Truy Kích Hung Án

Quyển 3 - Chương 47: Hào quang




"Việc này không quan trọng."

Đã xác định Quản Vĩnh Phúc vẫn tung tăng nhảy nhót, không hề xảy ra chuyện gì, cảnh sát bọn họ đương nhiên không định tiếp tục giúp hắn giải quyết chuyện của mình, vì thế Đới Húc quyết đoán từ chối. Sự việc phát triển đến nước này, anh và Phương Viên đều đều cảm thấy áp lực, vốn dĩ chỉ là một vụ án khó giải quyết, lại vì một bức phục hồi chân dung không đủ chính xác cùng Quản Vĩnh Phúc mất tích mà làm lệch toàn bộ phương hướng điều tra, vốn chuyện như vậy không có gì không thông cảm được, đơn giản chỉ là một thất bại nho nhỏ, nhưng cố tình trước mắt bọn họ còn phải đối mặt với áp lực từ báo chí.

"Đừng! Coi như tôi cầu xin anh chị được chưa! Cho tôi cơ hội giải thích, để tôi nói rõ mọi việc với anh chị, sau này nếu có làm lớn chuyện, tôi cũng có người hỗ trợ làm chứng!" Quản Vĩnh Phúc không ngờ cảnh sát sẽ tới bệnh viện tìm mình, tuy rằng hắn không sợ Trương Dĩnh, nhưng cảm giác chột dạ khiến hắn nhất thời hoảng loạn, thấy Đới Húc và Phương Viên không để ý tới mình, hắn càng lo sợ, duỗi tay nắm chặt cổ tay Đới Húc, lôi kéo không cho họ đi.

Đới Húc cũng không thể đẩy hắn ra, đành phải nhẫn nại nói: "Thật xin lỗi, giúp anh làm chứng chuyện này không nằm trong phạm vi chức trách của chúng tôi, chúng tôi còn rất nhiều việc bận, thật sự không thể giúp anh."

"Tôi nói ngắn gọn thôi! Nói ngắn gọn còn không được sao! Anh chị vì Trương Dĩnh chạy đi báo án nên mới điều tra tôi đúng không? Tôi có nỗi khổ của mình, thật đó, tôi thật sự có nỗi khổ." Đới húc càng không muốn nghe, Quản Vĩnh Phúc càng hoang mang. Hắn dùng sức kéo Đới Húc vào đầu cầu thang lầu một khu vực được hút thuốc, bộ dáng nếu không có được sự đồng tình của họ tuyệt đối sẽ không buông tay.

"Con ngươi anh sao lại như vậy chứ!" Thấy Quản Vĩnh Phúc căn bản không chịu nghe khuyên bảo, sống chết lôi kéo Đới Húc, Phương Viên cũng sốt ruột, vội ngăn cản, "Chuyện nhà anh tự anh xử lý là được. Chúng tôi không có thời gian cũng không có nghĩa vụ nghe anh giải thích. Mong anh đừng ảnh hưởng tới công việc của chúng tôi!"

"Em gái, em đừng nói như vậy, tôi thật sự có nỗi khổ mà. Tôi không làm ảnh hưởng quá nhiều thời gian của anh chị đâu, anh chị cho tôi năm phút được không? Coi như tôi cầu xin anh chị đó!" Quản Vĩnh Phúc vẫn không chịu buông tay, giống như hắn đã nhận định điều Đới Húc và Phương Viên nói chẳng qua là cái cớ, nếu bản thân không nhân cơ hội này giải thích, quay đầu hai người họ sẽ đứng về phía Trương Dĩnh.

Đới Húc bị hắn giữ chặt như cũng bất lực, tư thế này của ba người thu hút sự chú ý của rất nhiều xung quanh. Nếu Quản Vĩnh Phúc đã kiên trì, không cho hắn nói chỉ sợ hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua, còn muốn tiếp tục dây dưa. Có thời gian để hai bên dây dưa, chi bằng cứ để hắn nói. Nghĩ vậy Đới Húc đành phải gật đầu: "Vậy được, anh nói ngắn gọn thôi, tranh thủ thời gian, chúng tôi thật sự còn có việc khác, không thể tốn nhiều thời gian ở chỗ này."

"Được được được, không thành vấn đề." Thấy anh đồng ý, Quản Vĩnh Phúc mới buông tay, "Anh chị, chuyện này gây thêm phiền phức cho anh chị rồi, tôi xin lỗi anh chị trước, là vợ tôi mù quáng chạy đi báo án, tôi đã bảo cô ta hủy án rồi, đừng cả ngày gây chuyện, tạo thêm gánh nặng cho anh chị, cô ta nói cô ta hủy án rồi, tôi còn tưởng là thật, kết quả không ngờ... A, thật xin lỗi, chỗ tôi chưa chuẩn bị gì, tôi châm điếu thuốc cho anh nha! Chúng tôi vừa hút thuốc vừa nói được không?"

Đới Húc xua tay: "Không cần, tôi không hút thuốc, anh vào thẳng chủ đề đi."

"Được được được, tôi vào thẳng chủ đề." Quản Vĩnh Phúc biết Đới Húc và Phương Viên không để ý đến hắn, hiện tại hắn một lòng một dạ muốn tranh thủ sự đồng tình và ủng hộ, vì thế vội nói, "Quan hệ vợ chồng của tôi và Trương Dĩnh chẳng qua chỉ còn trên danh nghĩa, chúng tôi vốn không có tình cảm, nếu không phải vì đứa con tôi cũng không gấp gáp cưới cô ta như vậy, ai có thể ngờ ông trời lại trêu chọc tôi, chân trước kết hôn, sau lưng đứa con lại không giữ được! Sau khi mất con, tính cách Trương Dĩnh càng trở nên kỳ quái, ban đầu rất bám người, nói khóc là khóc, khóc lên liền oán trách tôi, nói nếu không phải tôi không có tiền đồ không có năng lực, khiến cô ta đang mang thai phải đi làm, thì đã không xảy ra chuyện này. Sau đó, khi tôi bắt đầu làm ăn mua bán nhỏ, công việc rất bận, cô ta lại trách tôi không ở bên cô ta, tôi liền mua cho cô ta một con chó để bầu bạn, nhưng rồi thì sao, coi con chó như con ruột của mình, từ đó mỗi khi tôi ở nhà đều phải nhường con chó kia, anh chị nói xem người bình thường có thể chịu đựng cuộc sống như vậy sao? Có tên đàn ông này chịu được vợ mình đối xử với chó còn tốt hơn mình chứ!"

Đới Húc không đưa ra đánh giá, chỉ nói: "Việc nhà anh không cần nói với chúng tôi, chúng tôi không phụ trách giải quyết vấn đề tình cảm vợ chồng, anh cứ nói vụ 'mất tích' lần này là được."

Quản Vĩnh Phúc thấy anh khó nói chuyện như vậy, có chút không vui, nhưng không vui là không vui, hắn là một người làm ăn, đương nhiên biết khống chế cảm xúc, vì thế nói tiếp: "Tôi cũng không cố ý làm như vậy, hết cách rồi, khi đó thật sự không ngờ Trương Dĩnh sẽ chạy đi báo án, những lần trước đây tôi hay vì đánh bài hoặc nhập hàng mà mấy ngày không về, cô ta không để ý cũng không hỏi đến. Chuyện lần này, tôi thật sự không biết nói với cô ta thế nào, bởi vậy đành phải nói dối rằng mình gặp phiền phức, phải trốn bên ngoài một khoảng thời gian. Còn chuyện bên này, tôi cũng biết mình không đúng, trước đây tôi suy nghĩ rất đơn giản, chẳng qua quen biết trên mạng rồi gặp nhau thôi, tôi ở nhà rất buồn khổ, mà Tiểu Phương, cô ấy cũng nguyện ý ở bên tôi, cho nên... Việc này tôi biết tôi không đúng, tôi thiếu đạo đức, tôi không ngờ Tiểu Phương nghiêm túc trong mối tình cảm như vậy, tôi chỉ đành nói thật mình có vợ rồi, cô ấy vừa biết, liền cãi nhau, chúng tôi thiếu chút đã chia tay! Kết quả không ngờ, ngay lúc này cô ấy lại mang thai! Ngày trước tôi vì đứa con nên mới kết hôn với Trương Dĩnh, kết quả lâu như vậy rồi vẫn không có con, vì thế, tôi muốn bảo vệ đứa bé của Tiểu Phương. Nhìn dáng vẻ Trương Dĩnh hiện tại, tôi không định có con với cô ta, vốn dĩ nghĩ rằng đi một bước tính một bước, chờ đứa nhỏ chào đời, tôi mở lời một chút, nếu Trương Dĩnh chịu để tôi bế nó về, tôi sẽ cho Tiểu Phương một số tiền, tống cổ đi là được. Lỡ như đến lúc nói chuyện Trương Dĩnh sống chết cũng không chấp nhận chuyện này, vậy tôi sẽ tìm lý do ly hôn, sau đó kết hôn với Tiểu Phương cùng nuôi đứa bé. Anh chị không biết đâu, con người Trương Dĩnh không tính là quá tham lam, nhưng nhà mẹ cùng đứa em họ thân như em trai của cô ta, cô ta luôn muốn giúp đỡ, đây là tiền tôi cực khổ lắm mới kiếm được, tôi không thể ngay thời điểm này để họ bắt được sai lầm của mình, như vậy tới lúc ly hôn, khi chia tài sản tôi sẽ chịu thiệt."

Đới Húc cười cười, nụ cười mang vài phần trào phúng: "Kế hoạch của anh đúng là chu toàn."

Quản Vĩnh Phúc xấu hổ xoa tay, hắn đương nhiên nghe ra được Đới Húc không phải đang khen mình, nhưng chuyện bản thân làm quả thật không đứng đắn, một bên lừa gạt người vợ hợp pháp, nói mình gặp phiền phức bị người ta đuổi gϊếŧ, một bên lại lặng lẽ đưa tiểu tam tới thành phố kế bên sinh con. Chuyện này kể với ai, hắn đều không chiếm được lợi thế.

"Anh còn gì muốn nói không?" Phương Viên hỏi.

Quản Vĩnh Phúc gật đầu: "Con người Trương Dĩnh kia, tinh thần cô ta thật sự có vấn đề, tính cách cũng có vấn đề rất lớn. Tôi nói anh chị nghe, hai chúng tôi đi đến ngày hôm nay nguyên nhân đều nằm trên người cô ta, cô ta..."

"Được rồi, anh không cần phải nói nữa, chúng tôi không phải bác sĩ tâm lý, không thể trả lời trạng thái tinh thần của vợ anh có đủ khỏe mạnh hay không." Đới Húc giơ tay ý bảo hắn dừng lại, "Hôm nay chúng ta nói tới đây thôi, anh một hai muốn giải thích, chúng tôi đã cho anh thời gian, bây giờ anh muốn về phòng chăm sóc sản phụ hay làm gì đó, cứ tự nhiên, chúng tôi còn có việc khác."

Quản Vĩnh Phúc thấy anh nghiêm túc như vậy, không dám phản đối, hậm hực gật đầu, xoay người quay về phòng bệnh.

"Thật hiếm khi thấy anh nghiêm túc nói chuyện với người khác như vậy, đây hình như là lần đầu đấy!" Thời điểm đi thang máy xuống lầu, Phương Viên không nhịn được mà cảm thán một câu.

Đới Húc lại quay về bộ dáng tươi cười ngày tươi cười thường ngày của mình, theo thói quen gãi cái đầu tóc ngắn ngủn: "Hết cách rồi, không hung dữ một chút, không biết sẽ bị Quản Vĩnh Phúc kia lôi kéo dong dài tới khi nào. Chúng ta lãng phí thời gian với hắn đã đủ nhiều rồi, nếu hắn không phải người chết chúng ta muốn tìm, vậy những chuyện còn lại đều không liên quan tới chúng ta."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.