Truy Kích Hung Án

Quyển 3 - Chương 12: Tránh nạn




Anh cười như vậy ngược lại dọa Trương Dĩnh càng lo sợ, chị ta nắm chặt di động, cọ xát trên đầu gối, hai mắt nhìn anh chằm chằm, thấp thỏm chờ anh lên tiếng.

Đới Húc cười xong, thấy Trương Dĩnh căng thẳng như vậy, duỗi tay chỉ vào di động mà Trương Dĩnh đang cầm, nói: "Chị có biết smartphone thời nay, cạnh camera trước sẽ có đèn cảm ứng không? Có nghĩ là khi chị gọi điện, di động dán vào lỗ tai, đèn cảm ứng sẽ giúp chị tắt màn hình, khi nào lấy ra màn hình lại sáng lên. Nếu di động chỉ đơn thuần ở màn hình khóa, dừng ở giao diện thao tác, không vào trạng thái trò chuyện, đèn cảm ứng này sẽ không có tác dụng, cho dù chị đưa điện thoại sát lỗ tai, màn hình vẫn sáng. Vừa rồi... Nó sáng."

Sắc mặt Trương Dĩnh lập tức ửng đỏ, môi run run, giống như cố gắng tìm kiếm mọi lý do để giải thích và bào chữa cho mình, nhưng hoàn toàn không có, cuối cùng im lặng hồi lâu, chị ta đành phải thừa nhận: "Tôi... Tôi thừa nhận khi nãy tôi không gọi điện, là giở trò."

"Vì sao chị lại làm thế? Có phải Quản Vĩnh Phúc gặp chuyện gì không?" Phương Viên hỏi, đồng thời có hơi kinh ngạc, vừa rồi khi Trương Dĩnh dán điện thoại vào tai, toàn bộ màn hình bị hơn nửa gương mặt của chị ta che khuất, nếu không chú ý, chỉ sợ rất khó phát hiện chi tiết này, thái độ cẩn thận quan sát của Đới Húc đúng là đáng để cô nỗ lực học tập.

Trương Dĩnh bỏ di động xuống sô pha, hai tay theo bản năng xoa xoa đầu gối: "Quản Vĩnh Phúc không sao, thật đó. Anh ấy chỉ là không tiện, tôi cũng không tiện liên lạc với anh ấy, nhưng người chắc chắn vẫn bình thường. Anh chị tin tôi đi, tôi là vợ của anh ấy, trên đời này làm gì có chuyện người chồng gặp chuyện mà người vợ che giấu không nói, anh chị thấy đúng không?"

"Vậy vì sao không tiện? Nếu chị cứ che che giấu giấu, cái gì cũng không chịu tiết lộ, mà hiện tại không thấy Quản Vĩnh Phúc, cũng không thể liên lạc với anh ta, chị bảo chúng tôi tin chị thế nào?" Phương Viên hỏi.

"Chỉ là... Con người tôi ăn nói vụng về, anh chị đừng khó xử tôi nữa." Trương Dĩnh lắc đầu, "Coi như tôi cầu xin anh chị được không, anh chị tha cho tôi đi."

"Đây không phải vấn đề chúng tôi tha cho chị, chúng tôi tới là để giúp chị giải quyết vấn đề gia đình chị. Nếu chị có thể nói hiện tại chồng chị đang ở đâu, chúng tôi sẽ không làm khó chị." Phương Viên hơi bất mãn với thái độ của Trương Dĩnh, có điều nhìn chị ta hoảng sợ lo lắng như vậy, cô không đành lòng nặng lời, sợ dọa đối phương quá căng thẳng sẽ không hỏi được gì. Vì thế cô điều chỉnh cảm xúc của mình, nói, "Tôi cũng là phụ nữ, tuy tuổi nhỏ hơn chị, cũng chưa lập gia đình, nhưng ít nhiều tôi vẫn có thể hiểu tâm trạng của chị. Lúc trước chị chạy tới đồn công an báo án, nói chồng mình mất tích, tôi cảm thấy lý do khẳng định không phải vì cãi nhau, nhất thời hờn dỗi mà chạy đi báo án, chị cũng vừa mới nói, trên đời này làm gì có chuyện chồng xảy ra chuyện mà vợ che giấu, tôi cho rằng khi ấy chị đi báo án vì rất lo lắng, sợ hãi và bất lực, bởi vì không ai có thể giúp được chị, cho nên chị mới chạy tới nhờ cảnh sát giúp đỡ, đúng không?"

Trương Dĩnh vốn còn vâng vâng dạ dạ không dám nói chuyện, nghe những lời này của cô, vành mắt thế mà hồng hồng, chị ta không nói gì cả, nhưng đã lặng lẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với quan điểm của Phương Viên.

Phương Viên thấy thế, biết mình đã nói trúng tiếng lòng của Trương Dĩnh, liền tiếp tục: "Cho dù chị có thừa nhận hay không, tôi biết trong lòng chị lúc này có khổ mà không thể nói, nếu không đã không khó xử, chỉ có thể giả bộ bình tĩnh như vậy. Chúng tôi không biết lý do phía sau, có điều lúc trước vì lo lắng mà đi báo án, lúc này lại vì lo lắng mà không dám nói gì, điều này chắc chắn có liên quan tới thị phi Quản Vĩnh Phúc gặp bên ngoài. Tuy rằng tôi không biết Quản Vĩnh Phúc dính vào phiền phức gì, nhưng thời điểm thế này, là vợ anh ta, người nhà của anh ta, tôi nghĩ chị nên suy nghĩ bằng lý trí một chút, phối hợp với chúng tôi, chúng tôi chắc chắn sẽ giúp chị giải quyết khó khăn, có được kết quả tốt nhất."

Lời này không hề qua loa có lệ hay khách sáo ngoài miệng, nếu Quản Vĩnh Phúc thật sự là nạn nhân bọn họ tìm thấy ở Núi Đầu Lâu trong nhà ma, như vậy xác minh thân phận người chết, nhanh chóng triển khai điều tra, sớm ngày bắt được hung thủ, đây cũng là sự giúp đỡ và an ủi lớn nhất đối với gia đình nạn nhân. Hoặc còn một khả năng lạc quan hơn với Trương Dĩnh, đó chính là Quản Vĩnh Phúc không phải đối tượng bọn họ muốn tìm, chỉ là trùng hợp gặp phiền phức, rơi vào khó khăn, vậy ít nhất có thể lập án lại, giao cho bộ phận khác của Cục Công An hoặc đồng nghiệp khác của đội hình sự, hỗ trợ họ giải quyết rắc rối.

Trương Dĩnh đương nhiên bị Phương Viên thuyết phục, chị ta dường như muốn lên tiếng xin giúp đỡ, nhưng lại băn khoăn.

Đới Húc thấy thế, liền thử thăm dò: "Trương Dĩnh, có phải có người tạo áp lực cho chị, không cho chị nói ra chuyện của Quả Vĩnh Phúc hay không? Có người uy hiếp chị sao?"

"Không phải uy hiếp, không ai uy hiếp tôi cả..." Trương Dĩnh vội lắc đầu, còn sợ lắc đầu không đủ giải thích, vội dùng sức nắm lấy tay hai người, "Tôi chỉ là không nói rõ, có hơi khó xử."

"Không sao, không cần khó xử, chúng tôi là cảnh sát, chị cứ nói cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ không đi đồn bậy ra ngoài, chị cần lo truyền ra sẽ khiến chị hay chồng chị Quản Vĩnh Phúc gặp nguy hiểm." Đới Húc nhẫn nại dẫn đường, "Nhưng nếu chị không nói, chuyện này chị có thể trông cậy vào ai giúp chị giải quyết đây? Chẳng lẽ chị muốn cứ sống trong lo lắng đề phòng thế này sao?"

Trương Dĩnh cúi đầu, duỗi tay vuốt ve chú chó đen, do dự hồi lâu, cuối cùng cũng nói, có điều câu trả lời vẫn chưa thoải mái: "Không phải tôi không tin anh chị, cũng không ai uy hiếp tôi cả, là chồng tôi, anh ấy không cho tôi nói bậy, anh ấy bảo tôi ngốc, làm gì cũng không xong, nếu nói bậy sẽ khiến anh ấy gặp phiền phức lớn hơn. Anh chị bảo tôi nói, anh chị huyên tôi, tôi biết anh chị đúng, nhưng vấn đề này bản thân tôi cũng không thể giải thích. Chồng tôi nói anh ấy gặp phiền phức, nhưng rốt cuộc là phiền phức gì, đụng phải ai, bây giờ đang ở đâu, anh ấy không hề nói, anh ấy bảo tôi ngốc, không giấu được gì, hơn nữa còn vạ miệng, nói tôi cứ nghĩ mình khiến anh ấy ngột ngạt, để anh ấy ở ngoài một thời gian, còn nói nếu tôi còn báo cảnh sát, lỡ như để người ta biết được, chuyện xấu hơn sẽ đến. Anh ấy chọc phải nhân vật rất dữ, người đó có nhiều bạn bè là nhân vật lớn, nếu chọc giận bên kia, mất tay mất chân là chuyện nhỏ, nếu để họ biết chúng tôi báo án, ngay cả tôi cũng không được yên thân. Hiện giờ anh ấy có thể trốn bên ngoài, nhưng tôi thì không, anh ấy sợ kéo tôi liên lụy vào sẽ gặp phiền phức, cho nên tôi mới không dám nói bậy, tôi cũng rất sợ."

"Vậy được, chuyện Quản Vĩnh Phúc không nói với chị, chúng tôi sẽ không bắt ép. Thế chúng ta nói chuyện mà chị biết đi, Quản Vĩnh Phúc gặp phiền phức từ khi nào?" Đới Húc hỏi.

"Tôi không biết, lúc trước vẫn bình thường, không có gì đặc biệt xảy ra cả, cho nên đột nhiên mất tích không thấy đâu dọa tôi sợ chết khiếp, cứ tưởng anh ấy xảy ra chuyện, liên lạc cũng không được nên mới vội đi báo án, sau đó không biết anh ấy nghe ai nói tôi báo án, liền gọi điện về, bảo tôi rút đơn đi, nói anh ấy đang ở ngoài tránh thị phi, bảo tôi đừng gây thêm phiền phức nữa, tôi bị anh ấy dọa sợ, nhưng hỏi gì anh ấy cũng không nói, tôi cũng biết con người tôi không thông minh, nên cũng không dám hỏi nhiều."

"Anh ta không về, chỉ gọi điện bảo chị rút đơn báo án thôi?" Đới Húc nhíu mày.

Trương Dĩnh gật đầu: "Đúng vậy, anh ấy nói anh ấy không tiện ra ngoài vào lúc này, nếu bị người muốn tìm bắt được, vậy sẽ rất phiền phức."

"Chị có chắc chắn người gọi cho chị là Quản Vĩnh Phúc không?" Phương Viên nghi ngờ hỏi.

Trương Dĩnh trả lời rất chắc chắn: "Phải, giọng của chồng tôi sao tôi có thể không nghe ra! Đúng là anh ấy, không sai, hơn nữa số điện thoại là số của chồng tôi Quản Vĩnh Phúc, cách nói chuyện cũng như thế, sao có thể giả được!"

"Nghĩa là từ lúc rút đơn báo án đến bây giờ chị vẫn chưa gặp Quản Vĩnh Phúc, bản thân anh ta cũng không về nhà sao?" Đới Húc hỏi, sau khi nhận được đáp án từ Trương Dĩnh, do dự một hồi, anh cố gắng uyển chuyển hỏi, "Tôi mạo muội hỏi một câu, việc làm ăn của chồng chị Quản Vĩnh Phúc chỉ giới hạn ở cửa hàng thú cưng sao? Ý tôi là anh ta có làm nghề khác kiếm tiền không?"

"Không có, sau khi nghỉ việc ở xưởng anh ấy luôn dựa vào việc buôn bán để nuôi gia đình, không có nghề nào khác. Sở dĩ anh ấy nghĩ làm ở xưởng vì làm ở đó phải thức khuya dậy sớm, còn là kiếm tiền cho người khác, không bằng tự mình mở cửa hàng, cho dù mệt nhưng thành quả cũng xứng đáng hơn."

"Ý tôi là..." Thấy chị ta không rõ, Đới Húc đành phải giải thích cụ thể hơn, "Nếu chỉ kinh doanh cửa hàng thú cưng, vậy không thể đắc tội người ta đến mức mất tay mất chân, trừ phi xung đột lợi ích không phải chỉ là mấy món đồ đơn giản cũng thú cưng. Hoặc còn một khả năng khác, chính là anh ta ở bên ngoài chọc trúng người không nên chọc, vấn đề này không liên quan tới lợi ích làm ăn, có thể do... Liên quan với người khác phái. Chị nghĩ thế nào?"

"Khác phái? Không thể, không thể nào." Trương Dĩnh lập tức có phản ứng với giả thiết thứ hai của Đới Húc, "Quản Vĩnh Phúc không phải người như vậy, tôi và anh ấy vợ chồng nhiều năm, người khác không biết nhưng tôi còn không rõ sao? Tôi không sợ anh chị chê cười, ở nhà anh ấy còn không muốn động vào tôi, đừng nói ra ngoài tìm phụ nữ khác, chồng tôi không có hứng thú trong chuyện này, thật đấy. Loại chuyện này, tôi làm vợ che giấu giúp anh ấy làm gì, anh chị thấy đúng không?"

Đới Húc cười cười, không đáp lại, mà kéo vấn đề vừa bị Trương Dĩnh lảng tránh về, hỏi lại: "Ngoại trừ kinh doanh cửa hàng đồ dùng thú cưng, anh ta có gặp vấn đề nghiêm trọng ảnh hưởng tới lợi ích khác không? Ví dụ như có nguồn thu khác, kết quả cản đường tiền tài của người ta?"

"Không có, tôi chưa từng nghe anh ấy kể đến, nhà chúng tôi có ba cửa hàng, trong đó có một cửa hàng hay gặp mâu thuẫn với cửa hàng gần đó, chất lượng bên chỗ ông chủ đó không tốt bằng chỗ chúng tôi, nhưng giá mắc hơn, thỉnh thoảng bọn họ hay qua kiếm chuyện, còn bới lông tìm vết, có lần bọn họ còn mắng chửi ngoài đường..." Nói đến đây, Trương Dĩnh bỗng nhận ra mình đang để lộ mánh khóe kinh doanh của cửa hàng, vội sửa lại, "Dù sao cũng là khách hàng tự nguyện chọn cửa hàng của chúng tôi. Ông ta trông vô cùng dữ tợn, cứ như người giết heo vậy, đầu to cổ lớn, trên cổ còn mang mấy sợi dây chuyền vàng thật to, không bao giờ giấu trong cổ áo. Tôi nghi chuyện lần này có liên quan tới ông ta."

"Nếu chỉ như vậy, vì sao Quản Vĩnh Phúc không cho chị báo án?" Phương Viên hỏi.

Trương Dĩnh ấp úng: "Anh ấy nói... Sợ bị cảnh sát đánh..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.