Truy Kích Hung Án

Quyển 2 - Chương 46: Làm chuyện xấu




“Ý của cậu là Tào Nguyệt Đình từng có dấu hiệu muốn gây chuyện với Trương Ức Sao? Hay ý cậu là cậu biết cô ta đã làm gì Trương Ức Dao?” Đới Húc hỏi.

“Tôi không thấy cô ta thật sự đi tìm Tiểu Dao, nhưng tôi biết cô ta chắc chắn có khả năng làm ra những chuyện này.” Lương Khang khẳng định, “Người khác thì tôi không chắc, nhưng tôi quá hiểu Tào Nguyệt Đình, tâm lý của cô ta rất có vấn đề, cậu nói cô ta có thể làm ra chuyện thiếu đạo đức, tôi cũng tin! Tiểu Dao thì không giống, bởi vì thời điểm quan hệ giữa chúng tôi tốt lên tôi còn chưa chính thức chia tay Tào Nguyệt Đình, Tiểu Dao luôn cảm thấy tự trách, cô ấy nói không thể tha thứ cho bản thân mình, cho dù tôi và Tào Nguyệt Đình chia tay, chỉ cần Tào Nguyệt Đình một ngày không tha thứ, cô ấy sẽ không chấp nhận tôi. Anh nói xem, loại người tâm thần như Tào Nguyệt Đình sao có thể tha thứ, cô ta đến bây giờ còn không muốn chia tay với tôi, còn muốn tái hợp! Trong chuyện này tôi đúng là xui xẻo nhất, người không thích sống chết cũng không cắt đứt được, người tôi thích lại không thể đến bên tôi.”

Cho dù xui xẻo cũng là cậu đáng. Phương Viên nhìn Lương Khang, càng nghe hắn nói, cô càng cảm thấy tức giận, nếu không phải vì đang làm việc, cô thật sự muốn mắng tên đàn ông này một trận, từng tuổi này, đây là lần đầu tiên cô gặp tên đàn ông vô sỉ như thế, bên này chiếm hết tiện nghi của cô gái thích mình, bên kia thông đồng với phụ nữ khác trong khi chưa chia tay, từ đầu đến cuối hoàn toàn không nhận ra vấn đề của chính mình, còn đổ mọi sai lầm lên đầu bạn gái cũ.

May mắn là Phương Viên còn biết nhẫn nhịn, nếu để Hạ Ninh ở đây, nói không chừng sóng gió sẽ nổi, ít nhất về vấn đề miệng lưỡi khẳng định sẽ không để tên đàn ông Lương Khang này yên.

“Vậy trong thời gian cậu ở bên Trương Ức Dao, có biết tình sử của cô ấy không?” Phương Viên không nói gì thêm, nhưng hai mắt nhìn Lương Khang như sắp bốc lửa. Đới Húc vừa tiếp tục đặt câu hỏi vừa âm thầm duỗi tay ra sau lưng Phương Viên, nhẹ nhàng nhéo bả vai cô một cái, nhắc nhở cô nên khống chế cảm xúc của mình.

Bị Đới Húc lặng lẽ nhắc nhở như vậy, Phương Viên lập tức phát hiện bản thân thể hiện hơi quá, cô vội điều chỉnh cảm xúc, dời ánh mắt khỏi Lương Khang, nhìn bốn phía.

Lương Khang không chú ý đến ánh mắt phản cảm của Phương Viên vừa rồi, mỗi lần nhắc đến Trương Ức Dao, hắn đều coi trọng: “Cô ấy kể hết với tôi, tô biết cả. Tiểu Dao là cô gái đơn thuần, cô ấy nói trước đây mình có một mối tình, nam chính là tình đầu của cô ấy, không có tiền đồ, cũng không có chí lớn, chưa bao giờ tính đến tương lai. Cô ấy không ghét bỏ, cảm thấy dù sao cũng là tình đầu, vậy thì cứ hết lòng ở bên người kia, kết quả tên đàn ông đó cuối cùng vẫn phụ lòng cô ấy. Lúc kể lại chuyện này với tôi, cô ấy còn không nhịn được mà chạy vào phòng vệ sinh trốn khóc, tôi nghe xong thật sự rất nuối tiếc, nếu có thể sớm gặp được Tiểu Dao, tôi chắc chắn sẽ không để bạn trai cũ của cô ấy có cơ hội làm tổn thương cô ấy! Một người đàn ông phải có quyết đoán, nghèo hèn thì được chứ không thể không có năng lực, Tiểu Dao không đáng dành tình cảm cho người đàn ông như vậy! Ông trời đúng là không chiều lòng người!”

“Vậy ý cậu là, Trương Ức Dao chắc chắn là cô gái tốt đúng không?” Đới Húc hỏi.

Lương Khang không hề do dự với vấn đề này, lập tức gật đầu: “Đương nhiên.”

“Cô ấy vô cùng đơn thuần ngây thơ?

“Ít nhất trong những người tôi từng gặp, cô ấy là cô gái mềm lòng thiện lương nhất.”

Nghe được câu trả lời này, Đới Húc không hỏi nữa, chỉ cười cười, nụ cười kia thoạt nhìn còn có ý khác. Lương Khang nhìn ra được, nhíu mày, vội hỏi: “Anh cười cái gì? Phản ứng vừa rồi của anh là thế nào hả? Anh có ý gì? Có gì muốn nói thì nói đi, rốt cuộc có phải Tào Nguyệt Đình lại làm ra chuyện gì không? Cô ta đi tìm Tiểu Dao đúng không? Cô ta nói bậy với Tiểu Dao sao? Tôi nói với mấy người, mấy người đừng tin lời cô ta nói, miệng chó của cô tâ căn bản không thể phun ra ngà voi!”

“Không phải Tào Nguyệt Đình nói gì, là vừa rồi chính miệng cậu nói tôi biết.” Đới Húc lắc đầu, chỉ chỉ Lương Khang đứng đối diện mình.

“Tôi? Tôi nói bậy gì hả? Tôi không hề nói những lời đó.” Lương Khang không vui phản bác.

Đới Húc lại cười cười, gật đầu: “Không sai, là chính cậu. Vừa rồi cậu nói, sau khi Trương Ức Dao và cậu xảy ra mối quan hệ kia, cô ấy rất hối hận, bởi vì cậu đã có bạn gái, cô ấy không muốn làm kẻ thứ ba, phá hoại tình cảm giữa hai người, đúng không? Có một điểm tôi cảm thấy rất kỳ lạ, nếu đã biết cậu và Tào Nguyệt Đình là một cặp, hơn nữa bạn gái cậu lại ở chung với cô ấy, Trương Ức Dao sao có thể ‘không cầm giữ’ được?”

“Ai cũng có nỗi khổ, thời điểm không khống chế được!” Nữ thần của mình bị nghi ngờ, Lương Khang đương nhiên không vui, hắn lập tức mở miệng giữ gìn Trương Ức Dao.

“Theo lý lẽ bình thường mà nói, sau khi thành niên, con người phải có trách nhiệm với hành vi của mình, không thể cầm lòng cùng được, tình cảm vô tình đến cũng được, nhưng đó đều là cách biện giải cho chính bản thân mình.” Đới Húc không nghĩ như Lương Khang, “Cô ấy sớm đã biết cậu có bạn gái nhưng còn cầm lòng không được, vậy nếu có lần thứ hai? Thứ ba thì sao? Mỗi lần đều dùng lý do không cầm lòng được để giải thích ư? Đương nhiên, ai cũng sẽ mắc sai lầm, cho dù là thần tiên cũng không thể bảo đảm cả đời không mắc lỗi nào, đúng không? Nhưng con người ai cũng phải trưởng thành, điều cơ bản nhất chính là chịu trách nhiệm với hành vi của mình. Trương Ức Dao biết rõ cậu và Tào Nguyệt Đình đang yêu đương, mà tình yêu cũng được, tinfnh ɖu͙ƈ cũng được, trong khi quan hệ giữa hai người vẫn còn cô ấy lại xen vào, mặc kệ thị phi thế nào, chẳng lẽ cô ấy không nên cùng cậu đối mặt sao? Dù có bao nhiêu lỗi lầm, cô ấy cũng nên cùng cậu gánh vác trách nhiệm, đối mặt với Tào Nguyệt Đình, hơn nữa phải nghiêm túc suy nghĩ về tương lai của hai người, mà không phải sau khi bị Tào Nguyệt Đình phát hiện, dùng áy náy làm cớ để rút lui, để lại cậu và Tào Nguyệt Đình tranh chấp đến sứt đầu mẻ tráng.”

Lương Khang há miệng thở dốc, còn định thay Trương Ức Dao giải thích vài câu, nhưng moi hết cõi lòng nửa ngày mới phát hiện bản thân không tìm được lý do phản bác Đới húc, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng nói một câu: “Cô gái như cô ấy… Dù thế nào, tôi cũng không bỏ được.”

“Cậu bỏ được hay không là vấn đề của cậu, cô ấy làm như vậy là vấn đề của cô ấy.” Đới Húc bình tĩnh phản bác, cách nói chuyện giống như buôn chuyện với đối phương, hoàn toàn không có tính công kϊƈɦ, điều này khiến Lương Khang không thể nổi giận.

Lúc này Phương Viên dường như đã hiểu vì sao Chung Hàn rõ ràng tìm được Lương Khang trước, lại tình nguyện dẫn theo Cố Tiểu Phàm bôn ba bên ngoài, một hai giao việc này cho Đới Húc. Chung Hàn cho người ta cảm giác như dũng sĩ, một khi gặp loại người như Lương Khang, anh chắc chắn sẽ dùng khí thế áp đảo đối phương để dành thắng lợi, tuy rằng kết quả không bị ảnh hưởng nhưng khẳng định sẽ tốn rất nhiều thời gian, còn phải đề phòng Lương Khang vì buồn bực mà không muốn phối hợp.

Đới Húc thì không giống, con người anh rất thân thiện, nói chuyện với Lương Khang không thành vấn đề, mặc dù đối phương có hụt hẫng, muốn phản kϊƈɦ, cũng sẽ không có cảm giác không được tôn trọng, nên biết là, muốn khơi mào mâu thuẫn phải cần hai bên mới đủ thực hiện, nếu trong đó chỉ có một bên tức giận đến dậm chân, bên còn lại vô cùng bình tĩnh, dù nổi giận, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn, đến cuối cùng một mình ôm buồn bực vào lòng.

Giống như Lương Khang hiện tại, nữ thần được hắn điểm tô Trương Ức Dao bị Đới Húc từ dăm ba câu của hắn mà tìm được sơ hở, đánh cho hiện nguyên hình, trong lòng hắn cho dù không vui cũng không thể nổi nóng với Đới Húc, đương nhiên sẽ không tìm cớ để không phối hợp điều tra.

“Đúng rồi, sau khi chia tay, cậu và Tào Nguyệt Đình có gặp lại không?” Nhân cơ hội Lương Khang xấu hổ, Đới Húc thừa thắng xông lên, thay đổi đề tài, cho hắn bậc thang leo xuống.

“Cô ta tới tìm tôi, tôi vốn dĩ muốn tránh mặt, sau lại sợ cô ta ở sau lưng làm chuyện xấu, cho nên cảm thấy vẫn là nhìn chằm chằm cô ta mới tốt.” Lương Khang trả lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.