Truy Kích Hung Án

Quyển 2 - Chương 9: Xấu hổ




Vừa nghe pháp y Lưu nói như vậy, Đới Húc và Phương Viên đều cảm thấy hiếu kỳ, trong quá trình kiểm tra khẳng định ông ấy đã phát hiện điểm đặc biệt nào đó nên mới dám nói chắc chắn như thế.

“Ý anh là, không phải hoàn cảnh hiện trường đầu tiên, vấn đề nằm trêи người nạn nhân?” Mặc dù pháp y Lưu không nói, nhưng Đới Húc cũng nhận ra, chỉ là rốt cuộc lúc nạn nhân còn sống đã xảy ra chuyện gì.

Pháp y Lưu gật đầu: “Đúng vậy, có quá nhiều vấn đề còn phải nói, nhất thời tôi không thể trả lời tất cả câu hỏi. Nếu vừa rồi không phải cô cậu nhắc tới lý do vì sao nạn nhân chịu tra tấn như vậy lại không ảnh hưởng tới người dân xung quanh, tôi đúng là không để ý tới. Là thế này, trong quá trình tiến hành kiểm tra thi thể, chúng tôi phát hiện dây thanh âm của nạn nhân bị cắt, chúng ta đều biết, nơi đó dùng để phát âm, sau khi loại bỏ, cho dù là con người hay động vật, tất cả đều mất đi tiếng nói, dù có la hét thế nào chỉ phát ra tiếng ú ớ. Những người bị tổn thương dây thanh âm đều phải dựa vào huấn luyện để lần nữa có lại khả năng ‘nói chuyện’, hoặc nhờ dụng cụ y tế để thay thế dây thanh. Dây thanh của nạn nhân bị cắt bỏ, từ vết thương mà xem, hoàn toàn không phải vì trước đó phẫu thuật trị liệu, khả năng duy nhất chính là thời điểm tra tấn, hung thủ không cho cô ấy la hét, tránh người xung quanh hoài nghi.”

“Nếu là vậy, bối cảnh giáo ɖu͙ƈ hoặc nghề nghiệp của hung thủ không phải thuộc dạng đặc biệt sao? Bác sĩ ở bệnh viện hoặc sinh viên trường y?” Phương Viên không khỏi lạnh run cả người, vì tra tấn nạn nhân mà không lại sơ hở, hắn không tiếc cắt dây thanh lúc cô ấy còn sống. Vụ án lần này, bọn họ rốt cuộc đang đối diện với hung thủ tàn khốc mất hết nhân tính thế nào?

Pháp y Lưu suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Từ cách xử lý vết thương mà xem, dường như không giống người thành thạo lão luyện, hắn khá qua loa hấp tấp. Đương nhiên, cũng không thể loại trừ hung thủ xử lý như vậy đơn thuần vì không muốn để nạn nhân nói chuyện, hơn nữa bản thân hắn cũng rất rõ ràng, từ đầu tới cuối nạn nhân không có khả năng thoát khỏi khống chế của mình, cho nên, việc tiêu phí sức lực và thời gian cẩn thận xử lý vết thương là không cần thiết. Ngoại trừ bị bệnh, nhất thiết phải đối mặt với phẫu thuật loại bỏ dây thanh, kỳ thật trêи thị trường vẫn còn một ngành sản xuất thường xuyên sử dụng thao tác này.”

“Thú y?” Vừa nghe pháp y Lưu nói vậy, trong lòng Đới Húc lập tức có nhận định, “Tôi chỉ là có nghe tin tức nói qua.”

Pháp y Lưu gật đầu: “Đúng, tôi cũng nghĩ như thế, thời đại này đa số người dân đều ở chung cư, có người đặc biệt thích nuôi chó mèo, nhưng tiếng kêu của thú cưng quá lớn, thường xuyên sẽ bị khiếu nại, bọn họ không thể không dẫn chúng tới bệnh viện thú cưng tiến hành cắt bỏ dây thanh. Trêи cơ bản tất cả bác sĩ thú y đều biết thủ thuật này, tuy rằng cấu trúc giải phẫu của chó không khác gì người, nhưng hành động này tương đối thô bạo, cho nên bắt buộc phải có chứng chỉ hành nghề.”

Đới Húc gật đầu, thái độ lập tức trở nên nghiêm túc, đột nhiên nhớ tới một câu pháp y Lưu ở hiện trường từng hấp tấp nói qua: “Đúng rồi, pháp y Lưu, trước đó anh nói phải đợi kết quả xét nghiệm mới có thể xác định, như vậy thứ đồ trong dạ dày nạn nhân… Rốt cuộc có phải…”

Pháp y Lưu ngầm hiểu: “Cái đó… Đúng vậy.”

Hai người bọn họ có lẽ sợ khẩu vị quá nặng, Phương Viên ngồi nghe sẽ cảm thấy ghê tởm, nhưng cho dù là vậy, Phương Viên vẫn rõ ràng ý của bọn họ, nhìn dáng vẻ, sau khi có kết quả xét nghiệm, pháp y đã xác định dạ dày nạn nhân ngoại trừ đồ ăn chưa kịp tiêu hóa, còn tồn tại phân. Nghĩ như vậy, hình ảnh kia phảng phất hiện ở trước mắt, Phương Viên đột nhiên cảm thấy dạ dày có chút khó chịu, cô trộm hít sâu vài cái, điều chỉnh trạng thái của mình.

“Rốt cuộc là cừu hận quá lớn hay một vấn đề nào đó bị biến chất?” Phương Viên cố gắng làm bản thân không liên tưởng nhiều, một mặt áp chế cảm giác khó chịu của dạ dày.

“Có thể làm ra chuyện này, có lẽ là vì cừu hận.” Pháp y Lưu thở dài.

“Theo tình hình hiện tại, cừu hận này có lẽ là rất sâu, ép nạn nhân ăn mấy thứ kia, hung thủ rõ ràng muốn thông qua thủ đoạn nhục nhã người chết mà hả giận, có điều hận thù cũng phân nhiều loại nguyên nhân khác nhau. Hiện tại thân phận nạn nhân chúng ta hoàn toàn không biết gì cả, thật không thể phát đoán.” Đới Húc có chút phát sầu.

“Không có vụ mất tích phù hợp?” Pháp y Lưu tưởng rằng bọn họ đã có chút manh mối, cau mày, “Trước đó không phải tôi đã nói với cô cậu rồi sao, từ vết thương trêи thi thể, nạn nhân trước khi chết chắc chắn đã bị giam cầm và tra tấn một hai ngày, còn một việc nữa chính là trước khi bị vứt vào tủ quần áo kia, thi thể đã từng được ướp lạnh, rốt cuộc là kho lạnh hay tủ lạnh, vấn đề này tạm thời không thể phán đoán, cho nên thời gian tử vong có lẽ trước suy đoán của chúng ta mấy ngày.”

“Nếu nói như thế, một cô gái trẻ tuổi mất liên lạc nhiều, người xung quanh chắc chắn sẽ cảm thấy bất thường, nhưng gần đây không có vụ mất tích nào phù hợp.” Đới Húc nhíu mày tính toán, ghi chép lại manh mối thi thể từng bị ướp lạnh, sau đó cảm ơn pháp y Lưu, “Pháp y Lưu, vất vả rồi, chúng tôi vẫn là tranh thủ thời gian trở về điều tra thân phận người chết, nếu có thu hoạch gì khác, nhanh chóng báo lại với chúng tôi.”

Pháp y Lưu gật đầu, tiễn bọn họ ra cửa. Đới Húc và Phương Viên lần nữa về văn phòng, trước đó hai người phát hiện manh mối ‘Địch Manh Manh’ trêи tủ quần áo, cho nên lúc này Chung Hàn đã kéo Đường Hoằng Nghiệp đi cùng hỗ trợ tìm kiếm cái người tên Địch Manh Manh, điều tra xe chủ nhân cũ rốt cuộc có liên quan tới vụ án hay không. Mã Khải và Lâm Phi Ca ở lại văn phòng, dựa theo sắp xếp của Đới Húc mà kiểm tra xem các huyện lân cận có vụ nữ thanh niên mất tích hay không, có điều nhìn vẻ uể oải của họ, vẫn là không có thu hoạch.

Từ chỗ pháp y trở về, Đới Húc đều mang bộ dáng tâm sự nặng nề, dường như đang suy nghĩ gì đó, thỉnh thoảng còn chau mày. Phương Viên luôn chú ý tới, nhưng cô không dám hỏi thăm, vẫn luôn im lặng, có điều cô kiên nhẫn được, không có nghĩa người khác cũng thế, ít nhất là Mã Khải hiếu kỳ tràn trề, không hề có sự nhẫn nại.

“Lão Đới, một mình anh buồn rầu như thế là suy nghĩ gì vậy?” Cậu ta trộm nhìn Đới Húc vài lần, rốt cuộc vẫn nhịn không được, đứng dậy đi tới trước mặt anh, hỏi, “Là vụ án này sao? Anh nói ra đi, mọi người cùng suy nghĩ, ba thực tập sinh bọn họ nói không chừng có thể bằng nửa cái đầu của Gia Cát Lượng!”

“Các em cảm thấy vụ án giết người lần này, cách gây án có đủ phức tạp không?” Đới Húc vẫy tay, ý bảo Lâm Phi Ca và Phương Viên cùng tới, sau đó hỏi ba người bọn họ.

Tất cả đều không hẹn mà cùng gật đầu, Lâm Phi Ca nói: “Trời ạ, lão Đới, nếu em kiến thức hạn hẹp anh đừng chê em, em cảm thấy nếu đi so sánh độ phức tạp của vụ án này, chúng ta có thể suy xét cho nó vào kỷ lục Guinness!”

“Như vậy, các em có nghĩ tới, vì sao hung thủ lại làm như vậy không?”

Bị anh hỏi như vậy, cả ba người đều ngơ ngác nhìn nhau, Mã Khải là người đầu tiên lên tiếng: “Còn có thể vì cái gì, không phải vì hung thủ là kẻ biến thái sao?”

“Tôi đương nhiên không phủ nhận hung thủ lần này có chút biến thái, nhưng đây không phải đáp án tôi muốn.” Đới Húc lắc đầu, “Cho dù biến thái cũng có rất nhiều cách giết người, có kẻ cầm dao đâm loạn, có kẻ sẽ giống vụ án mấy tháng trước chúng ta gặp, cắt thịt thành từng miếng cho chó mèo hắn, như vậy vì sao hung thủ lần này lại chọn cách rườm rà phức tạp đến thế?”

Nghe anh nói cụ thể một chút, mấy người Phương Viên bị hỏi tới nghẹn lời.

Đúng vậy, hiện tại đã biết hung thủ dùng thủ đoạn nào, nhưng vì sao hắn lại làm như vậy? Đây xác thật là vấn đề khó trả lời, đáp án vốn dĩ không khó tìm, dùng mấy chữ ‘nhục nhã người chết đến cùng để hả giận’ phỏng chừng có thể khái quát, nhưng câu hỏi của Đới Húc cần khai quật thêm một tầng sâu của nguyên do, muốn nhục nhã để hả hận có rất nhiều cách, vì sao lại cắt thi thể làm hai? Tại sao lại rạch mặt, tạo ‘gương mặt tươi cười’ quỷ dị kia? Vì sao lại ép buộc nạn nhân ăn phân?

Mỗi một hành động đều cố ý, nhưng lý do là gì? Từ việc thi thể được cẩn thận rửa sạch, ngay cả nội tạng cũng không ngoại lệ, hơn nữa với chi tiết sắp xếp thi thể ở hiện trường, bọn họ đều tin mỗi hành động của hung thủ không phải nhất thời nóng nảy mà thực hiện.

Ba người đều rơi trầm tư, đắn đo nửa ngày vẫn không thể giải thích. Vì vậy, Mã Khải đành hỏi Đới húc: “Lão Đới, em suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, hay là anh bật mí một chút được không? Anh cảm thấy vì sao hung thủ lại tốn công làm nhiều chuyện như vậy?”

Đới Húc giang hai tay, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Tôi cũng không biết! Vừa rồi tôi không nói chính là sợ các em quay lại hỏi tôi, người làm hướng dẫn bị hỏi tới nghẹn lời, em xem, bây giờ thật xấu hổ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.