, miễn cho tìm kiếm lung lãng phí sức lực.

Hôm sau cũng chính là chủ nhật, kết luận sơ bộ về hộp sọ kia cuối cùng cũng có, nhóm pháp y sau khi nghiên cứu và thảo luận cho rằng nạn nhân là nam, tuổi khoảng 22 - 30 tuổi.  Về giới tính, nhóm pháp y khá chắc chắn, bởi vì xương trán của hộp sọ này tương đối phát triển, hốc mắt thấp và hình vuông, xương đỉnh khá dày, cho nên khả năng nạn nhân là nam. Còn về tuổi tác, ý kiến giữa các pháp y khác nhau, không ai dám chắc chắn 100%, vì thế họ kiến nghị Đới Húc và Phương Viên tham khảo độ tuổi này để tìm kiếm đối tượng tình nghi, có thể tăng thêm hoặc giảm bớt một hai tuổi.

Vụ án lần này, khoảng tuổi dự đoán của nạn nhân rất lớn, công việc điều tra đương nhiên càng khó khăn. Cả buổi sáng chủ nhật, Phương Viên và Đới Húc chỉ bận mỗi chuyện này, giữa trưa Đới Húc ra ngoài mua chút đồ ăn về, Phương Viên chỉ ăn một chút, Đới Húc uyển chuyển nhắc nhở vài câu, bảo cô chú ý việc ăn uống, đừng vì theo đuổi sự thon thả mà ảnh hưởng tới sức khỏe, Phương Viên chỉ cười, không phản đối cũng không nghe lời, với thái độ này của cô Đới Húc cũng bất lực, nhưng dù sao anh cũng là người ngoài, về công về tư cũng chỉ có thể nhắc nhở, không thể ép buộc Phương Viên phải thay đổi suy nghĩ và cách làm.

Tới xế chiều, Lâm Phi Ca chạy tới, thì ra cô ấy được sắp xếp trực ca đêm hôm nay, đây là lần đầu tiên cô ấy trực đêm từ khi nhận chức, từ lúc tới cục, cô ấy đã cảm thấy chán muốn chết, chỉ biết đi tìm từng người nói chuyện, mãi đến khi đi ngang đội hình sự, phát hiện Phương Viên thế mà cũng ở đây, cô liền quen cửa quen nẻo mở cửa đến chỗ Phương Viên, kéo ghế cạnh bàn làm việc ngồi xuống.

"Bé Phương Viên! Ha! Cậu thế mà cũng ở đây! Ai da mau nói chuyện với tớ đi, tớ sắp chán đến chết rồi!" Lâm Phi Ca ngồi đối diện, tay chống cằm, "Trước đây tớ còn nghĩ làm công việc hậu cần thật tốt, cậu xem lúc chúng ta thực tập, phải chạy ngược chạy xuôi bên ngoài, Hàn Nhạc Nhạc và Nghê Nhiên người ta thì lại rảnh rỗi! Kết quả bây giờ tớ mới phát hiện, thì ra công việc bên hậu cần rất nhiều, muốn bao nhiêu phiền phức có bấy nhiêu phiền phức, tớ thật hối hận khi lúc trước một hai cứ phải tranh thủ công việc bên ấy!"

Phương Viên không có tâm trạng tám chuyện với cô ấy, thứ nhất công việc đang bận rộn, không có thời gian; thứ hai trong văn phòng còn đồng nghiệp khác làm việc, thời điểm này cô và Lâm Phi Ca ở đây hô to gọi nhỏ thật sự không đúng; thứ ba, ngày đâu Phương Viên tới đội hình sự Cục Công An thành phố A báo danh, Lâm Phi Ca đã chạy tới nói chuyện với cô, chỉ tiếc nội dung không hề liên quan tới cô, toàn quanh co lòng vòng hỏi thăm chuyện giữa Hạ Ninh và Đổng sư huynh, điều kiện nhà Đổng sư huynh có phải tốt như trong truyền thuyết không. 

Phương Viên không thích cách Lâm Phi Ca bàn luận về Hạ Ninh. Bạn thân của mình cô rất hiểu, Hạ Ninh là người thẳng tính, có gì nói đó, tuy thông minh nhưng không phải người biết suy tính như kiểu Lâm Phi Ca nói. Đừng bảo Phương Viên không biết chuyện giữa Hạ Ninh và Đổng sư huynh đã đi đến đâu, cho dù biết, cô cũng sẽ không kể với Lâm Phi Ca.

Cho nên lần ôn chuyện trước Lâm Phi Ca vui vẻ đến, mất hứng về, lần này, Phương Viên thật sự mặc kệ, vừa tiếp tục công việc vừa thuận miệng nói: "Nếu cậu cảm thấy công việc bên hậu cần quá rườm rà, quá phiền phức, vậy bảo ba mẹ cậu nghĩ cách điều cậu ra ngoài đi."

"Thôi bỏ đi. Tớ thà làm việc trong văn phòng cũng không muốn ra ngoài dải nắng dầm mưa, biến bản thân mình mệt như chó, dù sao tiền lương cũng không kém."

Phương Viên ngước mắt nhìn cô ấy, bỗng nhiên phát hiện bản thân không tìm được câu trả lời phù hợp, tỏ vẻ phản đối đương nhiên không thể, nhưng dù phản đối thì thế nào? Con người Lâm Phi Ca rất giỏi ngụy biện, kết quả tranh luận với cô ấy chỉ có lãng phí thời gian của mình. Từ khi Lâm Phi Ca chọn nhẹ sợ nặng, sau khi có công việc ổn định không coi người từng hướng dẫn mình là Đới Húc ra gì, ấn tượng về Lâm Phi Ca càng hạ thấp, cũng ngày càng không muốn giao tiếp với cô ấy.

Lâm Phi Ca bị nhìn, cũng ý thức bản thân lỡ miệng, vội cười hì hì: "A, tớ không có ý nói cậu, cho dù cậu là chó cũng là chú cún đáng yêu!"

Phương Viên lại ngẩng đầu nhìn Lâm Phi Ca, dứt khoát không trả lời mà tiếp tục công việc của mình, với mối quan hệ giữa cô và Lâm Phi Ca, chưa thân với nhau đến mức có thể lấy chó ra so sánh đối phương, huống chi là cún!

Phương Viên tập trung vào công việc, không nói chuyện với Lâm Phi Ca nữa, Lâm Phi Ca cũng nhận thấy Phương Viên không để ý tới mình, lập tức tỏ vẻ không vui, liền kiếm chuyện khác để nói.

"Đúng rồi, tớ nghe một tin đồn, muốn chia sẻ với cậu, bên ngoài đang nói đừng thấy cậu trong kỳ thực tập được khen thưởng, thật ra cuộc sống rất thảm, bọn họ nói khi cậu thực tập không có nhà để về, giống chó đi lạc phải ở lại Cục Công An, bởi vì ba mẹ cậu ly hôn, không ai muốn nuôi cậu, chê cậu là gánh nặng." Lâm Phi Ca lớn tiếng nói với Phương Viên, "Chuyện này có phải thật không? Nếu không thì cậu cũng nên giải thích chứ, đang êm đẹp bị người ta mắng không nhà để về có gì hay ho? Có điều chuyện này cũng thật kỳ lạ, lúc trước tớ thấy ba cậu cùng một người phụ nữ dẫn theo một cô gái ra ngoài dùng bữa, khi ấy tớ còn tưởng ba cậu ngoại tình, thật ra không phải ngoại tình, là ly hôn rồi có gia đình mới đúng không?"

Phương Viên nổi giận đùng đùng, cô dám thề, Lâm Phi Ca chắc chắn cố ý, bản thân trong kỳ thực tập được khen ngợi, cô ấy lại không, muốn dò hỏi chuyện của Hạ Ninh nhưng không được, hiện tại bị bỏ mặc, cô ấy thẹn quá hóa giận, cố ý hỏi chuyện này ở ngay đơn vị, để cô không thể lảng tránh.

Phương Viên cảm nhận được rất nhiều người trong văn phòng đã chú ý tới họ, cô thật sự muốn trở mặt với Lâm Phi Ca, nhưng cô không thể, ở chỗ làm việc bản thân càng tức giận, càng tỏ vẻ mình là một người đáng thương.

Vì thế cô cố gắng khống chế cảm xúc, dùng thái độ bình tĩnh, giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: "Đã là thời nào rồi, gia đình xuất hiện vấn đề tình cảm, quyết định tách ra không phải việc lạ đúng không? Chuyện của ba mẹ, người làm con cái như tớ sẽ không can thiệp, vả lại cũng không liên quan tới tớ, tớ đã trưởng thành, vốn dĩ có thể độc lập, cho dù ba mẹ có ly hôn hay không, đã hơn hai mươi tuổi còn nhờ vả bố mẹ mới là đồ bỏ đi. Người không thể rời khỏi vòng tay ba mẹ mới giống chó lưu lạc."

Lâm Phi Ca bị chọc giận tới sắc mặt lúc trắng lúc đó, Phương Viên đang mắng ai, trong lòng cô rõ hơn bất kỳ người nào, nhưng ở trước mặt mọi người, cô ấy cũng không thể nổi giận đùng đùng, cắn môi trừng mắt nhìn Phương Viên một lúc, bỗng nhiên nhẹ giọng, nghe qua giống như vừa bị bắt nạt: "Phương Viên, cậu sao thế! Tớ chỉ nghe bên ngoài đồn nhảm nhí, tớ sợ bọn họ đồn bậy ảnh hưởng tới cậu nên mới kể cậu nghe, cậu không cảm ơn thì thôi, làm gì nói chuyện khó nghe như vậy? Uổng phí lòng tốt của tớ, đến chỗ cậu vậy mà bị trở thành lòng lang dạ thú! Tớ khuyên cậu một câu, nếu cậu còn như vậy, sớm muộn cũng dọa tất cả người tốt chạy mất!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.