Truy Kích Hung Án

Quyển 2 - Chương 69: Bồi thường




"Tốt nhất anh nên nói cụ thể việc này, xuất phát từ góc độ của anh, khẳng định anh không thích nghe chúng tôi nói chuyện từ một phía, đúng không?" Đới Húc muốn Sứ Chí Nghĩa kể rõ tình tình.

Sử Chí Nghĩa liên tục gật đầu: "Anh cảnh sát này, anh đúng là người công bằng! Gặp được người hiểu lý lẽ như anh, tôi không còn gì phải sợ! Nói thật, chuyện này lỗi của tôi, tôi đồng ý nhận lỗi, cũng đồng ý bồi thường tổn thất tinh thần, tôi không hề có ý trốn tránh trách nhiệm, có điều tôi sợ gặp chuyện mâu thuẫn giữa nam và nữ như thế này, nhiều người không cần hỏi trắng đen đã nghiêng về bên nữ, rõ ràng một cây làm chẳng nên non, đúng không?"

"Vấn đề đúng sai chúng ta thảo luận sau, trước mắt vẫn là nói rõ việc đã xảy ra đi." Đới Húc cắt ngang, ý bảo hắn đừng lãng phí thời gian bày tỏ tâm trạng của mình, "Tôi nghe nói công việc của anh cũng rất bận rộn, chúng ta nói ngắn gọn thôi, trước tìm hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, sau đó đưa ra phán đoán vẫn còn kịp."

"Đúng đúng đúng, cái miệng này của tôi đúng là không biết khống chế, tật xấu, tật xấu!" Sử Chí Nghĩa vội nói, "Là thế này, chỗ người mai mối giới thiệu Hoàng Tiểu Hồng quá tốt, ngoại trừ tuổi hơi lớn thì không có tật xấu gì, người vừa xinh đẹp lại thông minh, còn có công việc làm ổn định, kinh tế cũng rất tốt, lúc ấy tôi đã cảm thấy kỳ lạ, người phụ nữ tốt như vậy hiện tại sao còn chưa kết hôn? Người giới thiệu nói cô ta vì lo sự nghiệp trước nên chậm trễ chính mình, tôi nghĩ, lý do này cũng có lý, vì thế đồng ý gặp mặt. Kết quả vừa gặp cô ta, tôi liền thất vọng, Hoàng Tiểu Hồng chẳng có chỗ nào xứng với hai từ xinh đẹp cả, ngồi xuống nói chuyện cũng cảm thấy hai chúng tôi không hợp. Nhưng tôi dù sao cũng là đàn ông, đương nhiên muốn thể hiện điểm ưu tú nhất của mình cho đối phương xem, nhưng sau khi trở về, người giới thiệu lại nói với tôi, Hoàng Tiểu Hồng không vừa ý tôi, đây là việc tôi không thể chấp nhận."

"Nếu anh cũng không thích chị ta, vậy chị ta không thích anh không phải đẹp cả đôi đường sao?" Mã Khải hỏi.

"Cũng vì lòng tự trọng, nhất thời xúc động mà thôi." Sử Chí Nghĩa lắc đầu thở dài, "Tôi cảm thấy người đàn ông ưu tú như mình, cô ta có tư cách gì chướng mắt tôi? Tôi có gọi điện hỏi cô ta, cô ta thế mà nói tôi không thành thật, trong buổi làm quen đã nói dối. Tôi hỏi tôi nói dối chỗ nào, cô ta nói nếu biết tôi làm ngành dược, cô ta đã không gặp tôi, đối tượng cô ta muốn tìm là bác sĩ làm ở bệnh viện. Nực cười! Chỉ bằng cô ta? Một người làm ăn nhỏ, cô ta không biết ánh mắt của bác sĩ ở bệnh viện cao thế nào sao? Hơn nữa cô ta còn coi thường công việc của tôi, đây rõ ràng là sự sỉ nhục, tôi bị cô ta chọc giận, cho nên đã làm ra vài việc ngu ngốc."

"Rõ ràng là anh không nói rõ công việc của mình, đó không phải lý do Hoàng Tiểu Hồng trông mong cao hơn ở anh sao?" Thấy Sử Chí Nghĩa quy kết sai lầm của mình cho đối phương, hơn nữa còn cảm thấy mình đúng, Phương Viên liền phản bác.

Sử Chí Nghĩa mất hứng, có điều ngại Phương Viên là cảnh sát điều tra, hắn không dám nói gì, chỉ nỗ lực duy trì phong độ của mình, giải thích: "Không thể nói như vậy, trước đó không phải do cô ta không nói rõ với người giới thiệu cô ta muốn tìm bác sĩ, đúng không? Hơn nữa giữa y và dược đều là ngành sức khỏe, tuy tôi chỉ làm việc ở công ty dược phẩm, nhưng cả ngày làm việc với bệnh viện, cũng coi như là người có liên quan, chẳng qua cách gọi nghề nghiệp khác nhau mà thôi. Giống như cô tới nhà hàng, để có nguyên liệu nấu thì cần nhà cung cấp đúng không? Bệnh viện không có thuốc thì khác nào què chân, chỉ có thể chẩn bệnh chứ không thể chữa bệnh, vậy còn gọi bệnh viện cái gì, anh chị thấy đúng không?"

"Khả năng ăn nói và đầu óc của anh quả thật rất đỉnh." Đới Húc khen ngợi, lời nói hoàn toàn không có ý châm chọc, anh thật sự cảm thấy Sử Chí Nghĩ này bề ngoài tuy bình thường nhưng đầu óc vô cùng thông minh, suy nghĩ rõ ràng.

"Nào có, tôi vốn chỉ là người ngọng nghịu thôi, sau bước ra xã hội, vì kiếm ăn mà phải dần dần thay đổi." Sử Chí Nghĩa khiêm tốn xua tay, tiếp tục, "Thật ra không phải tôi nói Hoàng Tiểu Hồng không tốt, một mình cô ta có thể xây dựng sự nghiệp như vậy chắc chắn đã từng chịu khổ, tôi cũng dựa vào chính sức lực của mình mà đi lên, cho nên tôi hiểu, nhưng lúc ấy tôi hoàn toàn không ngờ cô ta lại coi tôi là đồ thừa, khinh bỉ công việc của tôi. Tôi mặt dày nói một câu, tôi tự nhận mình ưu tú, các phương diện đều không hề kém, sau khi nói chuyện với Hoàng Tiểu Hồng, tôi cảm thấy người phụ nữ này quá mê tiền, không chỉ lòng tham không đáy mà còn sống quá thự tế, đối tượng cô ta muốn tìm phải là người có thể hỗ trợ cô ta, mùi tanh như vậy tôi vô cùng chán ghét."

"Có phải trong quá trình hai người tìm hiểu, chị ta đã làm gì khiến anh phê bình như vậy không?" Đới Húc hỏi, "Theo lẽ thường mà nói, chị ta cũng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, anh cũng thế, hai người hẳn nên thưởng thức lẫn nhau không phải sao? Sao lại ghét bỏ nhau như vậy?"

"Ý anh là có phải tôi cảm thấy bề ngoài cô ta quá giả tạo đúng không? Nếu anh có ý này, tôi không dám nói bậy, việc này thật sự không có, tôi thân với người giới thiệu, bên đó chắc chắn sẽ không làm mai qua loa, mà lần đầu gặp Hoàng Tiểu Hồng tôi có thể nhìn ra cô ta là người phụ nữ đứng đắn. Tôi nói rồi, tôi không phải cô ta có tật xấu hay vấn đề gì mà tức giận, xét đến cùng bởi vì tôi không thể chấp nhận việc mình bị một người phụ nữ như thế ghét bỏ. Nói ra tôi không sợ anh chị chê cười, tôi cần tìm một cô gái cao gầy, tuổi trẻ xinh đẹp, có công việc hay không không quan trọng, muốn làm gì thì làm, tôi có thể nuôi nổi cô ấy, nếu không tôi đã tìm người phải có công việc ổn định. Anh chị khẳng định đã gặp Hoàng Tiểu Hồng, tôi không thích mẫu người như cô ta, không ngờ cô ta còn ghét bỏ tôi, đây là chuyện tôi khó có thể chấp nhận, tôi biết mình làm vậy không đúng, cho nên tôi có thể xin lỗi, có thể bồi thường, nhưng trong vấn đề kén vợ kén chồng này tôi vẫn kiên định với suy nghĩ của mình, con người tôi rất kiêu ngạo, lòng tự trọng vô cùng lớn, đây là điều bản thân tôi không khống chế được."

"Vậy vì sao tuổi trẻ xinh đẹp thì không cần có sự nghiệp, có sự nghiệp thì không cần tuổi trẻ xinh đẹp?" Đới  Húc cân nhắc tâm lý của Sử Chí Nghĩa.

Sử Chí Nghĩa cười ha ha: "Vấn đề này còn hỏi sao, tìm người trẻ tuổi xinh đẹp, dáng cao, có thể giúp nhà tôi cải tiến gen, tôi gánh vác kinh tế gia đinh, vất vả một chút cũng cảm thấy có giá trị. Nếu không tìm thấy, vậy tìm một người có công việc tốt, như thế cũng giúp tôi có thêm thể diện."

Phương Viên cố gắng khống chế cảm xúc của mình mới không trợn mắt sau khi nghe những lời này.

Đới Húc chỉ cười, làm như trêu đùa hỏi Sử Chí Nghĩa: "Vậy anh không lo con gái người ta sợ anh làm ảnh hưởng tới chiều cao của thế hệ sau sao?"

"Không không không, việc này không giống." Sử Chí Nghĩa nghiêm túc xua tay, giải thích, "Từ xưa đến nay, chúng ta chỉ nói trai tài gái sắc, cho dù hiện tại rất nhiều người quan tâm đến điều kiện kinh tế nhưng quan điểm phụ nữ phải đẹp vẫn không thay đổi đúng không? Cho nên mới nói, phụ nữ xinh đẹp mới giúp đàn ông có thêm mặt mũi, tôi là đàn ông, tôi không dựa vào gương mặt hay dáng người để kiếm cơm, tôi dựa vào đầu óc và năng lực của mình. Hơn nữa phụ nữ gả cho tôi, sinh con ra mang họ của tôi, nó đương nhiên là con của nhà chúng tôi, giúp nhà chúng tôi cải thiện gen, còn vấn đề gen nhà cô ấy thì để anh hay em trai nhà cô ấy lo đi."

Hay lắm, vừa rồi miễn cưỡng có thể nhịn, nghe xong câu này, Phương Viên không thể trừng mắt. Cô thật sự không thích người đàn ông trước mặt này, có điều hiện tại là thời gian làm việc, không thể để cảm xúc cá nhân quấy rầy là quy tắc cơ bản nhất của công việc, cho nên cô thầm nhắc nhở chính mình phải kiềm chế, cũng may Sử Chí Nghĩa không thấy phản ứng vừa rồi của cô.

Nói nữa ngày, Sử Chí Nghĩa mới quay về đề tài mâu thuẫn giữa mình và Hoàng Tiểu Hồng trước đó: "Chi bằng anh xem như vậy được không, anh giúp chúng tôi sắp xếp thời gian, cảnh sát anh chị là người trung gian, tôi ở trước mặt anh chị xin lỗi cô ta, nếu cô ta muốn bồi thường tinh thần, chúng tôi cũng có thể thương lượng trước mặt anh chị, anh chị ở bên làm chứng, hiện tại tôi chỉ muốn đừng làm lớn chuyện này, mau chóng giải quyết, sau này đường ai nấy đi, nước sông không phạm nước giếng là được."

"Tuần trước anh ở đâu?" Đới Húc không để ý hắn nói gì, hỏi.

"Cảnh sát, anh trai, chúng ta từ từ thương lượng được không? Anh xem, vừa rồi không phải thương lượng khá tốt sao, con người tôi sợ phiền phức, anh chị giúp tôi hòa giải đi." Sử Chí Nghĩa thấy Đới Húc bắt đầu nghiêm túc, không khỏi căng thẳng.

"Anh coi chúng tôi là tổ dân phố, còn hòa giải hả..." Mã Khải không nhịn được mà lẩm bẩm.

Sử Chí Nghĩa nhìn cậu, cảm thấy bản thân bị xúc phạm: "Sao lại không thể? Cảnh sát không chịu trách nhiệm hòa giải sao? Cho dù tôi không chưa từng vào đồn công an, nhưng trong TV hay nói, giữa hai người nếu có mâu thuẫn không giải quyết được thì tới đồn công an, dù không thể hòa giải cũng có thể hòa giải, không phải ư?"

"Vậy anh có thấy mỗi ngày cảnh sát ngồi cạnh giải quyết mâu thuẫn giữa các dì ở tổ dân phố không?" Mã Khải khó chịu, buột miệng hỏi lại. 

Phương Viên ngồi bên muốn ra hiệu ngăn cản nhưng đã không kịp, theo bản năng nhìn phản ứng của Đới Húc, thấy anh trước sau vẫn bình tĩnh như một.

Sử Chí Nghĩa nghe vậy, không khỏi sửng sốt, lúc này hắn mới nhớ trước khi lên xe đã xem giấy tờ của Đới Húc, thế mà quên mất anh là cảnh sát gì.

"Hoàng Tiểu Hồng xảy ra chuyện gì sao?" Sử Chí Nghĩa hỏi, "Chuyện này không liên quan tới tôi, giữa tôi và cô ta chỉ có chút mâu thuẫn, căn bản không phải chuyện lớn gì, tôi suốt ngày bận rộn như vậy, sao có thời gian đi trả thù cô ta, hơn nữa sau khi bình tĩnh lại tôi cảm thấy bản thân khi đó không đủ bình tĩnh, cũng đã kiểm điểm chính mình, chuyện này thật sự không liên quan tới tôi."

"Tôi hiểu, anh trả lời câu hỏi của tôi trước đã, còn lại chúng tôi sẽ xác nhận." Đới húc kiên nhẫn gật đầu, nói.

Sử Chí Nghĩa cau mày không vui, tuy như vậy, hắn cũng không dám hờ hững giận dỗi Đới Húc, sẵn sàng phối hợp: "Tuần trước tôi tham gia lớp tập huấn của công ty, đi hơn nửa tháng, căn bản không ở đây, hơn nữa trong nửa tháng đó tôi ở khách sạn công ty sắp xếp, một phòng ba người, hai người còn lại, một người ở nơi này, một người ở nơi khác, ban ngày chúng tôi cùng tham gia huấn luyện, buổi tối về khách sạn dùng bữa, tôi không đi đâu khác cả, không tin anh chị có thể đi hỏi thăm, hơn nữa từ thành phố A đến nơi đó phải ngồi xe lửa một đêm, mặc kệ Hoàng Tiểu Hồng đã gặp chuyện gì đều không liên quan tới tôi, anh chị chỉ cần tùy tiện điều tra, tôi trong sạch."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.