Truy Kích Hung Án

Quyển 2 - Chương 8: Tra tấn vô nhân đạo




Như được đại xá, vừa lúc có một lý do hợp lý tránh được câu hỏi của Lâm Phi Ca, điều này khiến Phương Viên trộm thở phào nhẹ nhõm.

Lần này Lâm Phi Ca không có ý đi theo, Đới Húc nói rất rõ ràng, qua chỗ pháp y, vui đùa gì chứ, hôm trước không cẩn thận xem ảnh trong di động của Mã Khải, buổi tối về nhà nửa đêm cô còn gặp ác mộng, hiện tại cho cô mượn thêm hai lá gan, cô cũng không dám qua kia xem náo nhiệt. Có điều với chuyện Đới Húc kêu Phương Viên đi cùng, cô vẫn có chút ý kiến: “Lão Đới, anh có phải nên phát huy chút tinh thần của đàn ông hay không? Loại chuyện thế này không phải nên gọi Mã Khải đi cùng sao, sao lại muốn ngược đãi Phương Viên của bọn em như vậy?

Đới Húc bất đắc dĩ buông tay: “Mã Khải bị Chung Hàn gọi đi rồi, không còn cách nào khác, hiện tại không gọi Phương Viên, vậy đành nhờ em đi cùng vậy, nếu em lo cho Phương Viên, tình nguyện đi thay em ấy, tôi không có ý kiến.”

Vừa nghe anh nói thế, nụ cười của Lâm Phi Ca lập tức trở nên miễn cưỡng, ánh mắt vô cùng đáng thương mà nhìn Phương Viên. Cô vốn muốn mượn cơ hội này lấy một ân tình từ Phương Viên, lại không ngờ Đới Húc lại đẩy vấn đề về phía mình, ngược lại biến thành nếu cô không thể hiện, tình cảm hữu danh vô thật kia thật thất bại.

Cũng may Phương Viên ở cạnh xua tay, cười nói: “Không cần, em to gan hơn Phi Ca, đừng làm khó cô ấy.”

“Vẫn là Phương Viên của chúng ta thương bạn bè! Yêu cậu muốn chết!” Lâm Phi Ca vội ôm lấy Phương Viên, thái độ vô cùng thân thiết, dường như dùng hết miệng lưỡi để khen ngợi cô.

Phương Viên cứng đờ tránh đi cái ôm của Lâm Phi Ca, cười cười, theo Đới Húc rời khỏi văn phòng. Nếu dựa theo cá tính của mình khi trước, với người tính cách trái ngược như Lâm Phi Ca, rất có khả năng cô sẽ không giao tiếp, nhưng hiện tại cô phải học cách cho dù không muốn thân thiết, bề ngoài cũng phải duy trì hòa hợp êm thấm, chỉ là trong lòng mọi lại rất rõ ràng, ai mới là bạn bè thật sự của mình.

Đới Húc và Phương Viên tới trung tâm pháp y, trêи đường không ai nói chuyện. Nếu là quá khứ, Phương Viên sẽ không thấy kỳ lạ, nhưng hiện tại, sau hôm nói chuyện với Đới Húc ở hiện trường, cô luôn cảm thấy chột dạ, giống như đã phụ lòng ai đó, có chút băn khoăn, thường không nhớ những người từng tiếp xúc với mình, nhưng đó không phải không tôn trọng, chẳng qua là cá tính mà thôi.

Phương Viên cũng rất bất đắc dĩ, hơn nữa kết thúc công việc tối qua, sau khi trở về nghỉ ngơi, cô nằm trong phòng trực, một chút buồn ngủ cũng không có, trằn trọc qua lại, cố gắng hồi tưởng, xác thật nhớ không ra hai người từng có liên quan gì, bởi vì lúc trước trong nhà xảy ra chuyện, cho nên hiện tại mỗi lần nhớ lại quá khứ, cô đều cảm thấy ʍôиɠ lung, giống như cuộc sống không lo không nghĩ đó đã cách xa mình. Hạ Ninh từng nói, phản ứng này của cô là một cách đầu óc tự bảo vệ mình, vì không muốn cuộc sống trong quá khứ khiến hiện tại càng thống khổ khổ sở, cho nên mới dần phai nhạt.

Ai biết được, con người Hạ Ninh trước nay luôn cổ quái, mưu ma chước quỷ rất nhiều lần, nhưng rốt cuộc chuyên môn của cô ấy không phải tâm lý học, chỉ nói cho vui, mà Phương Viên nghe xong cũng bỏ ngoài tai.

“Tiền bối…” Phương Viên vừa đi vừa suy nghĩ, theo bản năng gọi Đới Húc.

“Hả? Có việc gì?” Nghe Phương Viên gọi, Đới Húc liền nghiêng đầu nhìn cô.

Phương Viên có chút hối hận, vừa rồi theo bản năng gọi anh, kỳ thật cô muốn hỏi một chút chính mình và anh rốt cuộc đã gặp nhau khi nào, nhờ anh nhắc nhở một chút, nhưng làm vậy hiển nhiên không thích hợp, đặc biệt là trong thời gian làm việc, cho nên cô đành thay đổi chủ đề, hỏi: “À, là thế này, không phải đều nói đơn giản nhất mới chính là phức tạp nhất sao? Dùng cách đơn giản nhất giết một người, ngược lại dấu vết để lại càng ít, đồng nghĩa, thủ đoạn càng phức tạp càng dễ để lộ sơ hở. Vậy vụ án này của chúng ta, hung thủ biến thi thể thành bộ dáng này, anh cảm thấy vì hung thủ quá tin tưởng bản thân mình, hay hận thù đối với nạn nhân quá sâu, cho nên vì hả giận mới làm như thế?”

“Không sai, em nói rất đúng, càng đơn giản mới càng phức tạp.” Đới Húc gật đầu, “Dám xử lý thi thể như vậy, hơn nữa vừa nhìn liền biết không đơn thuần xuất phát từ phẫn nộ nhất thời mà giết người, chỉ riêng điểm này, kỳ thật có thể đủ chứng minh hung thủ rất tin tưởng bản thân, càng đừng nói hắn dám vận chuyển thi thể tới hiện trường, đặt trong tủ, cố ý tạo hình cho thi thể. Hai khả năng em nói, kỳ thật không hề xung đột, hoàn toàn có thể cùng nhau tồn tại, theo tôi, chẳng những rất tin tưởng bản thân, hung thủ còn có hận thù rất sâu với người chết, chỉ khi căm hận tới trình độ nhất định, hơn nữa không có chỗ phát tiết, hắn mới không tiếc tất cả mà muốn khiến đối phương chết thật thảm.”

Tới chỗ pháp y, Đới Húc đi tìm pháp y Lưu, pháp y Lưu vì kiểm tra thi thể mà bận suốt đêm, thời điểm bọn họ tới ông ấy mới nghỉ ngơi một lúc, vừa tỉnh dậy. Thấy Đới Húc cùng Phương Viên tới, không cần hỏi cũng biết mục đích của họ, ông liền bảo họ ngồi xuống cạnh bàn làm việc của mình.

“Pháp y Lưu, tối qua mệt tới chết đúng không?” Đới Húc vừa thấy hai mắt pháp y Lưu có tơ máu liền biết tối qua ông ấy khẳng định thức cả đêm, mỗi lần có vụ án mới, cường độ làm việc của bên này đều rất lớn, đây cũng là khoảng thời gian bọn họ vất vả lắm, quá trình điều tra kế tiếp đều cần dựa vào kết quả kiểm thi của họ làm căn cứ, không thể để xảy ra bất cứ sai lầm nào.

“Đúng vậy, thi thể lần này cần quá trình kiểm tra phức tạp hơn những lần trước, mấy người chúng tôi cũng coi như bận cả đêm qua, không biết là cừu hận thế nào mới có thể làm ra chuyện này.” Pháp y Lưu thở dài, không hề khách khí với Đới Húc, “Văn bản kết quả cuối cùng còn chưa ra, trước mắt tôi chỉ có thể nói đại khái tình hình cho cậu nghe, như vậy cô cậu cũng có phương hướng, nên tra thế nào thì tra thế đó, không cần lãng phí chờ kết quả kiểm thi.”

“Đúng vậy, anh nói đi, tôi tự ghi nhớ.” Đới Húc lấy ra cuốn sổ nhỏ và cây bút, chờ pháp y Lưu cung cấp manh mối quan trọng.

“Nạn nhân là nữ, từ 18-25 tuổi.” Pháp y Lưu uống chút nước, bắt đầu giới thiệu tình hình với họ, “Thi thể bị hung thủ cắt đôi từ đoạn giữa rốn tới xương sườn, điều này cô cậu cũng thấy, tôi không nói nhiều. Trêи thi thể có rất nhiều vết thương tạo thành lúc còn sống, hung khí sắc bén hay cùn đều có, nhìn dáng vẻ, trước khi bị sát hại đã chịu tra tấn rất tàn nhẫn. Phần đầu cô ấy có chỗ gãy xương, nghi ngờ là nguyên nhân gây tử vong, có điều trong nhóm pháp y có người hoài nghi vì phần đầu gãy xương, máu chảy vào phổi khiến nạn nhân sặc chết, có điều kết luận này cũng không thể kiểm chứng, bởi vì ngực người chết cũng có vết thương, trong đó có hai dao đâm vào phổi, cho nên lý do này khó mà chứng minh.”

“Pháp y Lưu, cho tôi cắt ngang lời anh một chút.” Đới Húc nghe đến đó, ý bảo pháp y Lưu dừng lại, sau đó hỏi, “Đâm dao trúng phổi… Động tác này có gì khó khăn không?”

“Ý cậu là nếu có xương sườn bảo vệ đúng không?” Pháp y Lưu hiểu ý của anh, “Xác thật có tỷ lệ như vậy, nếu đâm vào lồng ngực, xương sườn sẽ tạo thành trở ngại, thậm chí con dao có thể bị kẹt lại, có điều lần này là gần chết, cũng chính là thời điểm nạn nhân mất đi năng lực phản kháng, chúng tôi đều cho rằng hai vết thương này không phải đâm bừa, cho nên chỉ sợ hung thủ không gặp trở ngại trong vấn đề này.”

“Thì ra là thế, tôi hiểu rồi, vậy anh tiếp tục đi.”

Pháp y Lưu gật đầu, nói tiếp: “Ngoại trừ hiện trường lúc ấy mọi người đều nhìn ra, trừ vết thương ở ngực và bộ phận bị cắt ở ngoài, móng tay của nạn nhân cũng bị rút hết, không rút sạch sẽ, chỉ nhổ sáu cái, hơn nữa từng miệng vết thương mà xem là bị rút lúc còn sống, hai đầu gối của nạn nhân có hiện tượng gãy xương, phỏng đoán là do ngồi trêи ghế bị hung thủ dùng gậy đánh nát, từ vết ngấn trêи cánh tay cũng có thể xác định cô ấy bị buộc cố định vào ghế. Phần dưới của nạn nhân có dấu hiệu bị xâm phạm, nhưng lại không để lại manh mối. Nội tạng người chết cũng giống như thi thể, đều bị rửa sạch rồi nhét vào lại, chúng tôi đều kiểm tra, mọi thứ đều không có gì khác thường, có điều t.ử ƈυиɠ lại không tìm thấy, ý đồ làm vậy là gì, chúng tôi cũng không thể giải thích.”

“Nói như vậy, lúc nạn nhân còn sống đã chịu tra tấn kinh người sao?” Đới Húc cảm khái.

“Đúng vậy, từ vết thương mới cũ trêи người nạn nhân có thể phán đoán, cô ấy ít nhất đã bị giam cầm một hai ngày.” Pháp y Lưu thở dài.

Phương Viên cau mày, do dự một hồi, hỏi Đới Húc: “Nạn nhân bị tra tấn như vậy, hung thủ rốt cuộc giam cầm cô ấy ở đâu? Vì sao không quấy nhiễu tới người dân xung quanh.”

“Vấn đề này sao? Thật ra tôi có thể trả lời.” Không đợi Đới Húc lên tiếng, pháp y Lưu đã trả lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.